Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu vực thần bí (2)

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Trong lòng Triệu Phong không khỏi cảm khái. Năm đó, thời điểm khi mình đầu tiên đi tới nơi này, ngay cả tính mạng cũng không có gì bảo đảm.

Mà hiện tại, đầu Hung thú cao cấp ở trước mặt chính mình cũng chẳng khác nào con kiến vậy.

Không thèm để ý tới đầu Hung thú cao cấp kia, Triệu Phong để cho Kim Vũ Điêu đẩy nhanh tốc độ, dựa theo sự thôi toán của Tiểu Tặc Miêu, hướng về phía mục đích đi nhanh tới.

Một lúc lâu sau, cây cối ở phía trước đột nhiên trở nên sâu thẳm hơn, bên trong khí tức lộ ra vài tia quái dị.

Sâu thẳm trong rừng cây, ngẫu nhiên lại có một vài đầu Yêu thú nhảy ra.

Triệu Phong cưỡi Ưng phi hành trên không trung, phát động tinh thần âm ba, những Yêu thú bình thường vừa nghe phải âm ba này, trực tiếp bị đánh chết. Cho dù không chết cũng bị kinh hoảng một trận. Yêu thú cho dù cường đại đến thế nào, đối diện với Tinh Thần Âm Ba Thuật, tâm thần đều sụp đổ, sợ hãi bỏ chạy.

Càng xâm nhập sâu vào, lực cản mà Triệu Phong gặp phải cũng càng lúc càng lớn hơn.

Ở phương hướng nào đó trong rừng rậm, thậm chí còn truyền đến những khí tức khiến cho Triệu Phong cảm thấy bất an nữa.

Có thể khẳng định một điều, ở sâu bên trong rừng rậm, hiển nhiên là có những Yêu thú cường đại tu vi Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên! Chỉ có những tồn tại cấp bậc này, mới có thể khiến cho Triệu Phong cảm thấy uy hiếp.

- Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu lại một lần nữa lấy ra đồng tiền cổ, xác định phương hướng, giơ chân chỉ về một phía nào đó.

Triệu Phong khẽ gật đầu, thả Kim Vũ Điêu tự do bay đi, bản thân thì dưới sự yểm trợ của Âm Ảnh Phi Phong, bay vào bên trong rừng cây u ám, đem khí tức ẩn giấu xuống đến mức tận cùng.

Dưới sự yểm trợ của Âm Ảnh Phi Phong, những Yêu thú cường đại sâu bên trong rừng rậm cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của Triệu Phong.

Khí tức uy áp bên trong rừng rậm càng ngày càng mạnh mẽ hơn, cơ bản đều đã đạt tới cấp bậc Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên.

Triệu Phong hoài nghi, chỗ sâu bên trong khu rừng rậm này có phải là đại bản doanh của Yêu thú hay không?

Trên đường đi tới, Triệu Phong thậm chí còn đụng phải một vài đầu Yêu thú Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh nữa! Mặc dù có sự yểm trợ của Âm Ảnh Phi Phong, nhưng thoáng tới gần một chút, những Yêu thú mạnh mẽ này dường như mơ hồ có chút cảm ứng, đề phòng ngắm nhìn bốn phía xung quanh.

Tuy Triệu Phong tự tin rằng, cho dù bản thân gặp phải Yêu thú Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cũng có thể chống đỡ lại mấy phần, nếu không thì ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình an toàn.

Nhưng mà phiến rừng rậm âm u này thật sự rất quỷ dị, Yêu thú mạnh mẽ nhiều không đếm hết, một khi lâm vào trong đó, dưới Chân Linh cảnh căn bản là cửu tử nhất sinh.

Trải qua thêm mấy canh giờ nữa, Triệu Phong rốt cuộc cũng đi xuyên qua khu vực nguy hiểm nhất của mảnh rừng u ám.

Dọc theo đường đi tới, những Yêu thú cấp bậc Thất trọng thiên mà hắn gặp phải cũng không ít hơn hai mươi đầu. Thậm chí còn có tồn tại đặc biệt, tu vi gần như tương đương với Nửa bước Chân Linh cảnh nữa! Đám khí tức khủng bố kia, khiến cho Triệu Phong cũng phải hô hấp khó khăn.

Nửa bước Chân Linh cảnh, sinh mệnh đã thuế biến tương đương với phân nửa Chân Linh cảnh, vượt xa những Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.

Phiến rừng rậm lúc này lại đột nhiên tràn ngập sương mù mờ mịt. Đám sương mù kia có màu sắc vô cùng tương tự với mảnh rừng rậm, phảng phất như là một tầng bình chướng thiên nhiên do cây rừng hình thành nên vậy.

Triệu Phong tiến vào khu vực sương mù u lâm, thoáng chốc liền mất đi cảm giác phương hướng, cảm quan bị nhiễu loạn mà đi lạc.

Khó trách trong khu vực này tràn ngập một mảnh tử khí, không có người sống nào.

