Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Phiên bản Dịch · 2366 chữ

QUYỂN II: MỘNG XUÂN

CHƯƠNG 22

Editor: Hye Jin

[Không biết qua bao lâu, cuối cùng mưa cũng tạnh, Nhã Nhã cũng yên tâm, lựa chọn về nhà.

Trên đường về nhà, cô ấy nhìn thấy một rừng táo, táo chín đỏ rực treo đầy cành, nhìn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Về đến nhà, cô ấy kiểm tra lại hành lý, phát hiện trong túi không thấy một cái bút.

Chiếc bút ấy là của bạn thân của cô ấy, hai người thường xuyên dùng chung đồ, cây bút đó cô ấy vẫn luôn đặt ở trong túi, tự mình hỏi mình nhớ lại một chút, cô ấy phỏng đoán là làm rơi ở nông trại kia, giá trị không cao nên cô ấy cũng bỏ qua.]

Cơ Thập Nhất không trả lời Nhã Nhã ngay mà là xem đi xem lại tin nhắn một lúc, xác nhận đủ thông tin để giải mộng, sau đó mới nắm chặt ngọc cổ.

Cô giải được giấc mơ này, nhưng linh lực nhắc nhở sẽ chuẩn xác hơn.

Đôi mắt chìm vào bóng tối quen thuộc, cô chờ một lát thì thấy hình ảnh mà linh lực nhắc nhở.

Hai cô gái khoác tay nhau, cười rạng rỡ lộ má lúm đồng tiền, trừ cái này ra xuất hiện hư ảnh của một người đàn ông nhưng chỉ là thoáng qua.

Ý thức dần dần bị kéo đi, Cơ Thập Nhất chớp mắt, nhìn điện thoại, cẩn thận tự hỏi nội dung của hình ảnh nhắc nhở.

Giống như đáp án mà cô giải ra, đối với thân phận cũng chính xác, cô lật xem một cuốn sách về giải mộng mấy hôm trước mua, nhìn một trang sách, tâm trạng hơi trầm trọng.

Cộng thêm linh lực nhắc nhở, ý nghĩa giấc mơ đã rõ ràng.

Cô không biết nên nói như thế nào, nếu nói ra, cô sợ cô gái này sẽ không tiếp thu được sự thật quá tàn nhẫn như thế này…

Cơ Thập Nhất gửi tin nhắn: “Giấc mơ của cô là mộng xuân, nhưng kết quả có khả năng có quan hệ đến bạn thân của cô.”

Nhã Nhã trả lời rất nhanh: “Cô không phải nói bừa chứ, sao có thể là mộng xuân? Không phải chỉ là cuối cùng chia tay hôn môi một cái thôi, tôi lại không mơ thấy bạn thân của tôi.

Cơ Thập Nhất cũng không trách cô ấy mà dò hỏi: “Cô có một người bạn tốt, cô bạn ấy còn có một người bạn trai, đúng không?

Weibo bên kia – Trương Nhã lắp bắp kinh hãi.

Đúng là cô có một người bạn tốt, đã quen biết nhau rất lâu, hai người cái gì cũng nói với đối phương, hơn nữa đầu năm nay bạn tốt mới có bạn trai.

Tài khoản này là tài khoản nhỏ của cô, hôm nay thấy hot search, thuận tay nhấn vào, mà cô lại nhớ rõ giấc mơ này, sự tò mò không biết từ đâu đến làm cô gửi tin nhắn đi.

Nói thật, giấc mơ này khiến cô cũng cảm thấy là lạ, tạm thời cô không hề muốn yêu đương, thế nhưng lại mơ thấy mình hôn môi một người xa lạ.

Nhưng cô vô cùng xác định, Cơ Thập Nhất, nghệ sĩ của Hoàng Thiên này không quen biết mình.

Nghĩ đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Đợi một lát, một tin nhắn thoại được gửi đến.

Thấy tin kéo dài mấy chục giây, Trương Nhã đột nhiên hơi sợ hãi, có cảm giác muốn lui bước, nhưng lại cảm thấy mình quá nhạy cảm, duỗi tay click mở.

