Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhàn Sự

Tiểu thuyết gốc · 1659 chữ

Cảnh Vĩ đang thảnh thơi nằm chơi, trên thảm cỏ mọc ra ngang ngọn đồi.

“Tiểu Vĩ, ngươi lại một mình thẫn thờ ở đây làm gì”- Tiểu Mai tung tăng đi đến gần, từ cao nhìn xuống thằng nhóc đang nằm trên thảm cỏ đây.

“Nằm chơi thôi, còn làm gì được, lần nào cũng câu hỏi này, ngươi không thấy phiền” liếc mắt nhìn con nhỏ sau đó Cảnh Vĩ tiếp tục quan sát hệ thống bảng, suy nghĩ.

“Thật sự là hâm mộ ngươi” nhiều khi nàng cũng thực sự hâm mộ hắn, người này có thể vô ưu vô nghĩ, đều là phế vật như nhau nhưng nàng sống quá mệt còn hắn thì chỉ cần chơi đùa.

Sau đó là tiểu Mai líu ríu ông ong bên tai hắn nói chuyện, từ chuyện đi học đọc sách thế nào, luyện công ra sao, sau một năm rưỡi nỗ lực nàng ta tiến vào luyện Bì thành công, cố gắng thế nào, trả giá ra sao, đến chuyện đồng niên trong mấy thôn, ai là thiên tài nhất trong đám phế vật bị bỏ lại, ai đồi phế nhất, ai được các thầy đồ yêu quý nhất, đứa nào nghịch nhất..v…v

Cảnh Vĩ chỉ ậm và ừ ân a, thi thoảng đáp lời, đúng điểm yếu câu chuyện, còn lại để mặc tiểu Mai thao thao nói chuyện, việc này đối với hắn hầu như cứ mười ngày sẽ có một lần, hơn năm nay đã thành quen.

“À ngươi có biết hơn một tháng trước nguồn nước trong thôn bị ô nhiễm không? Quan phủ cho người giải thích đó là đầu nguồn bị ô nhiễm ý”

“Cái này trong thôn ai mà không biết, ta có một đoạn thời gian mỗi ngày đều phải đi gánh bốn năm chục thùng nước nữa đây” Cảnh Vĩ đáp

“Thúc Thúc ta nói chuyện, ta nghe lén được, ngươi muốn biết chân tướng sao”

“Thế nào?”

“Ngươi còn nhớ tiểu cẩn đản nhà ngươi bị thủy quỷ ăn thịt, sau đó thủy quỷ được các đại nhân công bố là đã bị đánh chết, mọi người an toàn không?”

“Nhớ! Ngươi không thể nói một lèo, ta vẫn đang lắng nghe đây”

“Sự thật là Thủy quỷ kia bị ai đó vô danh đánh chết, không phải người của Tĩnh Thiên ty đâu, thúc thúc ta nói do xác chết nó ngâm trong nước gây ra ô nhiễm vậy”

“Cũng không biết vị đại lão nào thiếu đạo đức như vậy, giúp thôn chúng ta thì quá tốt rồi nhưng hắn lại làm vậy khiến cả mấy thôn bên đây lúc trước đều không có nước dùng”

“. . .” Cảnh Vĩ thực sự hết chỗ nói

“Ngươi nói a, làm người dù sao cũng không nên thiếu đạo đức xã hội như vậy, ngươi nói có phải không” tiểu Mai nhìn Cảnh Vĩ chờ đợi sự ủng hộ.

“. . .” “ừm ngươi nói có lý” Cảnh Vĩ ngồi dậy sát cạnh con nhóc, nhìn nó gật đầu nói.

“Ah ngươi có biết An Ngoại thôn hôm trước có chuyện cực kỳ thú vị không?”

“Không biết, ngươi nói xem”

“Ha ha tháng trước bên đó một thư sinh lùn, học hành thì không tới đâu, suốt ngày tụ tập một đám văn nhân lấy danh đàm đạo học vấn, nhưng thực chất là đi uống rượu chời bời, đàn đúm đàn đẳng”

“. . .”

“Rồi hắn a, bị người ăn trộm văn dẫn mà không biết”

“. . .” Cảnh Vĩ.

“Buồn cười nhất là, người trộm văn dẫn kia đi đến phủ thành, còn lấy đó làm tin, hứa hôn với Mộc đại tiểu thư thế hệ này”

“. . .” Cảnh Vĩ “vậy có gì buồn cười với thú vị”.

“Ngươi nghe ta nói, đừng cắt ngang, ha ha tên trộm thiếu đạo đức kia sau đó lừa tình lừa tiền của đại tiểu thư, để lại hậu quả cho hắn gánh a, người nhà họ Mộc tìm đến cũng không biết thật giả, bà mối nói chuyện xong đưa sính lễ kết hôn, hắn liền đồng ý ngay, Mộc gia dù sao cũng là một đại tộc lớn nhất Hà Nam phủ này, là ta ta cũng đồng ý giống hắn a”

“. . .” Cảnh Vĩ

“Sau đó đến ngày đưa sính lễ, nghe thúc thúc ta đi theo đoàn hộ vệ kể, Mộc đại thư kia phải nói là thân hình cực kỳ đồ sộ vĩ đại”

“. . .” Cảnh Vĩ

“Ngươi cũng thật chán, đó chính là quá béo xấu a, khiến hắn sợ mất mật, hủy hôn đòi quay về, tất nhiên Mộc gia không có đồng ý để chuyện đơn giản như vậy, hai bên xảy ra tranh cãi, cuối cùng lôi nhau ra quan phủ giải quyết”

