Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tòa núi băng nhỏ (2)

Phiên bản Dịch · 1449 chữ

Qua một lát, Triệu Phong nghe được tiếng bước chân truyền đến. Hẳn là đám thủ vệ đã quay trở lại.

Đám thủ vệ này không phải kẻ ngốc, nếu như phát hiện dị thường, khẳng định sẽ tiến vào điều tra.

- Nếu như có thể bố trí một cái Cách Âm Trận thì tốt quá!

Triệu Phong dừng lại, lâm vào suy tư.

Cách Âm Trận là một loại trận pháp tương đối trụ cột, cũng không khó bố trí.

Thế nhưng vấn đề là, ở đây Triệu Phong lại không đủ vật liệu cần thiết.

Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Trận Pháp Sư. Nếu như không có đủ vật liệu bố trí trận pháp, gần như không thể làm được cái gì.

Đương nhiên, nếu như Trận pháp sư trước đó có thể chuẩn bị tốt trận pháp, liền có thể thoải mái tàn sát một đám người có lực lượng mạnh hơn mình tới mấy cấp bậc.

Triệu Phong lục lọi một chút trữ vật thủ trạc của mình. Từ khi tìm được cái vòng tay này, những vật dụng của hắn toàn bộ đều ném vào trong này.

- Đáng tiếc! Còn thiếu hai loại vật liệu!

Triệu Phong lắc lắc đầu. Hắn đã dốc hết kiến thức, tìm kiếm các phương pháp thay thế, cuối cùng vẫn còn thiếu hai loại vật liệu.

Đúng lúc này, Triệu Phong chợt nghe được một trận dị vang rất nhỏ. Ở xa xa, một thân ảnh đột nhiên phá không mà đến, lặng yên đáp xuống nóc nhà đối diện tàng bảo thất.

- Triệu Phong, ngươi quả nhiên còn chưa chết!

Tuyền Thần đứng ở nóc nhà, trong thanh âm lộ ra vài phần kinh ngạc, phẫn hận.

Động tác Triệu Phong dừng lại, cặp mày khẽ nhíu, liếc về phía Tuyền Thần đang nhìn chằm chằm mình.

Cẩn thận dò xét, trên người Tuyền Thần có mấy vết thương nhẹ, đầu tóc hỗn loạn, quần áo rách vỡ mấy chỗ, bộ dáng giống như vừa bị cưỡng gian vậy. Ánh mắt hắn u oán phẫn hận, hận không thể một phen rút gân lột da Triệu Phong.

Soạt!

Thân hình Tuyền Thần nhoáng lên, sát khí hôi hổi đánh về phía tàng bảo thất.

Mục tiêu của hắn cũng không phải là kỳ trân dị bảo trong tàng bảo thất, mà là Triệu Phong!

Trước hết giết chết Triệu Phong, sau đó mới tính tới bảo vật.

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, đứng chặn ở lối vào tàng bảo thất, thúc giục Phong Lôi Chưởng, hung hăng đánh ra.

Tàn Nguyệt Phi Nhận!

Thanh Thần binh trường kiếm trong tay Tuyền Thần đột nhiên vũ động, bốn năm đạo đao mang điện quang, phong mang lạnh lẽo, từ mấy góc độ khác nhau tập trung về phía Triệu Phong.

Bồng!

Triệu Phong đánh ra một chưởng mãnh liệt, phong lôi âm vang, lại bị đạo đao mang lãnh liệt cường đại bá đạo này bức lui mấy bước.

Tuyền Thần nắm trong tay Thần binh, thực lực tăng lên một cấp bậc, huống chi bản thân tu vi còn cao hơn Triệu Phong một chút. Hàn Nguyệt Quyết mà hắn tu luyện cũng đã đạt tới tầng thứ tư.

- Trước lấy mạng chó của ngươi!

Mắt Tuyền Thần lộ ra lãnh mang, quyết định phải diệt trừ Triệu Phong trước.

Bây giờ chỉ e sẽ là cơ hội cuối cùng của mình!

Phong Lôi Yên Diệt!

Triệu Phong một phen đem chân lực và chưởng pháp thúc giục đến cực hạn. Tiếng lôi minh trong chưởng pháp so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn mấy phần.

Chẳng qua Tuyền Thần có được Thần binh Phàm cấp trung phẩm, thế công càng mãnh liệt hơn, vẫn tiếp tục giết tới.

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Phong âm thầm thúc giục bộ phận lực lượng huyết mạch, pha trộn bên trong chân lực, cũng không tính là rõ ràng.

Thế nhưng ngay sau đó, uy lực chưởng pháp của hắn liền đại tăng.

Ầm ầm!

Thanh âm lôi minh càng ngày càng lớn.

Triệu Phong cảm giác được Phong Lôi Chưởng của chính mình đã đạt tới một cấp bậc viên mãn nào đó, phát ra càng thông thuận hơn, ý cảnh như muốn phá tan một gông cùm xiềng xích nào đó.

