Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang Nhất, thể tu!

Tiểu thuyết gốc · 2426 chữ

Đồ Ma Đại Liên Pháo của Đồ Hách qua đi để lại trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng chú ý nhất chính là tại hướng bắn của nó, nơi mà Mang Nhị đang chật vật với thân thể tàn tạ của mình.

Trên thân của hắn lỗ chỗ các vết máu, khí tức trên người tán loạn suy yếu vô cùng, Mang Nhị bị thương không nhẹ, hiện tại sức chiến đấu đã không còn nhiều giống như đèn dầu đã cạn.

Đâu còn bộ dáng ngông ngênh như khi đầu nữa mà dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Đồ Hách mắng: "Lão già khốn khiếp, ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"

Đồ Hách không hề quan tâm đến hắn mắng mỏ, cười lạnh nói: "Trả giá thì chưa thấy, ta chỉ thấy một tên sắp chết đang lải nhải mà thôi."

Phanh..!

Cùng lúc đó trong chiến trường, tại một trận doanh khác, một thân ảnh bị đánh văng ra sau như rẻ rách, trên người tám chín phần đã chết, nếu còn sống nổi thì cũng phế.

Hoa Tư Vũ nhìn theo thân ảnh bị mình đánh bay cười mỉa mai nói: "Ha ha, Dị tộc tướng quân chỉ có vậy, phế vật!"

Mang Tam lúc này gần như đã chết, hắn không thể ngờ được Hoa Tư Vũ lại dũng mãnh đến vậy, cùng một cảnh giới mà hắn không có cơ hội hoàn thủ với nàng, bị Hoa Tư Vũ áp chế gắt gao.

Hoa Tư Vũ cùng lúc đánh bại Mang Ngũ và Mang Tứ đều là Đại Cao Thủ trung kì cảnh giới, cho nên một mình như tên Mang Tam này kì thật còn không đủ cho nàng đánh.

Đại quân bên dưới thấy thủ lĩnh bên mình đại triển thần uy đánh giết Dị tộc thì hò reo hưng phấn, sĩ khí toàn quân theo đó mà tăng cao.

Còn đám Dị tộc, nguyên bản còn đang hung hãn vô cùng nhưng lại đột nhiên thấy tướng quân phe mình bị đánh văng xuống đất thành đầu chó, tên nào tên nấy đều có một chút sự thoái chí, lòng quân có dấu hiệu tan vỡ.

Hoa Tư Vũ nhìn sang bên chỗ Đồ Hách, lớn giọng cười nói: "Đồ Hách lão đầu, như thế nào lâu như vậy?"

Đồ Hách nguyên bản còn đang hưng phấn vì đánh được Mang Nhị ra như này, nghe Hoa Tư Vũ nói vậy liền tức giận, nhưng hắn cũng biết Hoa Tư Vũ này đích thị có bản lĩnh không tầm thường.

Đồ Hách chỉ có thể trút giận lên Mang Nhị, hắn trầm giọng quát một tiếng: "Hừ, Khí Năng - Đồ Ma Thiết Đao!"

Nương theo tiếng hô của lão, chỉ thấy từ sau lưng bộ giáp Đồ Ma của hắn rút ra một thanh thiết đao to lớn, trên thân của nó đều được làm bằng kim loại vô cùng chắc chắn, căn bản chém đến đâu là nát đến đó.

Đồ Hách kích hoạt thêm Động Năng khiến cho bộ giáp của mình nhanh như chớp bay đến trước mặt của Mang Nhị, theo đó, Đồ Hách vung một đường chém xuống bằng thanh đao của mình: "Chết đi!"

Thanh đao sắc bén to lớn được vung cực nhanh và mạnh như vậy nếu là chém xuống, Mang Nhị chắc chắn thân thể sẽ bị chém thành hai nửa.

Toàn quân Dị tộc nín thở, đây chính mà một vị tướng quân của bọn chúng, khi nãy Hoa Tư Vũ đã chém hỏng một cái, nếu hiện tại Đồ Hách chém rụng nốt cái này, Dị tộc đại quân liền tan.

