Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Thiên Vô Tâm

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

Hổ hậm hực nhìn Trần mẫu liên tiếp gắp thức ăn chất thành cái chén đầy cho Đàm Hướng Nhân, tiếp đó là Trần Dương, cha hắn, vui vẻ hỏi han họ Đàm.

Nhìn làm sao họ Đàm cũng so với ta còn giống thân nhi tử hơn.

Hổ cắm đầu nhìn chén cơm trong tay, thức ăn chất thành quả núi nhỏ, cơm hôm nay ăn đều thấy chua.

Chợt có tí an ủi, ít ra họ Đàm không ăn được nhiều như ta.

“Diêu Quang, đừng chỉ biết cắm đầu ăn” Lúc này, Trần Dương bắt đầu chú ý tới Hổ, bỗng nhiên nhìn thấy hắn không vừa mắt, không khỏi chất vấn.

Hổ họ Trần, nhũ danh Hổ, tự Diêu Quang.

Mọi người thường ngày gọi hắn là Hổ, kém chút liền quên hắn có tự Diêu Quang.

Chất vấn xong Hổ, Trần phụ cũng cảm giác là lạ, bất quá không quan trọng.

Ai bảo hắn không tốt bằng Đàm Hướng Nhân, con nhà người ta thuở nhỏ không ai nương thân, xem liền cái gì cũng tốt hơn con hắn, hỏi có tức hay không cơ chứ ?

Đây vốn là sự thất bại trong việc dạy dỗ con, có điều tất nhiên Trần phụ sẽ không tự nhận mình dạy con không đúng.

Cũng không thể đổ lỗi cho Trần mẫu, mặc dù cổ nhân có nói :”Con hư là tại mẹ”, có điều Trần phụ không dám nha, ai bảo hắn sợ vợ đâu.

Như cảm nhận được suy nghĩ của Trần phụ, Trần mẫu nhướng mày nhìn về phía hắn, trên mặt mày ngài hiện nét không vui.

Trần Dương cười ngượng, bất giác đưa tay lên đầu gãi gãi, không nói nữa, cúi đầu nhìn chén cơm.

Tên tiểu tử này, bộ dáng so với ta lúc trẻ kém quá xa, không có một tí nào dáng vẻ phong thần tuấn lãng của ta, nếu không, ít nhất cũng sánh ngang tên tiểu tử Đàm Hướng Nhân.

Trần Dương chua.

Tới bề ngoài cũng thua người ta, so cái gì nữa.

Trần mẫu phết miệng, trong lòng có quỷ, xem tối nay ta trị ngươi.

Trên thực tế, Trần phụ bề ngoài thô kệch, hai bắp tay bắp chân rắn chắc, so với người thường đều phải to hơn một vòng, khuôn mặt chữ điền bình thường, không giống như hắn nói về vẻ ngoài phong thần tuấn lãng của mình.

So với Trần phụ, Hổ hắn thuộc dạng nhu hòa hơn, có thể nói là do thừa kế một nửa tới từ Trần mẫu.

Vì vậy, đặt Hổ cùng với Trần phụ cùng một độ tuổi, ắt hẳn Hổ sẽ so với cha hắn đẹp hơn.

Nhìn Trần Dương, Đàm Hướng Nhân thầm than, Hổ tên này có chí làm võ nhân ắt hẳn là lấy cảm hứng từ chính cha hắn.

Bắp chân này so với cái đầu của ta còn to hơn.

Đàm Hướng Nhân rùng mình nghĩ, lắc đầu.

Bất quá võ nhân chỉ là một đám mãng phu, đừng mong làm ta thay đổi suy nghĩ.

Hổ nhìn thức ăn càng thêm chua, từ đầu đến cuối hắn không nói một lời, không nghĩ tới vẫn không thể tránh khỏi một kiếp này.

Tức giận a, từ đầu liền nên mặc kệ bị cha mẹ chửi cũng phải đuổi họ Đàm này về nhà hắn.

Ban đầu hai người bọn hắn mỗi người đều về tới nhà, bất quá hai nhà cách nhau cực gần gũi, chỉ cách chưa tới vài bước chân.

Trần Dương thấy Đàm Hướng Nhân liền mời hắn tới nhà ăn cơm, Đàm Hướng Nhân cũng không từ chối, ở nhà không có người, vả lại Trần mẫu tài nghệ nấu nướng so với hắn mạnh hơn nhiều.

Có cơm không ăn thật không phải.

“Hướng Nhân, sau này nhập Học Viện, Diêu Quang hắn cũng phải quanh năm suốt tháng ở lại Thái Nhật Thành, Diêu Quang hắn đầu óc ngốc, ta trong lòng không an tâm” Trần phụ bỗng nói.

