Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hội luận bàn (một) (2)

Phiên bản Dịch · 1335 chữ

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Đến tối, hội đàm giữa cao tầng ba Tông, xem như chấm dứt.

Sau đó, chính là màn luận bàn của Tiểu Hội Tam Tông mà mọi người đã chờ mong từ lâu.

Ba đại Tông phái, hơn mười vị cao tầng đều tề tụ tại quảng trường của Lăng Nguyệt Tông.

Sân luận bàn nắm ngay chính giữa quảng trường, bãi đất trông này có phương viên chừng trăm trượng.

Đệ tử và cao tầng của ba Tông đều ở riêng tại ba góc của quảng trường Lãng Nguyệt.

Bên góc của Hiểu Nguyệt Tông.

- Không ngờ đệ tử tân tú của Lăng Nguyệt Tông lần này lại mạnh mẽ đến vậy.

Hai đầu lông mày của Lục Nguyệt Mỗ Mỗ chợt nhíu lại, có vẻ lo lắng.

Vân Hải chân nhân gật đầu, nói:

- Thực lực của Lăng Nguyệt Tông không nhỏ, muốn chiếm ưu thế từ trong tay bọn họ thì rất khó. Nhưng nếu có thể bất phân thắng bại với Ngân Nguyệt Tông, như vậy cũng đủ khiến cho hai Tông phái kia phải thay đổi cách nhìn về chúng ta.

- Cũng mong là vậy.

Đại trưởng lão khẽ thở dài một hơi.

Đầu tiên.

Đội hình của Lăng Nguyệt Tông quá mạnh, Thủ tịch đệ tử Ngạo Thiên Nguyệt đã có tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, chính là một trong “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông.

Tiếp theo.

Tu vi của Triệu Vũ Phi và Mạnh Vân đều đạt tới Ngũ trọng thiên đỉnh phong, mà Triệu Vũ Phi thậm chí còn đạt được truyền thừa.

Bất luận thực lực cá nhân hay thực lực tổng hợp thì Lăng Nguyệt Tông đều đứng trên hai Tông kia.

Hiện tại, cao tầng của Hiểu Nguyệt Tông đã không còn dám hy vọng xa vời có thể sánh ngang với Lăng Nguyệt Tông, chỉ cần có thể bất phân thắng bại với Ngân Nguyệt Tông đã là tốt rồi.

Nhưng dù vậy thì trong Ngân Nguyệt Tông vẫn có một người tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, hai người tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, xét về đội hình thì không hề thua kém gì Hiểu Nguyệt Tông.

Ánh mắt Đại trưởng lão đột nhiên xoay chuyển, dừng lại trên vẻ mặt lãnh tĩnh của Triệu Phong.

Trong lòng ông ta ký thác một tia hi vọng, chỉ mong tên tiểu đệ tử mà ngay cả ông ta cũng không thể nhìn thấu này có thể đem đến cho ông ta kinh hỉ ngoài dự liệu.

Chỉ có Đại trưởng lão là biết rõ Triệu Phong đã đạt được Điện Chi Truyền Thừa, mà thực lực lại vượt quá cấp bậc tu vi rất nhiều.

Lúc này, Ngạo Thiên Nguyệt của Lăng Nguyệt Tông đột nhiên tuyên bố luận bàn bắt đầu. Trong quá trình luận bàn này, tất cả đều do đám tiểu bối chủ trì, các trưởng bối chỉ quan sát và bình phẩm, tuyệt đối không nhúng tay vào.

- Với tư cách là bên phía chủ nhà, Mạnh mỗ đăng tràng trước tiên, có vị đồng đạo nào nguyện ý luận bàn với ta đôi chút?

Mạnh Vân đứng giữa sân, ôm quyền hướng về phía Ngân Nguyệt Tông và Hiểu Nguyệt Tông, cất giọng nói.

- Ta lên!

Lý Hoành tóc đỏ của Ngân Nguyệt Tông đứng lên, trên người thoáng hiện một luồng viêm khí đỏ thẫm, thanh thế không tầm thường.

Lý Hoành tu luyện Hỏa Nguyệt Quyết, trong công kích tán phát ra một luồng viêm lực cuồng bạo, uy lực đáng sợ đó đủ để thiêu rụi một căn nhà thành tro bụi trong nháy mắt.

Triệu Phong khẽ gật đầu, luận lực công kích đơn thuần, “Hỏa Nguyệt Quyết” của Lý Hoành có ý cảnh khá tương tự với Liệt Phong Thức mà trước kia mình tham ngộ, thế nhưng hiển nhiên cấp độ còn cao hơn.

