Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư môn luận bàn (hạ) (2)

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

Trên đỉnh một tòa lầu các. có hai thân ảnh đang ngồi, một là nam tử mặc thanh sam, và một là thanh niên chất phác.

- Diệp sư huynh. Triệu Phong này so với dự đoán còn lợi hại hơn. E rằng Ngân Bích Quyết của hắn đã tu luyện tới tầng thứ sáu đỉnh phong, Điểm Tinh chỉ là võ học hung hiểm, khó luyện hết sức mà cũng bị hắn tu luyện tới tầng năm. Hơn nữa, dường như hắn còn nắm giữ áo nghĩa của một vài tàn thức võ học Thánh Phẩm cao thâm nào đó.

Thanh niên chất phác cảm thấy hơi ngoài dự liệu.

- Ngươi cũng không nghĩ xem là ai đã chọn thiên tài này?

Diệp Lăng Vân tự đắc nói.

Vừa rồi hai người đã quan sát toàn bộ quá trình Triệu Phong và Nam Cung Phàm luận bàn.Hiển nhiên biểu hiện của Triệu Phong đã khiến hai người cảm thấy kinh hỉ ngoài dự liệu.

- Ừm, quả là có năng lực, thiếu chút nữa thì bổn Hầu đã nhìn lầm rồi. Một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai hai người.

- Đúng vậy.

Thanh niên chất phác và Diệp Lăng Vân vô thức gật đầu.

A... Không đúng...

Ngay lập tức, hai người liền cảm thấy kinh hoàng, thất thanh hô:

- Sư tôn!

Quay đầu nhìn lại thì không thấy bất kỳ thân ảnh nào.

Thế nhưng thanh âm của Quảng Quân Hầu đã vang lên bên tai bọn họ hết sức rõ ràng.

Hai người đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc cũng nhìn thấy Quảng Quân Hầu đang khoanh chân ngồi trên một cành cây đại thụ cách ngoài mấy trăm mét, cả người ẩn trong tán lá cây.

Khi tức trên người Quảng Quân Hầu phảng phất như hòa làm một thể với đại thụ, không nhìn kỹ thì căn bản khó có thể phân biệt được.

Tin tức luận bàn giữa sư huynh đệ đồng môn lần này chẳng những lọt vào vào tai Diệp Lăng Vân và Tam Vệ, mà ngay cả Quảng Quân Hầu cũng biết chuyện này.

Chẳng qua ngẫm lại thì cũng bình thường, Quảng Quân Hầu vốn là “chưởng khống giả” cao nhất trong Quảng Lăng phủ, bất kể chút gió thôi cỏ lay nào cũng khó mà thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta.

Huống chi, đối tượng mà ông ta chú ý còn là những tên đệ tử mà ông ta coi trọng nhất.

- Sư tôn tại sao lại coi trọng lần luận bàn này như vậy?

Tam Vệ và Diệp Lăng Vân liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra kinh hãi.

Ánh mắt Quảng Quân Hầu lại rơi lên người Bắc Mặc.

Trong quá trình luận bàn giữa sư huynh đệ đồng môn, biểu hiện của bản thân cũng không thể xem nhẹ, Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Vũ Phi vừa mới tới cũng biết điều này, cho nên đều phát ra tiềm lực không nhỏ.

Mà biểu hiện của Triệu Phong lại càng khiến mọi người giật mình.

Đương nhiên, người mà Quảng Quân Hầu quan tâm nhất vẫn là đệ tử thân truyền Bắc Mặc.

- Bắc Mặc, rất lâu rồi chúng ta không luận bàn. Dương Thanh Sơn đề nghị.

Luận thực lực, Dương Thanh Sơn so với Nam Cung Phàm còn hơn nửa bậc, mà tuổi cũng gần với Băc Mặc.

Đám người Triệu Phong cũng lộ ra ánh mắt hứng thú.

Bắc Mặc trong mắt bọn họ, có thể nói là siêu cấp thiên tài, siêu cấp biến thái.

- Đơn đả độc đấu thật không có ý nghĩa.

Bắc Mặc đứng dậy, nhưng cũng không tham chiến.

- Ý ngươi là...

Hàng lông mày của Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đều nhướng lên.

Triệu Phong cũng mơ hồ ý thức được ý đồ của đối phương.

- Năm người các ngươi, cũng lên đi.

Thanh âm của Bắc Mặc rất vững vàng phảng phất như đang thuật lại một chuyện hết sức bình thường

Cái gì! Cũng tiến lên?

Mấy người ở đây, bất kể là Nam Cung Phàm, Dương Thanh Sơn hay là ba người Triệu Phong đều kinh hãi biến sắc.

