Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình yên trở về (2)

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

- Trời đất.

Xa xa, đám cường giả trên Kim Dương Thánh Thành đều như ngừng thở, hãi hùng khiếp vía.

Trong phương viên vài dặm, phảng phất tràn ngập một chưởng cái thế vô song bễ nghễ kia, bầu trời Nhật Nguyệt đều giống như bị nuốt chững, tất cả đều ảm đạm thất sắc.

Tam Nhãn Thánh Tử dưới loại uy thể bá đạo vô biên này, cũng có cảm giác hết sức nhỏ bé.

Cho dù là phụ thân, thậm chí là vị Đại trưởng lão trong Tộc, cũng không thể nào mang đến cho hắn áp lực lớn như vậy.

Tam Nhãn Thần Quang, mặc dù có thể chôn vùi, phân giải vạn vật, thế nhưng công kích của hắn, giống như xuyên qua một ngọn núi lớn vô biên, bị lực lượng bá đạo trùng trùng điệp điệp ngăn cản và chôn vùi.

Đáng sợ hơn chính là.

Trong một chưởng của Vũ Thiên Ngô, có một loại ý chí tinh thần cường đại không thể hình dung, Tam Nhãn Thần Quang có thể phân liệt lực lượng tinh thần, cũng không chịu nổi một kích, hết thảy đều tan rã sụp đổ.

Ầm...

Đối diện với cự chưởng cực quang được tinh huy lạnh lẽo như băng vờn quanh, Tam Nhãn Thánh Tử không kiên trì nổi một nhịp hô hấp thì đã bị đánh bay ra ngoài.

Phành...

Thân thể của hắn bay ngược trong không trung, thổ ra vài búng máu, toàn thân đau nhức kịch liệt, thậm chí sắp sụp đổ.

- Điều này sao có thể? Đây là lực lượng của Chân Chủ cấp sao? Hắn có tu vi tiếp cận Chân Chủ cấp đại thành, nhưng ý chí tinh thần và cảnh giới hết sức cường đại, ngoại trừ Tôn Giả ra, không ai có thể sánh được...

Trong lòng Tam Nhãn Thánh Tử hết sức kinh hãi.

Tu vi của hai người đều không chênh lệch nhiều, thế nhưng “Vô Song Cái Thế” của Vũ Thiên Ngô, lại hoàn toàn nghiền nát bí thuật Tam Nhãn Thần Quang của hắn.

Sau khi thối lui vài trăm trượng

Tam Nhãn Thánh Tử miễn cưỡng ổn định thận hình, sắc mặt tái nhợt, ngay cả huyết mạch Thánh Nhãn cũng bị lực lượng tinh thần nghiền áp trùng kích.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, cho dù là tại thời kỳ đỉnh phong nhất của ngươi.

Vũ Thiên Ngô nhàn nhạt thu tay lại.

Hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra được nguyên khí và huyết mạch Đồng lực trong cơ thể Tam Nhãn Thánh Tử, có chút hao tổn, thậm chí nội thương còn chưa khôi phục.

Dù sao thì nữa tháng trước, sau trận chiến với Triệu Phong Tam Nhãn Thánh Tử cũng bị thương không nhẹ.

- Chẳng lẽ ngươi đã mở ra huyết mạch Chiến Thiên Vô Song trong truyền thuyết?

Tam Nhãn Thánh Tử hít sâu một hơi.

- Huyết mạch Chiến Thiên Vô Song? Chỉ khi gặp được đối thủ mạnh hơn ta, mới có thể kích phát huyết mạch Chiến Thiên Vô Song này. Ngươi... Còn chưa có tư cách đó.

Vũ Thiên Ngô cười ngạo nghễ, dùng tư thái của người chiến thắng phá không rời đi.

Thể xác và tinh thần của Tam Nhãn Thánh Tử đều chấn động thần sắc ảm đạm, hết thảy cảm xúc sỉ nhục, ủy khuất, phẫn nộ, đều không có chỗ phát tiết.

Vũ Thiên Ngô chiến thắng hắn với ưu thế áp đảo.

Hắn thua không oan.

Nhưng khác với Triệu Phong Vũ Thiên Ngô cường đại, bá đạo, tụ tin, thậm chí là tụ phụ, vừa ra tay đã nghiền nát hết thảy, không hề đùa giỡn hay dây dưa chút nào.

Còn Triệu Phong thì khác, trước đó mặc dù Đồng lực chiếm ưu thế áp đảo, thế nhưng hắn vẫn ôm thái độ “khiêm tốn học tập”.

Nếu so sánh.

Tam Nhãn Thánh Tử lại càng thưởng thức Vũ Thiên Ngô hơn, tên Triệu Phong kia quả thực là một tên tiểu tặc “đạo văn” cực kỳ đáng kinh tởm

Kim Dương Thánh Thành.