“Mộc đại tiểu thư khăng khăng là hắn đồng ý chứ không ép cưới, sinh lễ, tiền tài các thứ đã đưa cho hắn, còn hắn thì nói chưa gặp Mộc tiểu thư bao giờ, nhưng đúng là có nhận sính lễ của nhà gái”

“Hai bên mỗi người một ý, cuối cùng qua xác minh náo loạn mới biết là có người giả mạo hắn, dùng văn thân văn dẫn của hắn để làm chuyện”

“. . .” Cảnh Vĩ “ta không có gì thấy buồn cười, chuyện ngồi lê đôi mách”

“Cuối cùng Mộc gia tiểu thư cũng đồng ý bỏ qua mối hôn sự này, nhưng nàng đòi lại lễ vật nhất định tên kia phải đền, ngươi biết lễ vật với quà tặng Mộc tiểu thư đưa đi, quy ra tiền tài khổng lồ thế nào không, đó là tên kia bán mười nghìn lần gia sản của nhà hắn hiện tại đi cũng không đủ đền một nửa a”

“Hiện nay nhà hắn vẫn loạn thành một đoàn, hắn cứ ra cửa là bị người trùm bao tải đánh, vị Mộc tiểu thư cũng thật mang thù, nhưng dù sao cũng là thanh danh nàng ta, ngẫm cũng đáng thương, không biết tên trộm kia thiếu đạo đức cỡ ,nào đi trêu đùa người ta như vậy, thanh danh không biết để đâu, còn có tên thư sinh lùn kia cũng không tốt lành gì, thấy tiền tài thì ham nhưng lại không có đảm sắc để chịu”

“. . .” ngươi hôm nay xác định không phải đến tổn hại ta.

“Thực ra đánh hắn bị đánh không phải do Mộc tiểu thư, là mấy người khác nhìn hắn ngứa mắt đã lâu, mượn phong ba lần này làm vậy, Mộc tiểu thư ở phủ thành, bận rộn tu luyện, ngươi nghĩ nàng ta có rảnh quan tâm chuyện vụn vặt dưới thôn nhỏ” Cảnh Vĩ nói.

“Ha ha ngươi lại xem bói nói mò đi, tiết mục này ta quen, ngươi không phải trang a, thực ra thì ai đánh hắn không quan trọng mà ta cảm thấy buồn cười là được rồi”

“Thúc Thúc ngươi cũng thật là máy quay di động”

“Máy quay di động là gì?”

“Là ngươi a, là thúc thúc ngươi a”

“Cảnh Vĩ, ngươi muốn chết, dám tổn hại ta”

Hai đứa vừa chạy vừa đuổi, bỗng nhiên dừng lại, phía trước trên con đường mòn đứng một người giang hồ khách, áo choàng đen, y phục đen, mũ trùm đầu, trước ngực là ngọn lửa đỏ.

“Cảnh Vĩ, là bái hỏa giáo” “Ta biết”

“Hắn sẽ không làm gì chúng ta chứ, ta nghe nói người giáo này tà môn thực sự, gây họa giết người, bắt cóc trẻ nhỏ, sát hại trẻ con, độc địa cùng cực”

“Ngươi nói xấu người ta, không sợ bị hắn nghe thấy làm thịt bọn ta hay sao”

“Ta sợ a, chân run quá, ngươi đỡ ta đi”

“Chúng ta đi qua đừng để ý đến hắn”

Hai đứa không chạy mà dìu nhau né sát sang bên đường tránh né người kia.

“Thằng nhóc, cho ta hỏi chút” người áo đen lên tiếng, tiểu Mai sợ run, hai đứa đành dừng lại.

Chỉ thấy ánh mắt người này lóe lên ánh sáng xanh đỏ, một trận choáng váng kéo đến, tiểu Mai ngây người ra, Cảnh Vĩ chỉ thấy trong đầu một đợt mê muội.

“Nhà ngươi mở khách điếm, có từng đón tiếp năm kẻ khách nhân bốn nam một nữ, hình dạng như này”

“Có”

“Bọn họ hiện nay hành tung ở đâu”

……....

……….

…….vài giây sau Cảnh Vĩ bừng tỉnh, hắn chính là bị thôi miên, vừa nãy người này hỏi gì, hắn liền đáp đó, đúng theo những gì hắn biết, bản thân hoàn toàn không tự chủ kiểm soát được.

Thấy Cảnh Vĩ tỉnh lại người áo đen kia sửng sốt, nhưng có vẻ hắn đã hỏi xong.

“Vốn dĩ sẽ định tha cho các ngươi một mạng nhưng ngươi lại thoát khỏi Di Hồn Đại Pháp của ta, hôm nay phải chết, ngươi cũng vậy là không trách ta được”

Dứt lời hắn một tay nhẹ vỗ đến phía này, nội công phát ra, dự định đánh chết hai tiểu.

Cảnh Vĩ giơ chưởng đánh ra “Ngang…ang” dữ dội thanh âm ngâm lên, chỉ nghe tạch một tiếng vỡ vụn, sau đó người áo đen kia nổ thành huyết vụ.

“Là võ giả tu vi Khí Tức cảnh Nội Cương cấp, màng chắn cứng như đá chính là Thạch khiên, biểu hiện tu vi Nội cương cảnh a, hắn sao lại đến thôn này còn hỏi năm người họ Lâm kia, hắn biết quán trọ nhà ta, là theo dõi ta cố ý chặn ở đây ”

Bốn cấp của Khí Tức cảnh võ giả, ngoài chuyển biến về chất của nội lực thì còn có một tấm màng tự động bảo vệ quanh thân, Tụ Khí chính là Vụ Khiên, Thông Mạch là Thủy Khiên, Nội Cương là Thạch Khiên, Ngoại Cương là Thiết Khiên.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.