Trần mẫu len lén nhìn Đàm Hướng Nhân, ý tứ mời Đàm Hướng Nhân tới nhà dùng cơm, sau đó nhờ hắn chăm sóc cho Hổ cũng là tới từ tay Trần mẫu.

Trần mẫu tâm tư tinh tế, vì kế này Trần mẫu suy nghĩ không thôi, Đàm Hướng Nhân tuổi nhỏ tháo vát, đặt ở Thái Nhật Thành, nơi người xa đất lạ cũng sẽ không lo lắng hắn không sống nổi, không bị người khác lừa gạt, chỉ có Hổ, tên tiểu tử này có chút ngốc, làm người khác không an tâm, sợ hắn chưa đặt ấm chân đã bị lừa gạt đi mất.

Thương con không ai bằng mẹ, Trần mẫu sai sử Trần phụ thực hiện kế hoạch, Trần mẫu da mặt mỏng không tiện nhờ vả.

“Dương thúc đừng nói như vậy, Hướng Nhân cùng với Hổ từ nhỏ bầu bạn, cho dù Dương thúc có không nhờ, ta cũng sẽ cố hết sức chăm lo cho hắn” Đàm Hướng Nhân gật đầu nói.

Đàm Hướng Nhân hiểu ý Trần phụ, Trần mẫu nở nụ cười rạng rỡ, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.

Trần mẫu mỉm cười, có loại mưu sĩ đạt được thành công.

Các bà nương khác trong làng không một ai trí tuệ sánh ngang ta, bọn hắn không biết con ta Hổ có Đàm Hướng Nhân tương trợ, từ nay còn lo gì khác nữa.

Nhất là chỉ bằng một bữa cơm.

Trần mẫu bồi thêm một câu.

“Cha mẹ, ta có thể tự lo cho bản thân, các người khinh thường người quá đáng” Hổ ngốc đầu phản kháng.

Không thể để tên họ Đàm kia lên mặt.

“Thằng nhóc này, ngươi giương họng lớn tiếng với ai, muốn ăn đòn ?” Trần Dương đưa lên bắp tay rắn chắc uy hiếp, cơ bắp tới từ cánh tay lực lưỡng dọa người.

Hổ nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi rụt lại đầu, tiếp tục đóng vai người câm chậm rãi ăn cơm.

Đàm Hướng Nhân vuốt cằm, mãng phu có mãng phu trị.

“Nhà của lão Huỳnh vừa xảy ra tang sự” Trần mẫu lúc này nói.

“Tang sự ?” Trần phụ kinh ngạc, hắn không hề hay biết.

“Là một đứa con trong nhà của lão vừa xảy ra chết đuối, ngươi còn nhớ vừa năm trước nhà lão Huỳnh phía sau đào một cái ao to, nghe bảo là lão nghe theo một cao nhân đắc đạo chỉ bảo, từ đó có thể thu được tài khí thịnh vượng, công ăn việc học đỗ đạt” Trần mẫu nói.

Trần mẫu có một đám bạn là các bà nương trong làng, tin tức linh thông từ đầu làng tới cuối làng, mọi việc trong làng không tránh khỏi tai mắt của Trần mẫu, chuyện này cũng là vừa mới truyền tới tai Trần mẫu.

Nhà Đàm Hướng Nhân cùng với Hổ nằm ở đầu làng, cho nên việc ở cuối làng không tài nào biết được ngay lập tức.

“Cái gì? Nhà lão Huỳnh xảy ra tang sự, không thể được, ta phải mau lập tức đi tới đó” Trần Dương nghe vậy cả kinh, cả người ngay lập tức rời khỏi bàn ăn, hấp ta hấp tấp bước ra khỏi cửa nhà.

Lão Huỳnh là lão thợ săn già nhất trong làng, mọi thợ săn trong làng ít nhiều đều do lão Huỳnh dạy bảo, lúc này nghe nhà lão Huỳnh xảy ra tang sự, Trần Dương không yên.

“Cha, mang ta đi theo” Hổ chạy theo phía sau nói.

“Ngươi không có việc” Trần Dương cả tức nói.

Chuyện này không phải đi dạo chơi, cho nên nghe tới Hổ đòi đi theo, Trần phụ tức giận.

“Dương thúc, ta có thể đi theo hay không ?” Đàm Hướng Nhân đi theo nói.

Nghe thấy yêu cầu của hắn, Trần Dương ngẩn người, bất quá nghĩ tới đứa bé này chững trạc hơn tuổi, hắn làm việc nhất định là có lý do, không trì trệ quá lâu, tiện tay kéo theo Hổ cùng lên ngựa, cả ba phóng một mạch tới cuối làng.