Đám cường giả đưa mắt nhìn Vũ Thiên Ngô với tư thế thần võ oai hùng cao ngạo rời đi, trong lòng rung động không thôi.

Giờ phút này.

Tất cả mọi người đều có một loại giác ngộ.

Đó chính là thời đại của Tam Nhãn Thánh Tử, quả thật đã trở thành quá khứ.

Thời đại này, thuộc về hai đại Thiên Kiêu Chi Vương.

- Vũ Thiên Ngô, nhất định sẽ đi tìm Triệu Phong khiêu chiến.

- Hai đại Thiên Kiêu Chi Vương, đứng trên đỉnh cao của mấy chục thời đại, không biết ai mới thật sự là Vương Giả?

Phần đông thân ảnh trên Kim Dương Thánh Thành, đều mơ hồ sinh ra một tia hưng phấn, chờ mong

- Kim Dương Thắng Thiên, không ngờ “Thanh Hoa Vực” của ngươi, lại có thiên tài đáng sợ như vậy. Cho dù là những Chân Long thiên tài đỉnh cao trong “Tam Thánh Điện” cũng không hơn gì những người này.

Một thanh niên mày rậm xuất hiện bên cạnh Tam Nhãn Thánh Tử.

Tam Nhãn Thánh Tử không trả lời, xem như chấp nhận với lời nói đó.

- Hai đại thiên tài như vậy, nếu như có thể đề cử tới “Tam Thánh Điện”, chắc chắn sẽ lập được công lớn.

Thanh niên mày rậm tiếp tục nói, dáng vẻ có chút kích động

- Đề cử bọn hắn đi Tam Thánh Điện? Không tuyệt đối không được.

Tam Nhãn Thánh Tử hét lên một tiếng.

- Kim Dương Thắng Thiên, đây chính là cơ hội lập công lớn. Nếu như Tông môn ban thưởng nói không chừng, ta và ngươi đều sẽ có đột phá và kỳ ngộ.

Thanh niên mày rậm có chút bất mãn.

- Đầu tiên, Vũ Thiên Ngô kia tuyệt đối không thể gia nhập Tam Thánh Điện. Vũ gia tại Ngoại Vực có bối cảnh quan hệ rất lớn, thiên tài tuyệt đỉnh từ trước tới nay đều sẽ không đưa đến Tam Thánh Điện. Nếu như ta đoán không sai, Vũ Thiên Ngô này sẽ vội vàng đi tìm Triệu Phong khiêu chiến, hẳn là không lâu sau sẽ rời khỏi Thanh Hoa Vực, tiến nhập đại thế lực thần bí ở Ngoại Vực, nội tình của thế lực này rất có thể còn vượt qua cả Tam Thánh Điện.

Tam Nhãn Thánh Tử giải thích.

- Thì ra là vậy.

Thanh niên mày rậm cũng không kỳ quái, dù sao thì thiên địa Ngoại Vực cũng quá rộng lớn, Thanh Hoa Vực chẳng qua chỉ là một hạt mè mà thôi.

- Nhưng tên Triệu Phong kia, sau lưng hẳn là không có cơ duyên như vậy.

Thanh niên mày rậm nhếch miệng, nỡ một nụ cười vui vẻ.

- Ngươi không thể làm vậy, nếu như tên tiểu tặc “đạo văn” xấu xa kia gia nhập Tam Thánh Điện, Kim Dương Thắng Thiên ta sẽ không còn chỗ đặt Chân trong Tông món nữa...

Tam Nhãn Thánh Tử thiếu chút nữa nổi điên.

Nếu để Triệu Phong gia nhập Tam Thánh Điện, huyết mạch Thánh Nhãn của hắn cũng sẽ không còn giá trị nữa, hết thảy đều sẽ bị vùi lấp dưới hào quang của Triệu Phong.

Mấy tháng sau.

Thiên Bồng đại quốc, Tổng Đà Thiết Huyết Giáo.

Một trận phong ảnh hồ quang điện, cấp tốc lao tới, vạch phá Chân trời, hạ xuống bên trong Tổng Đà.

- Trở lại rồi.

Người đến là một thiếu niên tóc lam, chính là Triệu Phong.

Nghĩ đến lần trước mạo hiếm, nói chuyện trong khoáng cách gần với Xích Nguyệt Trưởng lão cấp bậc Tôn Giả, cho đen bây giờ. trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Cũng may, trên đường trở về, sau một phen thăm dò, Triệu Phong cũng xác nhận mình không còn bị truy tung nữa.

Bây giờ, lúc trở về Tổng Đà Thiết Huyết Giáo, cuối cùng hắn cũng yên tâm, dù sao thi ở dãy cũng có Tôn Giả.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 640

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.