Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Tặc Miêu Gian Xảo

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Trong lòng Triệu Phong kinh nghi bất định, lực chú ý bị Trữ vật Thủ trạc hấp dẫn.

Trong trữ vật thủ trạc có không gian ước chừng một thước vuông, chất đống một đám chiến lợi phẩm, toàn bộ đều là thu hoạch trong thí luyện của Triệu Phong.

Cảm giác dị động chính là đến từ cái đạo cụ không gian này.

Tâm thần dung nhập vào trong đó, Triệu Phong phát hiện ra một đống thiên tài địa bảo có chút chớp động nhè nhẹ, trong đó một gốc Linh thảo đã bị cắn nuốt mất một nửa.

Kẻ đang không ngừng ăn uống, chính là một con mèo nhỏ màu xám, toàn thân lông xù, bộ dáng giống như vừa mới sinh ra, độ lớn chỉ cỡ một bàn tay, một cặp mắt đen láy như hai viên hắc bảo thạch không ngừng quay tròn loạn chuyển.

Con mèo nhỏ tham ăn kia dường như nhận thấy được Triệu Phong đang nhìn mình, động tác cắn nuốt thiên tài địa bảo nhất thời cứng đờ lại.

Triệu Phong đầu tiên là rùng mình một cái, chợt phát hiện ra đống thiên tài địa bảo chất đống bên trong, số lượng không ngờ lại thiếu đi một nửa.

- Con tặc miêu từ đâu tới, không ngờ lại ăn mất một nửa thiên tài địa bảo của ta!

Triệu Phong nhất thời giận dữ.

Những món linh tài quý hiếm này, đều là do hắn thiên tân vạn khổ trong quá trình thí luyện cướp đoạt được, hiện tại không ngờ lại bị mất đi hơn phân nửa, khiến cho Triệu Phong bình thường vẫn luôn bình tĩnh hờ hững, lúc này cũng nhịn không được nổi giận.

Ùng ục! Ùng ục!

Vẻ mặt “tiểu hôi miêu” tràn ngập hèn mọn và khinh thường, ôm lấy vò rượu thể tích so với chính mình còn lớn hơn nhiều, bộ dáng vô cùng hưởng thụ mà uống.

- Này! Cái này là Linh tửu của ta!

Triệu Phong kinh hô một tiếng, tâm niệm nhất động, lấy hồ lô Linh tửu ra.

Chẳng ngờ được, đầu tiểu hôi miêu kia cầm lấy bầu rượu không buông, từ trong không gian trữ vật đi ra theo chung luôn.

- Meo meo meo meo!

Tiểu hôi miêu kia ôm chặt bầu rượu không chịu buông, vẫn không ngừng uống rượu, bộ dáng say mê vô cùng.

- Con Tiểu tặc miêu này, từ đâu chui ra vậy? Chẳng lẽ…

Triệu Phong đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó đại khái liền hiểu được lai lịch của tiểu hôi miêu.

Tại một góc của không gian trữ vật, nơi đặt quả trứng màu xám lúc trước, hiện tại chỉ còn lại có một ít vỏ trứng vỡ vụn.

Không cần phải nói, con Tiểu tặc miêu này chính là thứ bên trong quả trứng kia chui qua.

Nhưng mà, Triệu Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, loại động vật có vú như mèo lại có thể do quả trứng ấp nở ra như vậy.

Càng không thể tin nổi chính là, đầu tiểu tặc miêu vừa mới sinh ra này, còn có được trí tuệ siêu phàm như vậy, vẻ mặt động tác nhân tính hóa kia, hoàn toàn giống như một con cáo già.

Không chỉ như thế, một lần ăn vào nhiều linh tài quý hiếm như thế, Tiểu tặc miêu căn bản không có chút việc gì cả, chỉ là cái bụng hơi phình lên một chút mà thôi.

Ùng ục! Ùng ục!

Thời điểm khi Triệu Phong còn đang chần chờ, đám Linh tửu còn lại bên trong bầu rượu toàn bộ đều đã bị Tiểu tặc miêu uống sạch.

- Cái này… cái này rốt cuộc là thứ quái thai gì vậy?

Triệu Phong âm thầm líu lưỡi.

Cho dù đổi lại là cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, một lần ăn nhiều thiên tài địa bảo như vậy, uống hết hơn phân nửa bầu Linh tửu cấp thấp, cũng sẽ bị nguyên lực thiên địa khủng bố khiến cho nổ tung.

Nhưng mà đầu Tiểu tặc miêu này, căn bản là không có việc gì, chỉ ợ ra một hơi rượu nồng, còn có bộ dáng chưa đã thèm nhìn về phía Triệu Phong.

- Hừ! Tiểu tặc miêu, ăn nhiều tài liệu quý trọng như vậy, có phải là nên cấp một câu công đạo hay không?

