Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Phong nhận tội (2)

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

- Được rồi! Khen thưởng đã chấm dứt, kế tiếp là đến phần trừng phạt! Công lao và trừng phạt, không thể lẫn lộn với nhau được!

Chấp pháp Trưởng lão chậm rãi đứng dậy, đi ra nói.

- Đúng vậy! Triệu Phong quả thật cống hiến rất lớn cho Tông môn, nhưng mà hành vi làm người của hắn, cùng với các hành động tội lỗi của hắn trong thí luyện, cần phải tính toán rõ ràng!

Tiết Trưởng lão tán thành, nói.

- Triệu Phong đồng thời đoạt được chức Quán quân, cũng tổn hại đến ích lợi và tiền đồ của người khác!

Vân Hải Chân Nhân cũng lạnh lùng nói.

Hai vị Trưởng lão đều mạnh mẽ ủng hộ Chấp pháp Trưởng lão.

Biến chuyển nhanh như vậy, khiến cho Hiểu Nguyệt Tông chủ không kịp trở tay.

Trong đó Lục Nguyệt Mỗ Mỗ thì bảo trì trung lập, ai cũng không giúp, Đại Trưởng lão thì nhắm mắt lại, không khí trong trường có chút áp lực.

Rất hiển nhiên, đây là kết quả mà ba vị Trưởng lão đã thông đồng trước với nhau.

Do Chấp pháp Trưởng lão phát động, hai vị Trưởng lão ủng hộ, cho dù là Đại Trưởng lão cũng khó có thể bác bỏ.

Dù sao ở Hiểu Nguyệt Tông còn không có bất cứ người nào có thể chân chính làm được chuyện một tay che trời.

- Vậy Chấp pháp Trưởng lão muốn trừng phạt thế nào?

Sắc mặt Đại Trưởng lão rất nhanh bình tĩnh trở lại.

- Thăng đường đối chất, theo lẽ công bằng xử lý! Dưới ánh mắt vạn người chú mục, sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ sót người xấu nào! Tin tưởng rằng các vị sẽ không phản đối chứ?

Chấp pháp Trưởng lão đạm mạc nói.

- Đúng vậy! Đồng ý với lời của Chấp pháp Trưởng lão!

- Triệu Phong kẻ này âm hiểm giả dối, làm hại đồng môn, cần phải luận tội, trục xuất Tông môn!

- Hắn đạt được Quán quân thí luyện, cũng là bằng vào hành vi hại người lợi mình mới có thể đạt được! Loại tiểu nhân nham hiểm như thế này, nhất định phải nghiêm trị!

Đám đệ tử thí luyện bị Triệu Phong đá loại, lấy Tuyền Thần và Lục Hổ cầm đầu, đều nhao nhao tán thành.

Dưới loại cục diện như thế này, cho dù là Tông chủ hay là Đại Trưởng lão, cũng đều rất khó có thể xoay chuyển tình thế.

- Nếu thật sự có thể theo lẽ công bằng xử lý, ta cũng không còn lời nào để nói!

Đại Trưởng lão lạnh nhạt nói.

- Được! Vậy chúng ta sẽ thăng đường đối chất! Triệu Phong, ngươi có gì dị nghị không?

Chấp pháp Trưởng lão khẽ gật đầu.

- Không có!

Triệu Phong một bộ dáng chẳng thèm quan tâm, nói.

- Ta hỏi ngươi trước! Ở cửa đầu tiên, ngươi vì cái gì lại xuống tay với Lục Hổ và Khổng Nguyên Hạo, đá bọn họ xuống vực sâu?

Chấp pháp Trưởng lão lạnh lùng hỏi.

Lời nói vừa dứt, Lục Hổ cùng Khổng Nguyên Hạo lập tức đứng ra, kể lể lại sự oan khuất của chính mình, là như thế nào bị Triệu Phong hãm hại.

- Tiểu tử này, trong mắt không có huynh trưởng, một phen đem ta thân là Đệ tử chân truyền đá xuống vực sâu, chôn vùi luôn tiền đồ của đệ tử…

Thanh âm của Lục Hổ tràn ngập thù hận, nói.

- Hắn muốn độc chiếm bảo vật, sợ hãi ta tranh đoạt, đã ra tay trước đem ta đá xuống vực sâu, khiến đệ tử vô duyên với thí luyện!

Khổng Nguyên Hạo thì khóc lóc thảm thiết, nói.

Hai người bôi đen sự thật, biểu hiện oan khuất đầm đìa tận cùng, khiến cho những người không biết tình hình cảm thấy đồng tình không thôi, đều lên tiếng khiển trách Triệu Phong.

- Triệu Phong, ngươi giải thích như thế nào?

Chấp pháp Trưởng lão chất vấn.

- Hai người này, ý chí yếu đuối, bị Huyễn Hồ khống chế tâm trí, thật sự là vô năng! Đệ tử cho rằng, loại người như vậy, nếu tiến vào thí luyện, cũng chỉ sẽ làm liên lụy đến người khác mà thôi. Bởi vì vậy, ta mới đá bọn họ ra khỏi thí luyện.

Vẻ mặt Triệu Phong không chút biểu tình, nói.

- Triệu Phong! Đừng vội vũ nhục người khác!

Khổng Nguyên Hạo và Lục Hổ nhất thời thần tình phẫn nộ.

