Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến số

Phiên bản Dịch · 1663 chữ

Mọi người ở Thịnh phủ phát hiện biểu tiểu thư thay đổi.

Biểu tiểu thư trước đây ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau đó mang theo nha hoàn thân cận Hồng Đậu đi dạo, hiện tại lại đều đặn đến Phúc Ninh đường thỉnh an lão thái thái.

Sớm một lần, muộn một lần, đều đặn không nghỉ.

Cũng từ ngày biểu tiểu thư thay đổi, Thịnh lão thái thái liền không còn thấy mấy tôn tử đến thỉnh an.

Đại thái thái cùng nhị thái thái gượng cười giải thích với Thịnh lão thái thái: "Bọn nhỏ gần đây bận học . . ."

Đối với lời giải thích này, Thịnh lão thái thái nhất định không tin.

Cái gì mà bận học, rõ ràng là do bà nói muốn chọn một trong bốn đứa cháu trai cho ngoại tôn nữ, hai cô con dâu mới bị hù sợ vỡ mật

Chút can đảm này có thể làm nổi chuyện gì!

Thịnh lão thái thái dưới đáy lòng khinh bỉ hai nàng dâu, nên đối với ngoại tôn nữ ngày ngày đến thỉnh an vẻ mặt ôn hoà đi nhiều.

Đến thỉnh an, dù sao cũng còn tốt hơn so với việc ngoại tôn nữ chạy ra đường rồi cướp người.

Con người biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc.

Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc Thịnh lão thái thái liền cao hứng, phân phó nha hoàn lấy một đôi vòng tay cho Lạc Sênh.

Lạc Sênh đem vòng tay cất kỹ, cúi người: "Đa tạ ngoại tổ mẫu ban thưởng."

Thịnh lão thái thái lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Ngoại tôn nữ sinh ra trong lụa là gấm vóc, không ở trước mặt mọi người tỏ ra ghét bỏ đã là tốt rồi, không thì bà biết giấu mặt vào đâu?

Thịnh lão thái thái giọng nói không tự giác càng nhu hòa: "Trở về nghỉ đi."

Nói xong liếc mắt nhìn hai tôn nữ, lão thái thái giọng nói liền trở nên tùy ý: "Các ngươi cũng đi xuống đi."

Cháu gái nhà mình nuôi cũng không cần phải dỗ, dám làm loạn liền đánh một trận.

Thịnh Giai Ngọc mới ra khỏi Phúc Ninh đường liền tức giận đến dậm chân: "Tổ mẫu thật sự là bất công, chúng ta kiên trì thỉnh an hơn mười năm cũng không thấy khích lệ, lẽ nào vì Lạc Sênh không đi chơi bời lêu lổng, chuyện này thật hiếm có."

Thịnh Giai Lan nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Thịnh Giai Ngọc, nhỏ giọng khuyên: "Đại tỷ đừng tức giận, tổ mẫu là nhìn thấy biểu tỷ thay đổi mà trong lòng cao hứng."

"Thay đổi?" Thịnh Giai Ngọc cười lạnh, "Nhị muội, muội quên ngày ấy những gì chúng ta nghe được ở bên hồ? Lạc Sênh chính là chó không đổi được đớp cứt ( nguyên văn à ). Cứ chờ xem, không chừng ngày nào đó nàng liền ra tay với Tô nhị công tử."

Thịnh Giai Lan ánh mắt u ám, nắm chặt tay bên trong ống tay áo: "Đại tỷ đừng nói nữa, đến tai tổ mẫu sẽ khiến tổ mẫu không vui, chúng ta vẫn nên trở về phòng đi."

Thịnh Giai Ngọc đen mặt gật gật đầu.

Tỷ muội hai người đi ngang qua bên hồ, vô thức hướng nơi đó nhìn lại, quả nhiên thoáng nhìn một đạo thân ảnh uyển chuyển.