Triệu Phong đưa tay nhéo cái lỗ tai của Tiểu tặc miêu, định hảo hảo giáo huấn một trận.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu linh mẫn chợt lóe lên, tránh thoát khỏi tay của Triệu Phong.

- Hửm?

Triệu Phong nhất thời giật mình động dung. Vừa rồi tuy hắn tùy tiện chụp một cái, nhưng khoảng cách gần như vậy, cho dù là cường giả Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường cũng khó có thể tránh thoát.

Con Tiểu tặc miêu kia, chẳng những tránh né thoải mái, trên mặt còn mang theo vẻ châm biếm nhàn nhạt nữa.

Bị một đầu Tiểu tặc miêu cười nhạo?

Triệu Phong kinh ngạc không nói nên lời, lại càng cảm thấy tò mò đối với lai lịch của đầu Tiểu tặc miêu này hơn.

Hắn chưa bao giờ nghe nói qua loại Linh sủng dị chủng như thế này, vừa mới sinh ra đã có được linh trí cao giống như vậy, cắn nuốt thiên tài địa bảo giống như ăn cơm hàng ngày vậy.

Soạt!

Tiểu tặc miêu nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy lên trên cánh tay của Triệu Phong, miêu trảo khẽ quào nhẹ về phía Trữ vật Thủ trạc của hắn.

Triệu Phong đầu tiên là nghi hoặc, sau đó chợt hiểu ra.

Phốc!

Tiểu tặc miêu từ trong vòng tay lấy ra một trái Linh quả, đưa lên miệng nhai sồn sột.

Như vậy cũng được?

Triệu Phong cũng không biết nói gì. Đồ trong trữ vật thủ trạc của mình, con Tiểu tặc miêu này cũng có thể ăn cắp được?

Hắn vừa mới chuẩn bị ra tay, Tiểu tặc miêu đã xoay mình một cái trên không trung, rơi xuống mấy trượng, đồng thời trong lúc ăn Linh quả, khóe miệng còn mang theo vẻ hèn mọn và khinh thường.

- Ăn đồ của ta, còn khinh bỉ ta nữa!

Trong lòng Triệu Phong nghẹn khuất một cơn nộ hỏa.

Nhưng hắn cũng không dám xem thường vọng động, rất nhanh bình tĩnh trở lại. Tính linh hoạt của đầu Tiểu tặc miêu này, ngay cả hắn cũng không thể làm gì được.

Nếu tùy tiện hành động, để cho nó trốn thoát, như vậy thì được không bằng mất.

Phải biết rằng, hiện tại giữa Triệu Phong và Tiểu tặc miêu cũng không hề có bất cứ loại Huyết khế nào ước thúc, giữa hai cái cũng không có bất luận quan hệ nào cả.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt, động tác của Tiểu tặc miêu, đối với vị chủ tử Triệu Phong khiến cho nó thức tỉnh kia, cũng không có bất cứ kính ý nào cả.

Sau khi ăn xong Linh quả, Tiểu tặc miêu lại còn nhe răng nhếch miệng nhìn Triệu Phong cười đểu, bảy phần khinh thường, ba phần hèn mọn.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu quơ quơ miêu trảo, tựa hồ như muốn chào tạm biệt, sau đó xoay người bỏ chạy.

Muốn chạy?

Triệu Phong cười lạnh một tiếng. Ăn của ta biết bao nhiêu thứ, sau đó vỗ mông muốn đi sao?

Vì để đạt được quả trứng này, hắn ở trong thí luyện đã chậm trễ thời gian hơn mười ngày, há có thể để cho nó muốn đi thì đi sao?

Soạt! Soạt!

Tiểu tặc miêu linh hoạt đa đoan, trong lúc trốn chạy ở phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, nhe răng nhếch miệng cười, vẻ mặt phần lớn đều là khinh thường.

Triệu Phong phảng phất có thể nghe hiểu lời nó nói:

- Chỉ dựa vào một tên nhỏ bé như ngươi, cũng dám làm chủ nhân của ta?

Linh trí của đầu Tiểu tặc miêu này, không phải là cao bình thường, không ngờ lại biết được ý đồ của Triệu Phong.

Một khi đã như thế, vậy thì càng không thể cho ngươi bỏ chạy.

Triệu Phong hít sâu một hơi, chậm rãi gỡ xuống đai bịt mắt. Trên đồng tử màu xanh phát ra ánh sáng phiếm động lợi hại, một luồng lực lượng tinh thần chấn động tâm hồn nhất thời lan tràn ra.

Luận tốc độ, Triệu Phong so với Tiểu tặc miêu còn nhanh hơn nhiều.

Nhưng mà so sánh tính linh hoạt, Tiểu tặc miêu chỉ lớn chừng một bàn tay, Triệu Phong tương đương một người khổng lồ, có vẻ quá vụng về.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 755

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.