Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Cường

Tiểu thuyết gốc · 1576 chữ

Nháy mắt mất đi hai đồng bạn, còn thấy đối địch bị nhẹ nhõm đánh thành huyết vụ, võ giả Nội Cương còn lại hãi nhiên, tâm lý suy sụp, hắn xuất thân là Minh vệ được huấn luyện qua bài bản, chưa tàn khốc nào chưa trải qua, đi lên trong đống xác, từng nằm trên thây xác đầy đồng, vốn nghĩ mình tâm lý đã coi nhẹ trần gian cái chết, không sợ cực hình, nhưng hiện nay chỉ đứng trước ma đầu này, bản năng lại sợ hãi mười phần.

“Tiền bối, ta ta…”

“Ngươi sợ a”

“Chúng ta theo chân vương gia và các vị vương tử đến đây…”

“Ngắn gọn, đoạn theo chân này các ngươi nói ba lần rồi”

“Tiền bối bình tĩnh, là chúng ta phụng mệnh đi săn, đến từ bốn quốc gia, quy định đi săn là nếu võ giả thì giết, người thường thì bảo vệ, mỗi giết võ giả sẽ được một điểm, bảo vệ một người thường là người tốt thì một điểm, nếu là người xấu trừ một điểm”

“Loạn thất bát tao cái gì, săn giết gì, tính điểm gì”

“Chúng ta theo các vị vương tử nhận lệnh vào bãi săn, nước nào săn được nhiều nhất chính là đứng đầu” tên kia hoảng loạn chắp vá nói.

“Khoan đã, đi săn, bãi săn, tính điểm, vương tử, đứng đầu, bảo vệ các ngươi an toàn, nháy mắt chuyển lái giết họ Tạ võ giả, chúng ta đang mơ, sao chúng ta lại ở đây, ta đang ôm tiểu nương tử, ta còn đang đại chiến góa phụ, ta muốn tìm mẹ….”… từng màn thông tin hiện lên trong đầu Cảnh Vĩ.

“Đáng chết, thì ra nhiệm vụ hệ thống ban ra là vậy, ở khu vực này các ngươi săn chính là người a”

“Ầm..” một tiếng nổ vang, đầu như quả dư hấu nổ tung, thân mình ngã xuống.

“Ra tay quá nhanh, còn không hỏi cặn kẽ tình hình, cũng thất hứa không để hắn chết toàn thây”

Tiếp đó, Cảnh Vĩ lại nhìn bản đồ hệ thống đánh dấu mục tiêu, tìm đến một nhóm ba người và hai nhóm bốn người, chiếu vỗ chết không lầm.

Đang chạy trong sâm lâm tiếp cận mục tiêu, bỗng nhiên một âm thanh vang lên từ xa

“Người kia dừng lại, đi theo ta”

Cảnh Vĩ dừng bước, chỉ thấy một thanh niên nam tử áo đen ngân tuyến, mặt ngọc tuấn tiếu, khí chất cao quý, bên cạnh hắn là một võ giả cầm kiếm.

“Hai mục tiêu, còn là một mục tiêu lớn 10 điểm” Cảnh Vĩ thầm nghĩ.

Ngay lập tức không có nói gì thêm, Cảnh Vĩ thân mình vồ đến vỗ ra một chưởng, thanh niên kia cũng nhanh chóng đón đỡ

“Ầm” tiếng nổ vang lên khi hai tay đụng nhau, người kia bị đánh lui năm bước.

“Thằng Lùn, ngươi dám ra tay đánh ta, ta muốn ngươi chết” Hắn gầm lên tiến đến công tới Cảnh Vĩ.

“Oanh Oanh Oanh oang Oang” thanh âm dữ dội như pháo, chỉ thấy năm chưởng ngũ quyền va chạm nhau, thanh niên kia bị đánh lui về sau liên tục.

“Cùng nhau lên, giết hắn” người này bị đánh lui vội vàng hô lên thanh niên cầm kiếm bên cạnh, sử kiếm thanh niên nghe vậy cũng rút kiếm chém đến, hai người hợp vây đón đánh Cảnh Vĩ

Trong phút chốc, kiếm âm vang ngân, ánh bạc lóe lên, cắt chém ngang qua thân thể, Cảnh Vĩ lách mình tránh né, vung chưởng đánh tới trả đòn.

Cầm kiếm thanh niên bị đẩy lui lại, Cảnh Vĩ biến thế, thủ chưởng xoay ngang, vỗ đến thanh niên áo đen ngân tuyến quý khí, tiếp tục đánh lui hắn vài bước, trong chốc lát đại đẩy lui hai người, chiếm thế thượng phong.

“Ta là Long Sương, tam hoàng tử của Việt quốc, đạo hữu có gì thì dừng tay nói chuyện”

“Giết chính là các ngươi, có là ai thì hôm nay cũng phải chết”

Cảnh Vĩ thân hình chùn xuống, hai chân đạp đất dữ dội, hay tay song chưởng tề xuất như sừng dê, chưởng pháp Đê Dương Xúc Thiên, sử ra, lao đến húc vào tam hoàng tử Long Sương.

Long Sương kinh hãi tột cùng, người lùn kia chưởng pháp kinh khủng đánh tới, hắn liền không dám khinh suất vận lực, sử lên võ công độc bộ của mình

“Tử Thiên sát quyền”, Long Sương hai tay khí tím ngưng tụ, trở nên cứng rắn vô địch, đưa ra đón đỡ đôi chưởng sừng cũng là ngược lại đánh trả Cảnh Vĩ.