Thịnh Giai Ngọc bĩu môi cười lạnh: "Giả bộ hoa trong nước cái gì, không chừng đầy bụng bao nhiêu ý nghĩ xấu."

"Đại tỷ, đi thôi." Thịnh Giai Lan lôi kéo Thịnh Giai Ngọc, trước khi rời đi lại lặng lẽ quay đầu thoáng nhìn.

Thiếu nữ an vị ở bên hồ, chống cằm nhìn mặt hồ xuất thần.

Bên người nàng không thấy bóng nha hoàn Hồng Đậu, chỉ có hai con ngỗng trắng nhàn nhã bơi qua bơi lại.

Thịnh Giai Lan ánh mắt chớp lên.

Một người —— cơ hội nàng vẫn chờ đợi có lẽ đã đến.

"Nhị muội hôm nay tính làm gì?"

Thịnh Giai Lan thần sắc khôi phục như thường, nhu nhu cười nói: "Hôm qua có chút bị cảm lạnh, bây giờ đầu còn đau nhức, muội định trở về phòng ngủ cho khỏe lại."

"Ta đang định hẹn nhị muội cùng nhau đi dạo Ngọc Dung đường." Thịnh Giai Ngọc có chút thất vọng, rất nhanh cười nói, "Vậy chờ ngày mai nhị muội khá hơn chút chúng ta cùng đi."

"Được."

Tỷ muội hai người ở cạnh một bụi đỗ quyên tách ra, một mình trở về phòng.

Sau đó không lâu, người mới vừa nói phải ngủ - Thịnh Giai Lan, xuôi theo một đường khác lặng lẽ đi tới, thân ảnh thấp thoáng trong hoa viên trăm hoa tươi, không bao lâu liền quay trở về bên hồ.

Đứng ở phía sau bụi cây bên hồ, Thịnh Giai Lan nhìn bóng thiếu nữ cô độc, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Vẫn là một mình Lạc Sênh!

Nàng để ý từ lâu, những ngày này Lạc Sênh từ Phúc Ninh đường đi ra đều đến bên hồ ngồi.

Thời gian hoặc dài hoặc ngắn, có đôi khi là chủ tớ hai người tùy ý tán gẫu, có đôi khi sẽ phân phó nha hoàn Hồng Đậu đi lấy khay trái cây đến, để lại một đóng vỏ ở bên hồ rồi mới đi.

Thậm chí có một lần nàng nhìn thấy Lạc Sênh chờ ở nơi đó, tiểu nha hoàn Hồng Đậu nhảy nhảy nhót nhót mang theo một bao gà xông khói tới.

Hôm ấy phòng bếp rõ ràng không có món gà xông khói, có thể thấy là ra ngoài mua về.

Hôm nay Hồng Đậu có lẽ lại chuồn ra ngoài mua đồ.

Thịnh Giai Lan nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Sênh, sắc mặt nặng nề, biến ảo chập chờn.

Động thủ lần nữa, nàng khá do dự.

Đột nhiên Thịnh Giai Lan như phát hiện điều gì, không khỏi tiến lên một bước, mở to hai mắt nhìn kỹ.

Thiếu nữ ngồi ở bên hồ đang lấy tay nâng má, đầu thì như gà con mổ thóc gật lên gật xuống.

Nắng xuân chiếu lên người nàng, phác hoạ từng đường nét, hình thành một bức tranh tĩnh lặng nhu hòa.

Lạc Sênh thế mà đang ngủ gà ngủ gật!

Thịnh Giai Lan chỉ cảm thấy nhịp tim đột nhiên gia tốc, rất nhanh liền dùng sức cắn cắn môi quyết định.

Không thể lại do dự, bỏ lỡ hôm nay chỉ sợ là không còn cơ hội nào tốt như vậy.

Hoa cỏ làm nền, thiếu nữ thân hình mảnh mai nhưng trên mặt lại lộ ra nét hung ác, nham hiểm khiến cho nàng ta không có nửa phần yếu đuối.

