Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Dị

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

Cảnh Vĩ ra khỏi sông, chạy độn đi gần nửa giờ, men theo thôn Quán Nội ngoài bìa rừng, chỉ thấy phía trước có một cái đình nghỉ chân liền tiến đến nghỉ ngơi, tuy trận đánh vừa rồi bất ngờ nhẹ nhõm, tiến hành nhẹ nhàng nhanh gọn nhưng hắn cũng cần tĩnh lặng tiêu hóa cảm ngộ kết quả được sau trận chiến.

Từ khi chuyển sinh chỉ làm các nhiệm vụ lông gà vỏ tỏi, đây mới là lần thứ ba thực sự chém giết yêu quỷ, lần một là ưng yêu khi chưa có tu vi, lần hai là Lợn Yêu khi có chút khí lực chuẩn bị Luyện Bì, lần ba này tu vi đã Luyện Bì Ngưu cấp viên mãn sắp sửa đổi màu Thiết Bì, khí lực lợi hại quá nhiều, trước đấy còn tám chín lần gặp yêu thú tập kích nhưng chưa kịp đánh đã có võ giả trong thôn ra tay giải quyết.

Dù sao thì kinh nghiệm còn non, hiển nhiên nhìn lại chắc chắn nhìn ra còn nhiều sai sót, nếu sửa chữa liền có thể tiến bộ thêm, không được tự kiêu tự đại.

Vừa ngồi xuống bỗng nhiên cảnh sắc bên ngoài biến mất, chỉ còn thấy bản thân hắn ngồi trên trông ghế lương đình, dưới đất máu loãng tích tích đặc sệt chảy qua.

Cảnh Vĩ cả kinh khiếp vía, không hiểu ra sao, nội tâm thầm biết mình chính lại gặp xui xẻo, chỉ là lần này sẽ gặp gỡ cái quái gì đây, “tích tích” âm thanh vang lên trong đầu, nhìn vào thanh nhiệm vụ thấy hiện ra nhiệm vụ thứ hai hôm nay, cũng là số 8 nhiệm vụ, có 5 cái bị tích lại chưa làm.

“Ngươi đã bị một quái dị thôn phệ do vô ý tiến vào trong đó, tiêu diệt quái dị, thoát đi nơi này”

Nhắc đến thế giới này kinh khủng nhất đối với tất cả các tộc, phải là một loại thực thể tồn tại được xưng Quái gọi Dị, sở dĩ như vậy là vì Quái Dị là một loại sinh linh đặc biệt, không biết nó hình thành như thế nào nhưng khó chơi nhất lại là đặc tính bất tử kèm theo quy tắc phải chết của nó, tất cả công kích trong hay ngoài đến nó đều vô dụng, có đánh nát đánh chết thì một lúc sau nó lại xuất hiện ra.

Nếu ví von thì nó như tế bào ung thư trên cơ thể vậy, trong sách hắn đọc được thì muốn bài trừ Quái Dị phải giải quyết được nguồn gốc nó xuất hiện. Có thể nguồn gốc của nó chính là một cái cây, một hòn đá, một mảnh lá, một sự việc linh dị… sau đó có một chuyện gì đó xảy ra, khiến chúng vô tình hợp với mảnh vỡ nhỏ của quy tắc, từ đó sản sinh ra trong một khu vực, được xưng Quái sát.

“Đây là hư cảnh cấp Quái Dị, hình thành được ba năm, đã nuốt hơn năm nghìn võ giả, hai trăm tu tiên giả, người thường bị chết vô số không đếm được, bị quan phủ khoanh vào cấm khu, ký chủ nhân lúc không để ý, vô tình đã tiến vào trong nó” hệ thống tích tích cho ra thông tin, Cảnh Vĩ hết lời muốn nói luôn.