Hoa Tư Vũ cũng cảm thán không thôi nhìn đến Đồ Hách, nàng tự tin cảm thấy mình có thể chiến đấu với Đại Cao Thủ hậu kì cảnh giới như Mang Nhị thậm chí là chém giết hắn, nhưng với Đồ Hách lão đầu này, Hoa Tư Vũ có sự kiêng dè về sức mạnh nhất định.

Xoẹt...

Đường kiếm này chém xuống, trong lúc toàn quân đại lục chờ mong vui sướng và đại quân Dị tộc lo lắng bồi hồi thì kết quả lại làm ai nấy không thể ngờ được.

Chỉ thấy một bóng đen nhanh như tia chớp lao đến trước mặt Mang Nhị, Đồ Hách hay thậm chí là Hoa Tư Vũ còn không thể nhìn thấy bước đi của nó.

Bóng đến nhanh như tia chớp dơ một tay ra ý định muốn đón đỡ lấy đường đao của Đồ Hách.

Không có cảnh bàn tay bị chém rụng mà là một tiếng thanh thúy âm thanh kim loại vang lên.

Keng...!

Đồ Hách cả bộ cơ giáp bị phản chấn lùi ra sau một khoảng dài, trong lòng vẫn còn đang kinh hãi chưa qua hết, khi nãy hắn chém đến giống như không gì sánh nổi cứng rắn vật thể, không chỉ không gây chút tổn hại lên nó mà còn khiến hắn bị phản chấn lại.

Bóng đen kia cũng không chần chờ, toàn thân bạo phát ra năng lượng hắc ám mạnh mẽ rồi đột ngột trong chốc lát đã thuấn đi đến trước mặt Đồ Hách, vung tay ra vỗ một đòn đánh đến:

"Hắc Ám Kim Ma Quyền!"

Đồ Hách vội tỉnh thần lại, lão không dám coi thường nhanh chóng niệm lực rồi quát to: "Thủ Năng - Phong Ma Lá Chắn!"

Một lớp lá chắn theo đó được phóng ra bên ngoài bộ giáp Đồ Ma, nó mang trên mình năng lượng ma pháp phòng thủ mạnh mẽ.

Oành...!

Hắc Ám Kim Ma Quyền của tên kia đánh đến tạo nên xung kích mạnh mẽ, lá chắn bên ngoài bộ cơ giáp bị nứt một mảng lớn giống như có thể sụp đổ bất cứ khi nào.

Phốc..!

Cuối cùng Đồ Hách cũng không chịu nổ mà phun ra một ngụm máu tươi, cả bộ cơ giáp cùng hắn bị đánh đến lùi ra sau một khoảng dài, đồng thời trên màn hình cơ giáp của hắn đang hiện lên một đống báo động đỏ.

Nhưng lúc này hắn còn đang kinh hãi với thân ảnh trước mặt, người này căn bản không phải cùng Mang Nhị một cấp bậc, Đồ Hách mặc dù chiến đấu với Mang Nhị lâu như vậy cũng tiêu hao không ít nhưng để việc bị tên trước mặt đánh đến thổ huyết vẫn quá khó tin.

Mà nhìn thấy bóng đen này thời điểm, nguyên bản đại quân Dị tộc có dấu hiệu lung lay lâm vào hỗn loạn đột nhiên lại bừng bừng khí thế, hung phấn vô cùng xông pha chém giết, trên miệng không ngừng hô hào:

"Là đại tướng quân, là ngài ấy đến cứu chúng ta."

"Đại tướng quân cuối cùng cũng ra trận, ha ha, đám nhân loại các ngươi chờ chết đi!"

"Tướng quân uy vũ, tướng quân uy vũ...!"

"..."

Còn Mang Nhị, nguyên bản nghĩ đến mình sắp sửa bị chém thời điểm, nhìn thấy người này xuất hiện phía trước lúc, mừng rỡ hô lên: "Lão nhất, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

Nghe những lời đám Dị tộc bên này nói, bên kia Hoa Tư Vũ, Đồ Hách cũng biết được người đến là ai, không khỏi cảnh giác nhìn đến hắn, trong ánh mắt không thể che giấu sự nghiêm trọng.