Tới cuối làng, chỉ thấy trời lúc này gần tối nhưng đèn đuốc sáng lạng, hàng loạt người đi tới đi lui xung quanh một ngôi nhà, bên trong nhà, một nhóm người mặc đồ trắng khóc thương, nhất là lão phụ nhân trong nhà, khóc tới thương tâm.

Cột con ngựa vào chiếc cọc gần đó, Trần Dương nhảy xuống ngựa tiến vào.

Hàng loạt người đi qua đi lại, thấy người tới là Trần Dương liền lên tiếng chào hỏi, mọi người ở đây phần lớn đều là thợ săn trong làng, thấy là hắn tới, thở dài một tiếng.

“Người mất là con út của lão Huỳnh, khổ cho lão, cả nhà chỉ được đứa con út theo việc học, lúc này nói mất cũng liền mất”

“Lão phu nhân biết tin khóc ngất ba lần, e sức khỏe không được tốt”

“Trách thượng thiên vô tâm, tại sao lại để con ta mất, thượng thiên rốt cuộc có mắt hay không ? Nhà lão Huỳnh ta rốt cuộc đã làm gì nên tội” Lão Huỳnh lớn tiếng khóc.

Lão thợ săn già dặn nhất trong làng, cho dù có bị vết thương sâu tới da thịt cũng không một cái nhăn mày, nhưng hiện tại lại thương tâm tột cùng, lớn tiếng oán trách như một đứa trẻ.

Đám thợ săn thương sót, hai cánh tay mỏi nhừ xoa mũi, trách thượng thiên vô tâm.

“Ta tới” Trần Dương tiến tới bên cạnh lão Huỳnh nhẹ giọng nói, giọng nói ảm đạm, nắm lấy một bó nhang.

Khom vái hoàn tất, nhang cắm vào lư hương bên cạnh chiếc quan tài gỗ nhỏ.

“Huỳnh Lập hắn chỉ còn một năm nữa liền sẽ đủ tuổi đi thi” Hổ nhẹ giọng nói cho Đàm Hướng Nhân.

Đàm Hướng Nhân trầm mặc, nhìn gia đình lão Huỳnh chìm trong bi thương, hắn không khỏi dâng lên cơn tức giận.

“Lão nhân gia, không biết cao nhân đắc đạo chỉ cho ông đào ao sau nhà là ai ?” Đàm Hướng Nhân tức giận nói.

Nghe Đàm Hướng Nhân nói, mọi người xung quanh lần lượt quay về phía hắn, nhất là đứa con còn lại của lão Huỳnh, vẻ mặt bất thiện.

“Hồ nháo” Lớn tiếng mắng.

“Họ Đàm, ngươi làm cái gì ?” Hổ bị hành động của hắn làm kinh hãi, cánh tay lén lút giật lấy vạt áo Đàm Hướng Nhân.

Còn ai không biết con lão Huỳnh chết là do cái ao sau nhà, lúc này nói tới không phải là sát muối vào tim lão Huỳnh, chê trách lão.

“Hướng Nhân” Trần Dương khẽ lên tiếng nhắc nhở.

Trong thâm tâm không khỏi hối hận, đứa nhỏ này một số việc vẫn còn quá non nớt, ban đầu liền không nên đáp ứng hắn tới đây, hiện tại liền trêu chọc tới gia đình lão Huỳnh.

“Trần huynh, đây là đứa nhỏ nhà ngươi ?”

Các thợ săn bên cạnh ngờ ngệch hỏi.

“Trong cuốn phong thủy trạch kinh cựu học chỉ cho mệnh người phù hợp mà chọn nhà phù hợp, tránh hung tìm cát, một ngôi nhà có ao hồ thì càng tốt, cao nhân chỉ cho lão nhân gia hẳn là như vậy ?”

“Nhưng hắn không biết, trong phong thủy trạch kinh tân học có câu, nước có thể dâng được thuyền lên, cũng có thể dìm được thuyền xuống, xây ao lớn phía sau nhà khác nào đòi mạng người, tội hắn đáng chết”

Nói tới bốn chữ cuối cùng, Đàm Hướng Nhân gằn giọng.

Bởi vì nghe tới việc nghe lời một tên lang băm mà hại chết đi một mạng người, còn là một đứa trẻ tương lai đang rộng mở, Đàm Hướng Nhân tức giận.

Nhất một việc Đàm Hướng Nhân không thể tha thứ, đó là hắn bôi nhọ danh phận người đọc sách.

Bất kể đó là cựu học hay tân học.

“Tiểu huynh đệ, ngươi, ngươi, ngươi nói tiếp” Lão Huỳnh giờ phút này sững sờ nói, bộ dáng của lão cho thấy Đàm Hướng Nhân nói đều đúng.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.