Những nơi mà Triệu Phong đi qua, dưới chân thường xuyên xuất hiện hài cốt, tử khí âm hàn quỷ dị, khiến cho người ta không rét mà run.

- Người bình thường tiến vào trong này, có đi mà không có về, cho dù là Nửa bước Chân Linh cảnh cũng vậy!

Triệu Phong hít sâu một hơi.

Cũng may, hắn có được mắt trái thần bí, nhìn xuyên thấu qua sương mù, có thể nhìn thấu bản chất thế gian! Hơn nữa, hắn lại rất am hiểu Tinh Thần Huyễn Thuật, khốn cục trong sương mù u lâm này đối với hắn mà nói, lực ảnh hưởng giảm ở mức thấp nhất.

Răng rắc! Răng rắc!

Triệu Phong chậm rãi dẫm đạp lên một đám xương cốt ảm đạm. Bốn phía khu vực này toàn bộ đều là xương trắng hếu dày đặc. Cỗ tử khí âm trầm kia càng ngày càng nặng hơn, mãnh liệt đến mức có thể khiến cho cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường cũng cảm thấy tâm thầm nặng nề, hô hấp khó khăn!

Một luồng hàn ý và nguy cơ bao phủ trong lòng Triệu Phong, phảng phất như có một luồng lực lượng thần bí vô hình nào đó có ý đồ muốn tiến vào thân thể của hắn.

Tiểu Tặc Miêu trên vai của hắn thì vẫn giữ vẻ mặt tỉnh táo nhìn ngó bốn phía xung quanh.

Triệu Phong gỡ xuống bịt mắt, từ trong nhãn đồng màu xanh phiếm động một tầng ánh sáng lợi hại. Một chùm khí tức chấn nhiếp quỷ thần khuếch trương rộng ra.

Thoáng chốc, loại cảm giác nguy cơ bất an kia đã tiêu tan hơn phân nửa.

Mắt trái thúc động lên đến cực hạn, xuyên thủng qua mấy trăm trượng sương mù, Triệu Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ tình hình trước mắt.

Ở sâu trong sương mù u lâm này, có hơn một trăm cái lăng mộ!

Quy mô của mỗi một cái lăng mộ này đều không nhỏ, có thể so sánh với một tòa cung điện nhỏ, ngay cả mộ bia cũng cao tới hơn mười thước.

Tất cả lăng mộ bao phủ một cái quảng trường loại nhỏ bên trong.

Mặt đất của quảng trường kia là do một loại tinh thạch ngân sắc kỳ dị xây dựng thành, ngay cả mắt trái của Triệu Phong cũng không thể nhìn ra được cấu tạo của loại đá này.

Ở trung tâm của quảng trường ngân tinh này, có một cái bãi đá lớn nhìn giống như một cái tế đàn vậy, khắc lên trên đó đầy những hoa văn trận pháp kỳ dị. Bên cạnh bãi đá còn có một gian phòng nhỏ nữa.

Sương mù u lâm, khu vực bạch cốt, quần lăng mộ, quảng trường ngân tinh, tế đàn thần bí…

Triệu Phong khẽ hít sâu một hơi, cũng không biết là sợ hãi hay là hưng phấn, thân hình có chút run rẩy nhè nhẹ.

Dựa theo lẽ thường, cho dù là cường giả Nửa bước Chân Linh cảnh cũng không có khả năng đi sâu vào tới nơi này. Cho dù là cường giả Chân Linh cảnh cũng có khả năng bị tầng sương mù thần bí kia ảnh hưởng tới, mất đi cảm giác phương hướng.

Nhưng mà Triệu Phong lại có thể đi được đến đây, nhờ sự trợ giúp của mắt trái thần bí, cho nên hữu kinh vô hiểm.

Giờ phút này, Triệu Phong đứng cách xa đám quần lăng mộ kia khoảng cách chừng hơn trăm trượng. Mỗi một bước bước ra, cảm giác áp lực và bất an trong vô hình cũng càng phát ra mãnh liệt hơn.

Bỗng nhiên, đám bạch cốt ở phía trước chợt run rẩy nhè nhẹ, mặt đất bắt đầu chấn động mạnh lên.

Một trận thanh âm răng rắc của xương cốt va chạm vang lên, từ trong mặt đất chui lên ba bộ xương khô hình người, trong tay nắm vũ khí bạch cốt, trong hốc mắt thiêu đốt hai đóa lục diễm.

Ba bộ khô lâu hình người kia, mỗi một đầu đều mang đến cho Triệu Phong một cỗ áp lực nhàn nhạt, ít nhất cũng có thực lực tới Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Hơn nữa, trong lộ trình đi tiếp, khả năng càng có nhiều mai phục hơn nữa.

Rốt cuộc là tiến hay lùi?

Còn không đợi Triệu Phong quyết định, ba bộ khô lâu hình người kia nhìn như chậm chạp, nhưng lại rất nhanh lao thẳng về phía trước, phát động công kích cực kỳ sắc bén.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 1028

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.