Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về (thượng) (1)

Phiên bản Dịch · 1359 chữ

Sáng sớm, Hiểu Nguyệt Tông.

Trên Thiên Nguyệt Sơn quanh năm sương mù bao phủ, ánh sáng nhàn nhạt phủ xuống, phản xạ một trận quang huy rực rỡ, cực kỳ động lòng người.

Trên núi cây xanh dày đặc, từng tòa lâu các cung điện xếp san sát, đẹp đẽ quý phái.

Kiến trúc tại Thiên Nguyệt Sơn so với hai năm trước, càng xa hoa đại khí hơn, thân ảnh đệ tử Tông môn vượt xa trước kia rất nhiều lần.

Không khó để phát hiện.

Sau khi “Vân Hải chân nhân” thượng vị Tông chủ, thực lực chỉnh thể hay quy mô của Hiểu Nguyệt Tông đều không ngừng phát triển, so với hai năm trước, đã có cảm giác rực rỡ hơn nhiều.

Giữa không trung

Phù Loan Điện cổ thanh sắc, xung quanh chập chờn một tầng điện mang huyền bí mà hùng vĩ, phảng phất như đặt mình vào thời đại thần thoại Thương cổ.

Toàn bộ Hiểu Nguyệt Tông chỉ có tòa Phù Loan Điện này là truyền thừa trọng địa, khí tức của nó có vài phần ảm đạm, dường như sắp bị thế nhân lãng quên mất.

Ngoài sơn môn.

- Kẻ nào! Dám xông vào sơn môn?

Hai gã đệ tử hộ sơn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã nam tử trẻ tuổi đang đi đến.

Nam tử trẻ tuổi kia không quá hai mươi, tuấn lãng bất phàm, thế nhưng lại mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, thân sắc có vài phần cô đơn, lạc lõng.

- Hừ! Các ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra sao?

Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, khí huyết dương cương, một luồng uy thế vô hình, dẫn động một hồi cuồng phong cát bay đá chạy, không giận tự uy.

- A...

Hai gã đệ tử hộ sơn bị luồng khí thế cường đại này, chấn nhiếp đến mức khó có thể nhúc nhích nổi.

Nam tử trước mắt mọi người, khí tức tu vi mơ hồ chạm đến cấp độ Chân Linh cảnh, ít nhất là Nửa bước Chân Linh cảnh.

- Dương... Dương Càn sư huynh!

Một gã đệ tứ Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trong đó bỗng nhiên biến sắc, run run giọng thốt lên.

Dương Càn sư huynh?

Tên đệ tử khác cũng lập tức sợ hãi hét lên.

- Dưới sự dẫn dắt của “Vân Hải Tông chủ”, tốc độ khuếch trương của Hiểu Nguyệt Tông quả thật rất nhanh. Ta chỉ mới đi ra ngoài được gần một năm, đã chứng kiến nhiều sự thay đổi như vậy.

Dương Càn cười tự giễu, bước vào sơn môn.

Hai gã đệ tử hộ sơn liếc nhìn nhau, khó có thể che dấu được sự kinh ngạc và dị thường

- Không ngờ Dương Càn sư huynh lại trở về vào thời điểm này.

- Nửa tháng trước, Đại trưởng lão của Tông môn bị Vân Hải Tông chủ và đám cao tầng như trưởng lão Chấp pháp hỏi tội, nghe nói bây giờ đã bị giam lỏng rồi.

- Hừ... Những chuyện này không phải để cho đám đệ tử tầng chót như chúng ta thảo luận đâu.

Hai gã đệ tử hộ sơn đưa mắt nhìn theo Dương Càn bước vào sơn môn.

Trên đường đi.

Dương Càn chào hỏi một vài đệ tử quen thuộc hoặc trưởng bối trong Tông môn.

Nhưng chẳng biết tại sao, Dương Càn cảm thấy có chút gì đó không đúng, hắn phát hiện có rất nhiều ánh mắt khác thường đang nhìn mình.

Nửa canh giờ sau.

Trong một tòa lầu các tương đối cũ kỹ.

- Tại sao có thể như vậy? Ta chỉ mới ra ngoài một năm, sư tôn lại bị phạt “diện bích suy nghĩ” hai năm? Trong Hiểu Nguyệt Tông này, ai có quyền trừng phạt Đại trưởng lão chứ?

Trên mặt Dương Càn tràn ngập kinh sợ, gầm nhẹ một tiếng.