Trong lòng Triệu Phong thì lại cười lạnh. Các ngươi nghĩ rằng ta sẽ biện giải cho cái gọi là chân tướng kia sao?

Những người này muốn trừng trị hắn, trước đó tất nhiên là đã thông đồng tốt với nhau, có các loại biện pháp để mà ứng phó với hắn.

Nghe xong lời biện giải của Triệu Phong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không nói gì.

Không ngờ lại bởi vì đối phương vô năng mà đá bọn họ ra khỏi thí luyện.

- Đáng giận! Người này cũng quá mức “mục hạ vô nhân” () rồi! () Dưới mắt không có người khác

Không ít người phẫn nộ khiển trách.

Lục Hổ và Khổng Nguyên Hạo thì vẻ mặt bi phẫn. Dưới trường hợp như thế này rồi, lại còn bị Triệu Phong không chút nào cố kỵ kinh miệt như vậy.

Chấp pháp Trưởng lão cũng có chút sửng sốt. Các loại phương pháp ứng phó chuẩn bị sẵn trước đây, lúc này đều hoàn toàn thất bại.

- Giỏi cho Triệu Phong ngươi, không ngờ lại cuồng ngạo như thế! Như vậy ta hỏi ngươi, ở cửa thứ hai, vì sao ngươi lại ra tay với Tuyền Thần sư điệt?

Chấp pháp Trưởng lão quát lạnh, hỏi.

- Bẩm Tông chủ cùng các vị Trưởng lão, đệ tử rất không dễ dàng mới đột phá được đến chỗ trung tâm của tòa phủ đệ, thế nhưng Triệu Phong kia giữa đường nhảy ra, đánh cắp thành quả thắng lợi của ta…

Tuyền Thần cắn răng nghiến lợi nói.

- Triệu Phong, ngươi giải thích như thế nào?

Lời nói vừa dứt, Triệu Phong đã cười nhạo, nói:

- Tuyền sư huynh vô năng, không thể đột phá được phủ đệ, muốn cùng đệ tử hợp tác, nhưng đệ tử nghĩ thấy hắn thành sự không có, bại sự có thừa, làm cản trở đệ tử, nên mới đá hắn ra khỏi thí luyện!

Vô năng? Cản trở?

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cực kỳ ngoài dự liệu. Những cái cớ mà Triệu Phong đưa ra, cũng đều quá mức cường thế rồi.

- Triệu Phong! Đừng vội ngậm máu phun người!

Tuyền Thần nhất thời giận dữ. Chính mình từ lúc nào lại gây cản trở cho hắn chứ?

Triệu Phong cái này hoàn toàn không phải là đang biện giải, mà hoàn toàn là đang vũ nhục người khác.

- Giỏi cho tên Triệu Phong ngươi! Bản Trưởng lão chấp pháp nhiều năm, chưa từng bao giờ gặp qua một tên cuồng vọng tự đại như ngươi! Vậy ta hỏi ngươi, ở một cửa cuối cùng, ngươi vì cái gì lại lừa gạt Bắc Mặc, khiến cho hắn trước tiên bị loại?

Chấp pháp Trưởng lão cười lạnh nói.

- Chính là con mèo nhỏ này, thông đồng với Triệu Phong lừa ta! Chẳng lẽ Triệu sư đệ cũng cho rằng ta thật sự vô năng sao?

Bắc Mặc giương mắt nhìn Tiểu tặc miêu, cười lạnh nói.

Sự cường đại của Bắc Mặc căn bản là không thể nghi ngờ, tư chất và vận khí đều cực kỳ cường đại.

Mọi người đều thầm nghĩ, ngươi hẳn là không thể lại dùng cái lý do vô năng cùng với cản trở để mà ứng phó chứ?

- Bắc sư huynh đương nhiên là có thực lực, nhưng trí lực của hắn thật sự quá thấp! Ngay cả lời nói của một con mèo nhỏ mà cũng tin nữa! Một người như vậy, cho dù có thực lực, nhưng không biết suy nghĩ, bị loại còn trách được ai?

Triệu Phong khẽ bĩu môi, nói.

- Ngươi nói ta trí lực thấp?

Nộ hỏa trong lòng Bắc Mặc nhất thời đã bị đốt cháy lên đỉnh điểm.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu ở trên vai Triệu Phong không ngừng khoa tay múa chân, gật đầu liên hồi, tỏ vẻ đồng ý.

- Ngươi… các ngươi…

Bắc Mặc tức giận đến muốn hộc máu.

Triệu Phong này rõ ràng đâu phải là đang biện giải, mà hoàn toàn là đang vũ nhục người khác.

- Giỏi cho tên tiểu tử cuồng vọng!

Chấp pháp Trưởng lão cũng gần như là nổ tung. Triệu Phong này hoàn toàn không làm theo lẽ thường gì cả, khiến cho hết thảy mọi bố cục của hắn đều thất bại.

Lập tức Triệu Phong hướng về phía Tông chủ, Đại Trưởng lão hành lễ:

- Những người này, hoặc là vô năng, hoặc là trí lực thấp, vì suy nghĩ đại cục cho cả thí luyện, đệ tử xuất phát từ thiện tâm, mới đem bọn họ đá ra khỏi thí luyện! Đệ tử nguyện ý gánh vác cái tội cuồng vọng này!

Cái tội này… ta nhận a!

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 1088

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.