Ngay lập tức, Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn đều lộ vẻ tức giận.

- Thế nào, các ngươi không dám?

Bắc Mặc chậm rãi đi tới trước mặt năm người.

- Được!

Phong Ngâm Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng, gia nhập vòng chiến.

Ngay sau đó, Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm một trước một sau, kẹp Bắc Mặc ở giữa.

Ba người Triệu Phong có tu vi tương đối thấp thì đứng ở ngoài rìa, khoảng cách hơi xa một chút.

Thoáng chốc, bầu không khí nơi đây liền trở nên áp lực.

Quyết đấu trong đình viện lập tức chia thành hai phe.

Một phe là một mình Bắc Mặc, tu vi bát trọng võ đạo cực hạn.

Một phe khác chính là năm người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Phọng Ngâm Nguyệt, Triệu Phong Triệu Vũ Phi, hai người tu vi bát trọng võ đạo, ba người thất trọng võ đạo.

Như vậy không phải là có chút quá ngông cuồng hay sao? Triệu Phong đột nhiên này sinh nghi hoặc.

Lúc này, Diệp Lăng Vân và Tam vệ ở trên đỉnh tòa lầu các cũng ngừng thở, tập trung tinh thần.

- Qua Luân Thần Công!

Nam Cung Phàm dẫn đầu phát động công kích, trong lòng bàn tay của hắn bắn ra một luồng sóng khi vô hình màu trắng tạo thành cơn lốc, ập về phía Bắc Mặc.

Phù...

Lập tức, một luồng lực hút đáng sợ liền bao trùm lên người Bắc Mặc, nếu đổi lại là cường giả bát trọng bình thường có thể sẽ cảm thấy thân hình lay động bát ồn.

Thế nhưng Bắc Mặc vẫn đứng yên tại chỗ, tay áo tung bay, không chút sứt mẻ.

Hai chân của hắn phảng phất như cắm rễ trên mặt đất.

- Sơn Nhạc Băng!

Dương Thanh Sơn hét lớn một tiếng, lăng không bổ ra một chưởng, chưởng kình trầm trọng như núi, chấn động cát bụi không khí, mang theo một luồng áp bách như núi cao đổ xuống đánh thẳng về phía Bắc Mặc.

Hắn và Nam Cung Phàm, một người chủ công áp bách, một người phụ trợ kiềm chế, phối hợp như thiên y vô phùng (*).

(*) áo trời không kẻ hở.

Cũng lúc đó, công kích của ba người Triệu Phong cũng từ bên cạnh ập tới.

Điểm Tinh chỉ!

Huyễn Nguyệt Liệt Thiên!

Thiên Diệp Lăng Vũ!

Công kích của Triệu Phong Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Vũ Phi theo ba hướng mà tới, thanh thế kinh người.

Uy lực công kích của Triệu Phong yếu hơn bát trọng võ đạo, nhưng công kích của Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Vũ Phi thì lại tiếp cận Đại Sư bát trọng

Trong khoảnh khắc, công kích của năm vị thiếu niên thiên tài liền bao phủ lấy Bắc Mặc, giống như cuồng phong sấm sét.

- Đến rất hay! Ba Văn Hoàn Diệt...

Bắc Mặc đứng yên tại chỗ, hai tay bỗng nhiên mở ra, một luồng nội kình như cơn sóng màu đồng cổ tràn ra, chấn động như tiếng sấm, không khác gì mấy trăm con liệt mã đang chạy nhanh, quét ngang bốn phía, duy ngã độc tôn!

Phành phành phành...

Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đứng mũi chịu sào, nội kình công kích phá không bộc phát, trong nháy mắt liền bị chôn vùi. hơn nữa luồng nội kình như sóng gợn màu đồng cổ hết sức bá đạo bễ nghễ còn trực tiếp đánh bay bọn hắn ra ngoài.

Ọc...

Nam Cung Phàm ở giữa không trung thổ huyết, cánh tay Dương Thanh Sơn thì chấn động đến run rẩy, sắc mặt tái mét, chịu chút nội thương

Phành phành phành...

Dư âm của luồng nội kình gợn sóng màu đồng cổ vẫn chấn động cương liệt, đánh tan công kích cách không của ba người Triệu Phong

Triệu Vũ Phi và Phong Ngâm Nguyệt lập tức rên lên một tiếng, cả người bay ra ngoài, không gì cản nổi.

Phù...

Dư âm vẫn càn quét khắp nơi, bụi bặm nổi lên cuồn cuộn, gần như bao phủ mọi người trong đình viện, đồng thời che đi chân tướng hiện trường.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 1026

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.