“Ầm…” chưởng quyền chạm nhau, chỉ thấy Long Sương tay quyền bị đánh nát vụn, huyết vụ đầy mình, cả người bắn ra sau ngã nằm ra đất, đoạn tuyệt sinh cơ, nhưng chỉ tích tắc lại thấy cơ thể hắn mờ dần sau đó liền tan biến đi mất.

Cảnh Vĩ ngạc nhiên thoáng qua nhìn, xong liền biết, đây chính là chết thay thuật con rối hoặc linh phù thế mạng trong truyền thuyết, một loại bí thuật bảo mệnh cực kỳ khó chơi, chỉ cần không một đòn đánh dứt khí thì tích tắc sau đối thủ đã hồi phục lại nguyên trạng.

Lại liền sau đó, đã thấy một áo đen thân ảnh hiện ra cách xa 50m đang vội vàng dịch chuyển tháo chạy.

“Bạt kiếm thức”- thanh niên cầm kiếm bị đánh lui lúc này tung chiêu, tiến đến đón đánh Cảnh Vĩ để hộ chủ, một kiếm trảm thiên liệt địa chém tới Cảnh Vĩ.

Cảnh Vĩ trở tay súc lực chưởng, ngăn cản kiếm pháp của người này, đẩy lùi hắn, nhưng người này cũng không tầm thường, là một Ngoại Cương võ giả, sức chịu đựng không tồi, hắn đánh ra kiếm chiêu, sát lục dày đặc công tới Cảnh Vĩ, kiếm khí uy lực sắc bén, cắt sắt như bùn, kình khí tồi khô lạp hủ, cắt vạn vật như dao sắc cắt lá khô.

“Lợi Thiệp Đại Xuyên”- Cảnh Vĩ tay chưởng đánh thẳng, vô vàn phong khí sắc bén như dao nhỏ, như tơ tằm, vô ảnh vô hình hiện ra quét phá kiếm khí, chưởng khí gào thét, phong kình dâng lên, va chạm với nhau.

Thanh niên cầm kiếm, kiếm pháp cực khoái, nhanh lẹ, lại sắc bén lợi hại vô cùng, sát lục trào dâng, hai bên gặp nhau đón đánh.

“Truy Tinh Nhất Kiếm”- kiếm đạo xuất ra kéo theo một vệt sáng cắt ngang qua chiến trường, lóe lên vài nghìn lần, trong tích tắc cắt phá mọi thứ, không gian, nơi nó đi qua, lấy Cảnh Vĩ làm trung tâm, đã tất cả bị cắt chém nát vụn.

Cảnh Vĩ lúc này hai tay đan xen như khá bảnh múa quạt, nội khí và man lực sức mạnh cùng nhau hòa trộn, đánh ra chiêu thức cuối cùng của chưởng lực Lợi Thiệp Đại Xuyên, chưởng khí sắc bén cũng tràn ra khắp nơi, vô hình như tơ tóc, lại cứng cỏi không gì phá nổi, mặc ngươi kiếm thuật ảo diệu, sát thương kinh người cũng tất bị cắt nhỏ đánh nát.

Thân hình Cảnh Vĩ xuyên qua màn võng kiếm, lóe lên như lưu tinh, đuổi theo mục tiêu tam hoàng tử đã chạy xa được mấy trăm mét.

Sau lưng thanh niên cầm kiếm kia, cả người lẫn binh khí dừng hình, đứng như pho tượng, sau nửa giây liền chi chít vết rách hiện ra, cả người tách thành từng khối vụn vặt như hạt cát lả tả vãi trên mặt đất.

Cảnh Vĩ cấp tốc đuổi theo tam hoàng tử, để lại sau lưng khung cảnh kiếm nát người vụn.

Mới chạy được chỉ trong hai hơi thở, quay đầu nhìn lại liền thấy Cảnh Vĩ đã chém giết thị vệ của mình, khiến Tam hoàng tử Long Sương hồn vía kinh hãi, biết gặp phải mãnh nhân, hắn vừa bỏ chạy vừa vung ra hoàng phù cầu cứu.

Long Sương kinh hoảng cố gắng tăng tốc bỏ chạy, vận lên huyết ảnh độn, hóa huyết như chớp mà bỏ chạy về hướng lều trại của mình, hắn không nghĩ ra đối phương là thế lực nào, thế mà lại muốn giết mình, là thái tử hay là lão nhị, lão tứ thuê người.

Nhưng Cảnh Vĩ lúc này dư thế từ thức chưởng Đê Dương Xúc Thiên khi nãy chưa hết, thần thông Không Thể Cản Phá tung ra, cả người chớp mắt đâm vào Huyết Ảnh đang phi độn, một chạm huyết ảnh vỡ nát.

Long Sương đang phi độn bị đâm nát mà chết, nhưng hắn lại tiêu hao một con rồi thuật chết thay, thân hình hiện ra cách đó 50m, tiếp tục trốn chạy.

Cảnh Vĩ thấy mục tiêu còn chưa chết thì cau mày, người này quá khó giải quyết rồi, liền vận lên chưởng pháp Long Du Thiên Địa còn nhanh hơn huyết độn, bộ pháp xảo diệu chấn động, chưởng thế dũng mãnh chụp vào sau huyết ảnh, đánh nổ lần nửa, huyết tinh tứ phía

Lại thấy nơi cuối con đường, có một thân hình hiện ra cách xa 30m chạy trốn.

Kẻ này quả thật là như tiểu cường đánh mãi không chết.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.