Đối diện hắn là Lục Nguyệt mỗ mỗ mái tóc bạc phơ, bà ta cười cay đắng nói:

- Hiểu Nguyệt Tông hiện nay, do một tay Vân Hải Tông chủ che trời, thực lực thủ đoạn của hắn đều cường đại vô cùng, lại rất được sự tín nhiệm của Liên minh Thiết Long. Không lâu trước, Vân Hải Tông chủ liên hợp với trưởng lão Chấp pháp, cộng thêm hai tên trưởng lão tâm phúc, giam lỏng Đại trưởng lão lại.

Lý nào lại như vậy?

Cho dù tính cách đạm mạc của Dương Càn cũng không khỏi nổi trận lôi đình:

-Hắn dựa vào cái gì... - Hai năm trước, Triệu Phong mang tiếng phản bội, bị Vân Hải Tông chủ truy nã, đuổi giết khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc. Cũng may trước đó, Đại trưởng lão sớm đã chuẩn bị, an bài thỏa đáng cho cha mẹ của Triệu Phong và những người có quan hệ với Tông chủ tiền nhiệm.

- Vân Hải Tông chủ vẫn một mực canh cánh chuyện này trong lòng, đặc biệt là gần đây, mơ hồ nghe được tin tức Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân.

Lục Nguyệt mỗ mỗ trầm giọng cảm thán.

- Triệu Phong sư đệ? Ngài nói hắn đã trở về khu vực Hoành Vân rồi?

Dương Càn bỗng nhiên hô lên một tiếng, vạn phần kích động

Từ sau Thánh Vực Chân Long Hội, Dương Càn vốn hưng phấn cuồng hỉ, sau cùng lại cô đơn lạc lõng.

Bởi vì khi Chân Long hội kết thúc, hắn vẫn không nhìn thấy Triệu Phong trở về từ truyền thừa Ngoại Vực.

Mà bây giờ, lại nghe được tin tức Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân.

- Đây là tin tức nhỏ do tiền tuyến truyền về, Vân Hải Tông chủ rất tức giận, lại lần nữa truyền lệnh, truy nã đuổi giết Triệu Phong khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc.

Trong lời nói của Lục Nguyệt mỗ mỗ không khỏi lộ ra một tia lo lắng.

- Thật tốt quá... Triệu sư đệ! Hi vọng ngươi có thể bình yên trở về.

Dương Càn khó mà kìm được kinh hỉ trên mặt.

Lục Nguyệt mỗ mỗ không khỏi kinh ngạc.

Bà ta đột nhiên nhớ tới, mục đích thật sự khi Dương Càn đến Thánh Vực Chân Long Hội.

- Tại Chân Long hội, lẽ nào ngươi đã gặp Triệu Phong?

Lục Nguyệt mỗ mỗ giật mình hỏi.

Dương Càn vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì ngoài cửa đột nhiên xảy ra huyền náo.

- Dương Càn! Còn không ra tiếp nhận trùng phạt của Tông môn?

Một thanh âm băng lệ lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.

Ngoài phủ đệ của Trưởng lão.

Vài thân ảnh đệ tử chân truyền quen thuộc đang đứng tại đại môn.

- Nguyên Trí, Tuyền Thần? Các ngươi có ý gì đây?

Dương Càn bước tới, ngưng mắt nhìn đám đệ tử ở ngoài đại môn.

Những đệ tử này, rất nhiều người đều rất quen thuộc, ví dụ như Nguyên Trí, Tuyền Thần, Lục Hổ,... phần lớn là đệ tử của phe đối địch.

- Dương Càn! Ngươi không tuân thủ môn quy, tự tiện rời khỏi Tông môn một năm, phải chịu tội! Ta với tư cách là Thủ tịch đệ tử, có quyền tiến hành chất vẫn khiển trách ngươi.

Nguyên Trí đứng chắp tay, sẵng giọng nói.

Trong nội môn của Hiểu Nguyệt Tông hiện nay, sau khi Triệu Phong, Bắc Mặc và Dương Càn lần lượt rời đi, Nhị đệ tử “Nguyên Trí” của Vân Hải Tông chủ đã trở thành Thủ tịch đệ tử mới.

Dương Càn gần đây rời Tông môn một năm, tất nhiên đã nhường lại cái ghế Thủ tịch đệ tử này.

- Tự tiện rời Tông? Ta vâng lệnh của Đại trưởng lão, ra ngoài lịch lãm một năm, các ngươi có quyền gì trách phạt ta chứ?

Dương Càn đứng trước đại môn, quát lạnh một tiếng.

Luận uy danh và tu vi thực lực, Dương Càn hoàn toàn lực áp đám đệ tử này.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 933

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.