Phong Vân Phá Nguyệt Quyết!

Mạnh Vân tay câm quạt giây, thân pháp phiêu dật, từng đạo Phá Nguyệt chân lực sắc bén ác liệt, hóa thành từng đạo tàn phong màu bạc, nuốt chửng hết tất cả mọi thứ.

Luận công kích, Mạnh Vân chỉ mạnh hơn Lý Hoành đôi chút, tuy nhiên đó là nhờ ưu thế tu vi. Thế nhưng thân pháp và công kích của Mạnh Vân lại càng huyền ảo và phiêu dật hơn, thu phóng tự nhiên, không khỏi khiến cho người nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Phá Nguyệt Thừa Phong Thức!

Quạt xếp trong tay Mạnh Vân vung mạnh lên, tàn phong màu bạc phảng phất như kinh đào hải lãng, với ưu thế áp đảo, không ngừng chấn lui Lý Hoành, đối phương chật vật không chịu nổi, thậm chí còn thụ thương nhẹ.

-Đa tạ. Mạnh Vân cũng không thừa cơ xuất kích, nếu không thì rất có thể bức Lý Hoành ra khỏi sân luận bàn.

Lý Hoành có chút chán chưởng, quay trở lại chỗ của Ngân Nguyệt Tông, trưởng lão áo bào đỏ ở bên cạnh không khỏi lắc đâu thở dài, nói:

- Hoành nhi, ngươi thua vì hai Lý dọ: Thứ nhất, ngươi cầu thắng nên sốt ruột. Thứ hai, đối phương quả thật cao minh hơn ngươi rất nhiêu.

- Hiểu Nguyệt Tông có vị nào xuống luận bàn không?

Ánh mắt của Mạnh Vân chợt xẹt qua ba người Dương Càn, sau đó dừng lại trên người Bắc Mặc.

Nếu như khiêu chiến Dương Càn, hắn cũng không quá nắm chắc, nhưng nếu khiêu chiến Triệu Phong thì lại bị hiểm nghi là “lấy mạnh hiếp yếu”.

Lựa chọn Bắc Mặc lại tương đối thích hợp, đối phương thân mang truyền thừa, nếu có thể chiến thắng Bắc Mặc thì hắn sẽ có cảm giác rất thành công.

Bắc Mặc vẻ mặt khô khan đi lên sân, lạnh nhạt nói:

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

- Ha ha, tiểu tử ngươi thật cuồng vọng.

Không những Mạnh Vân mà những đệ tử của hai Tông phái còn lại cũng có chút giật mình.

Bắc Minh Tứ Trọng Lãng!

Tâm niệm của Bắc Mặc khẽ động, quanh thân rung động một tầng u lam, hóa thành núi lớn trùng điệp, không ngừng nhấp nhô, phập phông bất định, giống như sức nước mấy vạn cân, trùng kích áp bách vĩnh viễn không kết thúc.

Trong chớp mắt đó, khí thế áp bách này khiến khí huyết toàn thân của Mạnh Vân như ngưng trệ, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cuối cùng hắn cũng ý thức được thiếu niên khô khan này có thực lực như thế nào.

Phá Nguyệt Thừa Phong Thức!

Mạnh Vân kiệt lực thi triển một trong những chiêu thức có uy lực mạnh nhất của mình.

Phành...

Tòa núi lớn giống như sóng nước mười vạn cân màu u lam khẽ rung động, tổng cộng có năm tầng áp bách, không ngừng chồng lên nhau, thoáng cái áp chế Mạnh Vân đến tuyệt cảnh, khiến hắn gần như thổ huyết.

- Chiêu thức thật mạnh!

- Hắn chính là người đạt được truyền thừa của Hiểu Nguyệt Tông sao?

Mọi người đang quan chiến đều kinh hô, không nói nên lời.

Phành... Phành...

Sau hai ba chiêu, Mạnh Vân đã bị chấn bay lui mấy trượng, sau đó đáp xuống đất.

Mọi người lập tức xôn xao.

Phịch...

Trong khoảnh khắc bị thua, Mạnh Vân tràn đầy khiếp sợ và hối hận, thầm nghĩ:

- Đệ tử có truyền thừa quả thật đáng sợ, sớm biết như vậy thì mình đã khiêu chiến tên Triệu Phong có tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh kia rồi, cho dù có bị hiềm nghi là lấy mạnh hiếp yếu, nhưng cuối cùng cũng sẽ không thảm bại như vậy.

Thật sự là được không bằng mất mà...

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 1003

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.