“Giấc mơ của cô đang là mùa xuân, ngụ ý cô đang rất vui vẻ, tinh thần phơi phới như mùa xuân, chứng tỏ tâm trạng cô rất tốt, nhưng những thứ phát sinh đằng sau đều ngược lại, tất nhiên nó có vấn đề. Theo ý cô, hôn môi có thể là vì cô muốn yêu đương, trên thực tế, đây đại biểu cho việc cô bị rơi vào cái bẫy của người khác, tôi muốn hỏi một chút, giấc mơ này cô đã mơ cách đây bao nhiêu ngày?”

Cơ Thập Nhất lẳng lặng chờ đối phương hồi âm.

Cô muốn biết đây có phải là một giấc mơ dự báo trước về tương lai không, nếu đúng thì quá tốt rồi, nếu đã phát sinh…

Nhã Nhã chậm rì rì trả lời:” Hơn một tháng trước.”

Một tháng…

Giấc mơ dự báo trước rất ít xuất hiện trước thời gian dài như vậy, Cơ Thập Nhất suy đoán chỉ sợ chuyện này đã xảy ra rồi.

“Sở dĩ nói giấc mơ của cô không thuộc về mộng xuân không phải vì cô hôn môi người khác, mà từ một khắc khi mà cô bước vào trong nông trại kia.”

Cơ Thập Nhất chưa từng tiếp xúc với mộng xuân, nhưng ở Mộng Cảnh đại lục cô nhìn thấy rất nhiều ví dụ hiện thực, ba của cô từng giải quyết một vụ, cô có ở bên chứng kiến qua.

“Ở trong mơ, cửa của nông trại đại diện cho bộ phận sinh dục nữ, bút đại diện cho bộ phận sinh dục nam, kết hợp hai cái có nghĩa là chuyện phòng the, nên tôi mới nói là mộng xuân.”

“Nhưng kỳ quặc ở chỗ, cô ở trong nông trại, tối đen như mực, cái gì cũng không thấy, đến chuyện rơi cây bút kia cũng không biết, chỉ có một nguyên nhân.”

Đó là bản thân cô ấy cũng không hề biết đã phát sinh chuyện đó.

Trương Nhã suýt thì buộc miệng la lên.

Cô từ trên sofa đứng lên, tay cầm di động lung lay, tâm phiền ý loạn

Khoảng thời gian trước, cô luôn cảm thấy cơ thể mình không thoải mái, nhưng hai ba ngày sau không thấy nữa liền không đi bệnh viện, hơn nữa, là một minh tinh, tuy không nổi danh, bệnh viện cũng không phải là chỗ tốt.

Cơ Thập Nhất: Nhã Nhã, lúc cô trở về thấy được một rừng táo đỏ đúng không? Giấc mơ là vào mùa xuân, tới mùa thu với chín đỏ. Cổ nhân từng nói: Mơ thấy cây táo đỏ nở hoa sẽ gặp xích mích trong lời ăn tiếng nói.

Bây giờ Trương Nhã đã có phần tin phục Cơ Thập Nhất.

Tháng trước cô cãi nhau với bạn tốt, cũng chỉ vì lý do nhỏ xíu xiu như lông gà vỏ tỏi, cuối cùng vậy mà mâu thuẫn mấy ngày, cô phải đi xin lỗi mối quan hệ mới khôi phục lại bình thường.

Xích mích trong lời ăn tiếng nói, quá rõ ràng rồi, quá đúng.

Nhưng cô vẫn nhanh chóng nhắn lại: “Cô nói bừa gì vậy? Căn bản không có phát sinh chuyện như vậy?”

Hết thảy đều là trùng hợp, sao cô có thể cùng người khác phát sinh chuyện như vậy, loại thần toán linh tinh trên mạng quả nhiên đều là nói bừa, nói không chừng việc cãi nhau chính là mèo mù vớ phải chuột chết.