Mang Nhất, đại tướng quân của đại quân Hỗn Mang nhất tộc lần này hàng lâm mà đến!

Trái với đám Dị tộc mừng rỡ, Mang Nhất khuôn mặt lại vô cùng âm trầm, hắn liếc nhìn thương thảm đằng sau lưng Mang Nhị không nhịn được mà trầm giọng quát: "Mẹ nó, tên phế vật!"

Lại nhìn đến bên phía 21 thủ lĩnh Dị tộc lúc ban đầu, hiện tại chỉ còn sót lại dưới 10 tên không những thế còn không ngừng bị đám 5 tên nhân loại truy đuổi chém giết, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà lớn giọng quát mắng:

"Đám phế vật, nuôi các ngươi chẳng được tích sự gì hết, mỗi đám nhân loại cỏn con mà không giải quyết được, để bản tướng quân phải ra mặt! Phế vật!"

Nói rồi Mang Nhất bùng phát ra khí thế đáng sợ của mình, so với Mang Nhị hơn không chỉ một ít, Mang Nhất đã là Đại Cao Thủ hậu kì cảnh giới, thậm chí chỉ thiếu một chút đã đột phá lên Chiến Tướng, chiến lực căn bản không cùng với Mang Nhị một bậc.

Đồ Hách sắc mặt nghiêm trọng cực kì, hiện tại cơ giáp đã không còn mấy năng lượng, không những vậy mà nó còn bị tổn thương không ít, lão căn bản không thể ngờ được Mang Nhất này lại mạnh đến không hợp lý như vậy.

Hoa Tư Vũ cũng bay đến bên cạnh hắn, cẩn thận đánh giá Mang Nhất rồi đánh giá nói: "Đồ Hách lão đầu, ngươi thua cũng không oan, tên này còn là một thể tu!"

"Thể tu?" Đồ Hách nhất thời khó hiểu nói lên, Hoa Tư Vũ kiên nhẫn giải thích: "Đám cơ khí các người có lẽ không biết đến thể tu, đại khái nó là một phương thức tu luyện song hành với tu luyện bình thường, chú trọng chủ yếu vào rèn luyện cường độ nhục thân."

Đồ Hách gật đầu hiểu ra, chẳng trách khi nãy hắn cảm nhận được khi đánh đến Mang Nhất giống như vô cùng cứng rắn, còn một quyền kia của hắn thì lại mang theo chục vạn cân sức nặng, khiến hắn dù triển khai ra hộ giáp cũng không chống đỡ nổi.

Sau đó lại hít sâu một hơi nhìn Hoa Tư Vũ nói: "Sao ngươi biết, không lẽ ngươi cũng là..."

Hoa Tư Vũ gật đầu một cái, không che giấu nói ra: "Ta cũng là thể tu, đạt đến Bát Giai sơ kì cảnh giới, tương đương cũng như Đại Cao Thủ bình thường!"

Đồ Hách gật đầu cảm thán, chẳng trách nàng có thể dễ dàng đối chiến đối thủ cùng cảnh giới như vậy, nguyên lai ngoài tu luyện sức mạnh mana ra thì Hoa Tư Vũ còn là thể tu.

Mà bên kia, Mang Nhất nghe được Hoa Tư Vũ lời nói cũng lộ ra kinh ngạc, gật đầu nói: "Nhân loại người xem ra cũng có mắt nhìn, vậy mà nhìn ra bản tướng quân là thể tu."

Sau đó lại chắp tay sau lưng, ngạo ngễ nói: "Vật thì ta cũng không giấu diếm, bản tướng quân chính là Đại Cao Thủ hậu kì cảnh giới, ngoài ra còn là Bát Giai hậu kì cảnh giới thể tu!"

Khí thế mạnh mẽ lần nữa được hắn bộc phát ra, bên dưới đám Dị tộc một mặt sùng bái mãnh liệt, mà bên này Hoa Tư Vũ cùng Đồ Hách cũng không dễ chịu trước uy áp của hắn.