Cũng trong lúc này, một chút áo nghĩa cơ bản bên trong Phù Loan Điện Ấn cũng theo đó mà rót vào trong lĩnh ngộ của hắn.

Phong Lôi Cuồng Long!

Triệu Phong thét dài một tiếng, ngay trong khoảnh khắc chưởng lực đánh ra, phong vũ thanh sắc lưu động thành một đầu Xà long. Trong thanh âm lôi minh chấn động, có thể nhìn thấy một đạo điện quang nhanh chóng vũ động, phảng phất như một đầu Lôi long vậy.

- Cái gì? Lực lượng lôi điện!

Tuyền Thần kinh hãi thất sắc. Ngay khoảnh khắc Thần binh giao phong, hắn liền bị một cỗ lực lượng bá đạo bễ nghễ lan tràn tới, thân thể tê dại một trận.

Phong Lôi Chưởng tầng thứ tư, phát ra lôi minh chấn động, có thể sản sinh ra hiệu quả sét đánh tê dại nhất định.

Nhưng mà, sau khi Triệu Phong dung nhập thêm áo nghĩa trụ cột của Phù Loan Điện Ấn, bên trong chưởng kình lập tức sản sinh ra những tia điện quang mắt thường có thể nhìn thấy được, đem công pháp ban đầu tiến hành hoàn thiện cải tiến thêm một bước, uy năng hoàn toàn bất đồng so với trước đây.

Rầm rầm rầm!

Triệu Phong liên tiếp đánh ra vài chưởng, một phen đem Tuyền Thần bức ra khỏi tàng bảo thất.

Cũng đúng lúc đó, đám Hắc giáp vệ xung quanh nghe được thanh âm, nhất thời chạy tới.

Trong lòng Tuyền Thần kinh hãi, chỉ đành tạm lánh phong mang, oán hận nói:

- Ta không tin ngươi có thể ở mãi trong này, không đi ra ngoài!

- Ha ha… chạy đi đâu?

Triệu Phong lấy ra La Hầu cung, đặt một mũi lam tiễn lên, hướng về phía cửa vào, bắn ra một tiễn.

Vèo!

Một thanh băng tiễn lam sắc phá không mà ra, mang theo một cỗ hàn năng đáng sợ, bắn thẳng về phía Tuyền Thần.

Tuyền Thần biết tiễn thuật Triệu Phong đáng sợ, gần như trong nháy mắt liền hình thành nên một tầng chân lực phòng hộ, thân thể lăn tròn trên mặt đất.

Xuy!

Băng tiễn bay sát qua bả vai của hắn, đâm trúng một tên giáp vệ bên cạnh.

Trên vai Tuyền Thần cũng không có vết máu, nhưng một cỗ hàn ý trực tiếp lan tràn ra xung quanh, toàn thân trong khoảnh khắc ngưng kết nên một tầng băng sương.

Răng rắc!

Hàn năng do thanh băng tiễn phát ra, lan tràn ra phạm vi mấy trượng xung quanh.

Chỉ trong hai cái hô hấp, Tuyền Thần cùng với bốn năm tên giáp vệ xung quanh, toàn bộ đều bị đóng băng lại, ngăn trở ở phía trước lối vào tàng bảo thất.

Nhìn về phía mấy pho băng điêu sinh động như thật kia, mắt trái Triệu Phong xuyên thủng tầng băng, nhìn thấy chân lực trong cơ thể Triệu Phong đang không ngừng vận chuyện, ý đồ muốn phá vỡ lớp băng. Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một tia cười lạnh, lại mở ra La Hầu cung.

Vèo!

Lại thêm một thanh băng tiễn lam sắc bắn trúng vào đống băng điêu ở chỗ lối vào. Lực lượng của thanh băng tiễn nháy mắt đem đám giáp vệ vừa mới chạy tới kia cùng đóng băng lại một chỗ.

Ngắn ngủi trong mấy lần hô hấp, trước lối vào tàng bảo thất đã có thêm hơn mười tòa băng điêu, cùng nhau tạo thành một tòa núi băng nhỏ, hoàn toàn ngăn chặn lối vào tàng bảo thất.

- Ha ha… Thật hay quá! Quả nhiên là nhất tiễn song điêu mà!

Triệu Phong không khỏi cười to một trận.

Tòa núi băng nhỏ ở trước lối vào tàng bảo thất này, trở thành vật cản thật lớn, khiến cho đám giáp vệ xung quanh không thể nào tiếp cận được.

Một khi tiếp cận, chúng nó sẽ cùng nhau bị đóng băng luôn!

Hàn năng của hai thanh băng tiễn phát ra, tuyệt đối không tầm thường.

Mắt trái của Triệu Phong nhìn xuyên thấu tầng băng, nhìn thấy chân lực, khí huyết, sinh mệnh lực… trong cơ thể Tuyền Thần đang không ngừng đóng băng lại!

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 798

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.