Thịnh Giai Lan ánh mắt âm u, kéo tà váy hướng bên hồ đi đến.

Tới gần, càng gần, mà Lạc Sênh vẫn còn ngủ gật, không phát giác gì.

Thịnh Giai Lan bước chân nhẹ đến cơ hồ im ắng, đứng sau lưng Lạc Sênh nhếch nhếch khóe môi, nhịp tim như sấm cũng đã trở nên bình tĩnh.

Lạc Sênh, kẻ ngu này, nàng kỳ thật không cần do dự lâu như vậy!

Thịnh Giai Lan vươn tay.

Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, hai tay trắng ngần nhu mỹ, giờ phút này lại như một đôi rắn độc hướng người vươn tới.

Bỗng trên mặt hồ, đôi ngỗng trắng đột nhiên kêu lên.

Thịnh Giai Lan tâm hoảng hốt, dùng sức đẩy phía sau lưng Lạc Sênh.

Tõm một tiếng thật lớn, không có chút nào phòng bị, Lạc Sênh cứ thế bị đẩy xuống hồ.

Thịnh Giai Lan khóe môi cong lên, vui vẻ lan tràn.

Quả nhiên lại thành công một cách đơn giản như lần, chỉ tiếc lần trước vận khí không tốt ——

Thinh Giai Lan bên môi khẽ cười rít lên một tiếng.

"Ngươi đang làm gì? Có ai không, nhị biểu tiểu thư đẩy tiểu thư chúng ta xuống hồ!" Tiếng thét cao vút chói tai chọc thẳng lên trời, dọa đến hai con ngỗng trắng bay cả lên bờ, hộp cơm trong tay Hồng Đậu rơi xuống đất, co cẳng chạy tới.

Thịnh Giai Lan cứng ngắc quay người, thần sắc như thấy lệ quỷ.

Hồng Đậu chạy vội tới bên hồ, bay lên đá một Thịnh Giai Lan cước rơi xuống hồ.

Cùng lúc đó, một thân ảnh nhảy vào trong hồ, ra sức hướng Lạc Sênh đang chìm chìm nổi nổi bơi tới.

Vừa mới chuẩn bị đi cứu tiểu thư nhà mình, Hồng Đậu dừng lại nháy mắt mấy cái.

Ai nha, là tiểu công tử!

Lần này nguy rồi, nàng nên giúp tiểu thư hay là cứu tiểu công tử đây?

Tiểu nha hoàn do dự trong chốc lát, liền hô lên: "Cứu mạng a, cứu mạng a —— "

Nghe được động tĩnh mọi người nhao nhao chạy đến, trong hoa viên rất nhanh trở nên hỗn loạn.

Trong hồ, bắt lấy cổ tay Lạc Sênh, Lạc Thần quát khẽ cảnh cáo: "Đừng giãy dụa!"

Lạc Sênh mở mắt ra, nhìn sắc mặt trắng bệch của thiếu niên, đáy mắt rốt cục gợn lên chút kinh ngạc.

Lạc Thần thế mà lại nhảy vào trong hồ cứu vị tỷ tỷ này?

Đây thật sự là biến số duy nhất trong kế hoạch của nàng.

Lạc Sênh ở trong lòng khe khẽ thở dài: thân thể đứa nhỏ này mà xuống nước cứu người, chỉ sợ gặp phải phiền toái.

Nàng mới vừa nghĩ vậy liền thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch chìm xuống, chỉ là hai tay vẫn cố dùng sức nâng nàng lên một chút.

Lạc Sênh phát ra một tiếng than nhẹ dường như không thể nghe thấy, vòng tay qua người Lạc Thần, đẩy về phía Hồng Đậu.

Bạn đang đọc Chưởng Hoan ( Dịch ) của Đông Thiên Địch Liễu Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CaLeoCay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.