Hoa Tư Vũ hít sâu một hơi rồi nói: "Lão đầu, ngươi thương không nhẹ, lui xuống bên dưới quét dọn nốt đám Dị tộc đi, tên này để ta!"

Đồ Hách nghe vậy cũng không phản đối, lao xuống trợ giúp toàn quân tiêu diệt nốt đám Dị tộc và mấy tên thủ lĩnh còn sót.

Mang Nhất thì lại nhìn Hoa Tư Vũ khinh thường nói: "Ngươi nghĩ ngươi đấu lại được ta, mặc dù cũng là thể tu không tệ nhưng ngươi còn chưa đủ sức!"

Hoa Tư Vũ nghe không lọt tai câu nào của hắn, nàng gác Cốt Viêm Kiếm lên vai cười gằn nói lớn: "Ha ha, chống lại được hay không không phải đánh là biết sao, lão nương sinh ra cho tới giờ chưa biết sợ ai!"

Nói rồi bùng phát toàn bộ khí thế Đại Cao Thủ trung kì của nàng, hai khí thế của hai người va vào nhau, mặc dù Mang Nhất hơn Hoa Tư Vũ một tiểu cảng giới nhưng so về khí thế, cả hai bất phân thắng bại.

Mang Nhất có chút kinh ngạc nhìn nàng: "Hừ, xem ra người cũng là một thiên tài của đám đại lục, bất quá ta hơn ngươi không chỉ về cảnh giới!"

Nói rồi hắn lao đến, tung một quyền mạnh mẽ đánh đến Hoa Tư Vũ, quyền này bên trong hàm chứa sức mạnh của Đại Cao Thủ hậu kì cảnh giới cũng như nhục thân đã là thể tu Bát Giai cảnh giới của hắn.

Hoa Tư Vũ mặc dù cảm nhận được lực lượng cường đại nhưng cũng không hề e sợ, tung ra một quyền mạnh mẽ đối cứng, trên miệng gào thét: "Lão nương sợ ngươi chắc!"

Oành...!

Hai đòn quyền của hai người va vào nhau tạo tên chấn động vô cùng lớn, Hoa Tư Vũ là người bay ra một khoảng xa hơn, nắm đấm truyền đến cảm giác tê rần giống như muốn nứt ra.

Mang Nhất thì vẫn đứng nơi đó, phong thái ung dung nhìn nàng: "Hừ, nhân loại ngươi có chút lợi hại, nhưng chỉ dừng lại ở đây thôi!"

Hoa Tư Vũ cũng không ngu đi đối cứng với hắn nữa, về thể tu lẫn cảnh giới nàng đều thấp hơn Mang Nhất, cho nên không thể đối cứng mà đánh được.

Hoa Tư Vũ lấy ra Cốt Viêm Kiếm cầm trên tay, chỉ thẳng vào Mang Nhất quát lớn: "Nhiều lời, lên! Lão nương cho ngươi biết cái gì gọi là lợi hại!"

Cả hai bùng phát sức mạnh, lần nữa lao đến tấn công đối chiến...

Bên dưới, đại quân Dị tộc lại không được thoải mái như vậy, 21 tên thủ lĩnh dưới sợ trợ giúp vây công của Đồ Hách đã được đánh bại, từ đó mà 5 thành viên Đại Cao Thủ trung kì của đại lục được tự do, họ ngay lập tức lao xuống càn quét đại quân Dị tộc để tránh nhưng thương vong cho binh lính.

Đồ Hách cũng vậy, bộ cơ giáp của hắn đúng với cái tên của mình, liên tục đồ sát đám Dị tộc Hỗn Mang, thế trận hiện tại chính là nghiền ép một triều cho bên đại lục.

Cùng lúc đó, từ xa xa phía bên hướng của hang khe nứt, một đoàn quân mang trên mình quang mang ánh sáng đang cấp tốc tiên vào, dẫn đầu là một nam thanh niên tuấn tú quen thuộc - Bố Duy!

Bạn đang đọc Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor sáng tác bởi Thnnam3105
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thnnam3105
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.