“Có cách nào bài trừ nó”

“Rất khó, quái dị hư cấp chỉ tương đương sát thương với đoán thể cảnh, nhưng muốn diệt đi rất khó, dù cho tiên thiên võ nhân hay chân tiên cảnh tiên nhân lọt vào cũng khó mà tiêu diệt, bọn họ có thể thoát đi dễ dàng nhưng diệt sát rất khó làm, đơn giản bởi vì quái dị bất tử tính”

“Chính là một loại không hiểu thấu hợp với tàn phá quy tắc, ko như quỷ vật, oán khí tích tụ sinh ra linh trí mà thành, lấy quỷ khí tu luyện, còn Quái Dị do một loại được gọi là tâm khí, cùng với thời điểm nào đó vô tình bắt đc mảnh vụn quy tắc hoặc tự thân chuyển hóa tu thành quy tắc mà thành”

“Quy tắc là tối cao, tất cả mọi sinh linh đều phải làm theo, muốn diệt quái dị chính là xóa bỏ hay đánh vỡ quy tắc ở khu vực này vậy”

“Vậy là phải tìm ra quy tắc của nó, thảo nào trong sách có nói phải truy tìm nguyên gốc vấn đề để giải quyết quái dị, đây không phải có võ lực chiến đấu mà làm được, đây là cần dùng đầu óc suy tính” Cảnh Vĩ cũng không phải tiểu bạch không có kiến thức, công lao đọc sách cũng có cái nhớ ra, hợp với hệ thống đưa ra dữ liệu giải thích, tự thân có chút hiểu rõ.

Nhưng dùng đầu óc thì hắn tự biết mình không thông minh, phen này có thể khó mà tiêu diệt, nhưng dù sao tìm cách có thể trốn thoát là được rồi, nhiệm vụ không làm xong cũng không có sao, tích lại chờ qua lượt là được.

Dòng huyết đang lênh láng chảy, phút chốc không còn chỗ cho hắn né tránh, Cảnh Vĩ chỉ thấy bản thân mình bị máu hòa tan một cách không có cảm giác.

Tiếp sau đó liền thấy mình xuất hiện trong một đoạn rừng cây, trước mặt là cái đình nghỉ chân, nhìn lại bản thân mình thì thấy đã thành một nam hài tóc ba chỏm, tuổi tầm lên tám, nam hài bên chân đi theo một con chó, trên vai là một con cóc đen, đang trên đường tiến vào đình nghỉ chân.

Thân thể này khí lực phàm thai, tầm có bảy tám mươi cân, kém nhục thể hắn quá xa.

Cảnh Vĩ đầu óc hiểu rõ linh hoạt nhưng lại không làm ra hành vi điều khiển được cơ thể này, hắn dung hợp thần ý với cơ thể này, cơ thể này làm gì chính là hắn đi làm nhưng lại cũng không phải hắn muốn làm, như là bản thân của chính hắn nhưng không do hắn điều khiển vậy, như một robot có ý thức nhưng được lập trình sẵn một bài.

Cùng lúc đó, trong đình lại tiến vào một đám bốn người, hai nam hai nữ, trẻ tuổi đôi mươi, có vẻ là tiên võ đồng tu, vừa đi vừa nói chuyện.

“Cửu Thiên thánh địa theo bảo đồ chính là hiện có một phần di chỉ tại đây, mấy nhưng theo tìm hiểu thì khu này cao nhất cũng chỉ có vài trăm cao thủ võ đạo Luyện Huyết viên mãn ở tại các thôn, xung quanh yêu quái cũng chỉ viên mãn cấp bậc ban đầu”- thiếu nữ áo tím nói ra.

“Chỉ là phàm nhân con kiến cũng xứng đáng ở tại nơi đây phúc địa”- một thanh niên áo xanh lên tiếng.

“Theo ý Đinh huynh thì phải làm thế nào”- thanh niên áo bào đen hỏi.

“Chúng ta đến bốn thôn xung quanh đọc hết thư tịch có sẵn, gom mọi người lại xét hỏi điều tra, kẻ nào dám giấu diếm, cản trở thuận tay diệt đi là xong”- thiếu nữ áo vàng còn lại khuôn mặt trẻ con nhất nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Cảnh Vĩ nghe vậy thì nội tâm nhíu lại, qua cách nói chuyện của mấy người này, vốn hoàn toàn ko hợp với pháp luật điển quy của Liệt Quốc, mà hoàn toàn là một loại cao cao tại thượng, coi thường phàm nhân như sâu kiến.

Ở Liệt Quốc người tu luyện dám giết phàm nhân sẽ bị triều đình phái ra người truy bắt, (Cảnh Vĩ bản thân chưa biết đến khế ước thiên điều) chính vì thế hoàn cảnh thế giới này tuy mạnh được yếu thua nhưng không phải là hỗn loạn, nô lệ, vốn dị lực lượng chủ yếu của nhân tộc chính là đối kháng ngoại tộc, bát quốc tuy vẫn có chiến sự nhưng cả vài nghìn năm nay vẫn chưa có nước nào bị diệt quốc bởi quốc gia khác.