Cơ Thập Nhất nhận được tin nhắn cũng không nói gì, dù sao việc này… nói ra người ta không tin là chuyện thường.

Sau đó, phía bên Nhã Nhã rất im lặng, không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Mãi đến buổi tối, cô vẫn không thấy Nhã Nhã phản hồi, mới đầu cô còn có chút lo lắng, cô hỏi thêm vài câu, bên kia đã đọc cô mới yên lòng.

Linh lực đã bị ngọc cổ hấp thu, cô thử giải giấc mơ trong mơ của Chu Chu cũng không có phản ứng gì, chỉ đành từ bỏ, tiếp tục rèn luyện linh lực, rèn luyện thân thể.

Còn người đã nói đêm nay sẽ đến – Tô Minh Chu, đến bóng dáng cũng không thấy, chỉ sợ lần sau gặp mặt sẽ lại sẽ bị người nào đó quở mắng rồi.

Bên ngoài, trời đã tối, cô nghĩ đến ngày mai còn phải đến đoàn phim, nhanh chóng tắm rửa ngủ.

Sáng hôm sau, Tiểu Ưu cùng tài xế đưa Cơ Thập Nhất đến đoàn phim.

Tiến vào Cố Cung, cô cảm thấy chấn động vô cùng.

Lần trước không quan sát kĩ, lần này được nhìn kỹ, tất cả dường như đều có kế hoạch, một gạch một ngói đều được tính toán kỹ, không hề chỉ là vẻ ngoài hùng tráng.

Còn về phần đoàn phim, sau hôm chụp hình tạo hình lần trước, sau đó đạo diễn quyết định lùi lại thời gian quay phim. Nên cô có thêm mấy ngày cân nhắc kịch bản.

Kịch bản không cải biên quá nhiều, đối với cuộc đời Văn Cẩm Chi, Cơ Thập Nhất đã rất rõ ràng.

Văn Cẩm Chi giam cầm trong cung mấy chục năm, chi phí ăn mặc khá nhiều, có điều người trông thấy nàng ngoài tỳ nữ, thì là hoàng đế. Cuối cùng nhân cơ hội ngoại bang đánh vào cung, Văn gia phái người âm thầm cứu nàng ra.

Sau đó thì không còn đất diễn của nàng, nhưng cung điện mà nàng từng ở thì bảo tồn hoàn hảo.

Khán giả không thích xem thuần túy chính kịch, Văn Cẩm Chi tuy xem như vai ác nhỏ, nhưng lại không lên sân khấu nhiều lắm, đều bị hoàng đế che giấu đi tài năng. Ngay cả phân cảnh tình cảm của nam nữ chủ cũng rất ít đất diễn.

Quay mấy tập đầu tiên, lại bổ sung mấy cảnh vụn vặt, cảnh quay khá nhẹ nhàng.

Trời còn chưa sáng nhưng đoàn làm phim đã có người, đang quay cảnh đơn của nam chính, nhân viên trong đoàn và mấy diễn viên đều theo dõi cảnh quay, không được mấy người chú ý Cơ Thập Nhất đã đến.

Cho dù chú ý đến cũng không để ý quá nhiều, một người mới mà thôi.

Nhân vật chính đặc biệt mới là ưu tiên trong lòng họ.

Cơ Thập Nhất mang theo Tiểu Ưu gặp qua đạo diễn rồi đến phòng hóa trang, sáng hôm nay có cảnh của cô, cần thiết chuẩn bị tốt.

Stylist vẫn là người hôm trước, nhìn cô cười cười: “Đạo diễn nói hôm nay quay cảnh Văn Cẩm Chi mới tiến cung, nên trang điểm sẽ tương đối đơn giản.”

Cơ Thập Nhất gật đầu: “Tin tưởng kỹ thuật của cô đó.”

Trong lòng stylist cũng vui vẻ.

Diễn viên chính Trương Hựu Hân không cần cô, nữ số hai cũng mặt nặng mày nhẹ, Cơ Thập Nhất là tốt nhất, nhìn thuận mắt.

Chỉ mong sau khi nổi tiếng sẽ không kiêu căng ngạo mạn.

Đạo diễn từng nói qua tạo hình của Văn Cẩm Chi, tuy nói không quá tinh tế nhưng cũng đủ để lột tả nhân vật.

Cơ Thập Nhất đột nhiên mở miệng: “Có thể sửa chỗ này một chút không?”

Đôi tay đang bận rộn của stylist dừng lại, hơi chần chờ, dù sao không phải diễn viên nào cũng biết trang điểm, nếu làm xấu đi là xong đời.

Cơ Thập Nhất thấy cô chần chờ, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói bừa.”

Stylist đánh nhịp đồng ý: “Vậy được rồi, nhưng không thể sửa quá nhiều.”

Nhưng cô ấy không ngờ câu nói ấy xem như vô ích, Cơ Thập Nhất tự trang điểm liền quên luôn stylist như cô ở bên cạnh.

Từ hoài nghi đến há hốc mồm, thời gian chỉ hơn mười phút.

“Trời ạ, cách trang điểm này thật sự rất đẹp, sao cô nghĩ ra vậy? Rất thích hợp!”

Stylist xoay quanh Cơ Thập Nhất vài vòng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Lúc trẻ Văn Cẩm Chi có phần phô trương nhưng vẫn có khí chất của tiểu thư khuê các, hai điều mâu thuẫn này tạo nên điểm đặc sắc cho nàng.

Hôm nay quay cảnh Văn Cẩm Chi, lúc nàng mới vào cung, tạo hình nghiêng về phong cách thiếu nữ, xinh đẹp hoạt bát, nhưng cũng không mất đi sự chín chắn, gian xảo.

Dáng vẻ của Cơ Thập Nhất bây giờ đúng là như vậy!

Cơ Thập Nhất cười nói: “Linh cảm chợt đến thôi.”

Nhìn bản thân trong gương làm cô có hơi hoảng hốt, phảng phất mình vẫn còn ở Mộng Cảnh đại lục, lúc đó cô cũng cái dạng này, chỉ là hiện tại không thể trở về được.

“Được rồi, tạo hình này, mười điểm tuyệt đối!”

Stylist vui vẻ đẩy cô ra: “Hôm nay cô nhất định phải cố lên, tôi đánh giá cô rất cao đó!”

Cơ Thập Nhất mím môi cười, bước chầm chậm ra khỏi phòng hóa trang.

Cảnh diễn trước đã kết thúc, nhân viên công tác đang chuẩn bị cảnh tiếp theo.

Mấy nhân viên công tác ghé đầu vào nhau mà thảo luận ríu rít, Cơ Thập Nhất đi ngang qua, một chữ “Nhã” mơ hồ làm cô dừng bước.

Cô đứng trước mặt bọn họ, cười hỏi: “Xin lỗi, lúc nãy mọi người vừa nói đến ‘Nhã’, mọi người đang thảo luận cái gì vậy?”

Diễn viên quần chúng đều là mấy cô gái trẻ, bị nụ cười của Cơ Thập Nhất làm ngơ ngẩn, gương mặt đỏ rực, thẹn thùng cô đẩy tôi tôi đẩy cô, cuối cùng một người bước ra.

Cô gái phóng to màn hình di động đến trước mắt cô, nói: “Hot search của Weibo vừa mới có tin mới, một minh tinh tên là Trương Nhã tự sát.”

Cơ Thập Nhất nhìn màn hình, hình ảnh câu chữ khớp với nhau, rõ ràng.

“#Nghệ sĩ Trương Nhã chết đuối tại bồn tắm# Được biết, buổi sáng chín giờ hôm nay, bạn tốt của Trương Nhã gõ cửa tìm người không thấy trả lời, bước vào phòng thì phát hiện Trương Nhã nằm ở bồn tắm, không còn hơi thở. Nghi ngờ là tự sát. Khi còn sống, Trương Nhã từng đóng vai…”

Bạn đang đọc Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí (Bản dịch) của Khương Chi Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyeJin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.