Bản thân hắn là đứa trẻ tám tuổi này, còn vẫn hồn nhiên chơi đùa trong đình, có vẻ “nó” không để tâm đến chuyện này.

Bốn người đi vào trong đình trông thấy hắn liền ngồi xuống, một thiếu nữ nhìn thấy hắn đang chơi liền hỏi hỏi

“Tiểu đệ đệ nhà ngươi ở thôn nào”- áo đen thanh niên hỏi.

“Nhà ta ở thôn Quán Nội, cách đây ở ngoài rìa rừng không xa”- thân thể Cảnh Vĩ lúc này tự chủ đáp lời.

“Gâu …Gâu…” bỗng nhiên con chó bên chân hắn sủa loạn lên thu hút sự chú ý của mấy người kia, nhất là thiếu nữ áo vàng nhỏ tuổi xinh đẹp, chỉ thấy nàng ta nhíu mày từ bên hông lấy ra một viên ngọc, tỏa ra ánh sáng đỏ yêu dị.

“Huyết Linh Châu! Ôn sư bá quả nhiên đưa nó cho Ôn sư muội tu dưỡng”- áo xanh thanh niên nhẹ giọng nói, nhưng Cảnh Vĩ cảm nhận được sự tham lam ghen ghét trong đó.

“Hệ thống, Huyết Linh Châu là gì”

“Huyết Linh Châu là hàng Bảo Khí cấp bậc, chỉ có Hóa Thần cảnh tiên tu trở nên mới có thể phát huy hết uy lực, linh châu càng hấp nhiều huyết uy năng càng mạnh, huyết mạch vật bị hấp càng cao thì càng làm nó có tiềm năng tiến hóa, chỉ cần không chống cự lại được uy năng của nó chắc chắn sẽ bị nó thôn phệ, chết rồi còn làm nô kiếm tiền cho người ta”

Trong lúc Cảnh Vĩ đang giao lưu với hệ thống chỉ thấy nàng kia kinh dị thốt ra

“Là Hao Thiên Khuyển huyết mạch, năm đó Hao Thiên khuyển chính là thập đại Yêu Thánh của Cửu Thiên thánh địa, không ngờ một con chó đất cũng có huyết mạch này, không trách nó không có yêu khí mà cảnh giới cũng đã là Yêu Thể - Yêu Huyết cảnh, nếu như hấp thu nó không phải Huyết Linh châu càng cường đại sao, chỉ cần cung đủ huyết nhục chẳng mấy chốc sẽ thăng cấp Thần khí”

Nhanh như chớp, một ngón tay chỉ lực phun ra đánh vào trán đứa nhỏ tám tuổi, diệt sát thân thể này, chó đất vồ lên chặn lại hộ chủ, chỉ thấy khi đó thân thể này đờ ra, “nó” không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ chính “nó” cũng không ý thức được mình bị giết chết.

Thổ cẩu hộ chủ bị một chỉ đánh trúng nhưng nó là Luyện Huyết cảnh, cấp độ cuối cùng của Yêu Thể cảnh, một thân yêu thể cứng rắn tinh cương, dễ dàng chặn lại, Cảnh Vĩ bên trong nhìn xem sự việc, ba người còn lại ung dung không hề có ra tay.

Huyết Linh Châu vung ra, một mảnh huyết quang hóa thành một con huyết Vương Hổ, Huyết Hổ vương nhào tới đại chiến với chó đất, thiếu nữ kia lại một bàn tay vung ra, thủ chưởng như chớp, chợt vỗ vào trán “nó”.

Cảnh Vĩ hiểu ra đây là đứa trẻ này lúc trước gặp chuyện, có lẽ thằng nhỏ chết là một phần hình thành Quái Dị.

Nguyên nhân có lẽ cũng không khó truy tra chỉ là sự việc xảy ra đã có ba năm, vốn dĩ quái dị tác quái tại sao không ai diệt đi, phải biết Tiên Thiên Cảnh võ đạo hoặc Chân Tiên cảnh tiên đạo đi vào nơi này chắc chắn sẽ tra ra ngọn nguồn sự hình thành của Quái Dị, loại Quái Dị oán linh này không khó tìm ngọn nguồn giải quyết.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.