Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22 - Part 01

Phiên bản Dịch · 2114 chữ

Chương Hai mươi hai

“Cô ấy đang ở đâu?”

Đó là tất cả những gì Harry có thể thốt ra trước khi lao vào hoàng tử. Anh đã đi theo Vladimir đến căn phòng sau nhà, nỗi sợ tăng dần theo mỗi bước chân. Anh biết mình đang ngớ ngẩn; đây có thể là một cái bẫy lắm chứ. Rõ ràng ai đó đã phát hiện ra anh làm việc cho Bộ Chiến tranh, nếu không thì sao Vladimir biết anh nói được tiếng Nga?

Có thể anh đang bước tới chỗ chết.

Nhưng anh đâu có chọn lựa nào khác.

Tuy thế, khi vừa nhác thấy hoàng tử đứng đó trong căn phòng chỉ có duy nhất một ngọn nến cháy trên cái bàn trống trơn, Harry thét lên và nhào vào anh ta. Nỗi sợ truyền cho anh thêm nhiều sức mạnh, và cả hai đổ ầm ra sàn nhà sau một cú vật mạnh đến kinh ngạc.

“Cô ấy đâu?” Harry lại hét lên. “Mày đã làm gì cô ấy?”

“Thôi đi!” Vladimir tới tách hai người ra. Chỉ khi Harry đứng lên, dạt ra xa hoàng tử chừng một cánh tay thì anh mới nhận ra Hoàng tử Alexei không hề đánh trả lại anh.

Nỗi sợ hãi cuộn lên trong lòng anh. Trông hoàng tử tái nhợt và giận dữ. Cả thất thần nữa.

“Chuyện gì thế này?” Harry thì thào.

Alexei trao cho anh một mẩu giấy. Harry đưa đến gần ngọn nến để đọc. Nó được viết theo lối chữ Kirin; Harry không chần chừ. Đây không phải lúc vờ như không đọc được.

“Tiểu thư sẽ an toàn nếu ngài chịu hợp tác. Cô ta rất đáng giá. Cấm tiết lộ cho bất kỳ ai”

Anh nhìn lên. “Sao ta biết đó là cô ấy được ? Họ đâu có nói tên cô ấy?”

Không nói gì, Alexei chỉ xòe tay ra. Harry nhìn xuống tay anh ta. Một lọn tóc. Harry những muốn nói rằng đó có thể không phải là tóc nàng, rằng có thể một phụ nữ nào khác cũng có tóc màu ấy, cũng vàng óng như nắng và bơ, cũng xoàn hệt như thế, không xoăn tít nhưng hơn mức gợn sóng.

Nhưng anh biết rõ.

“Ai viết tờ giấy này?” anh hỏi. Bằng tiếng Nga.

Vladimir nói trước, “Chúng tôi nghĩ...”

“Anh nghĩ” Harry gầm lên. “Anh nghĩ? Tốt hơn hết là anh nên nghĩ cách gì đi, chết tiệt. Nếu cô ấy mà có bề gì...”

“Nếu cô ấy có bề gì,” hoàng tử xen vào rành rọt từng tiếng lạnh lùng, “chính tay ta sẽ cắt cổ bọn chúng, để lấy lại công bằng.”

Harry từ từ quay sang anh ta, cố ghìm cơn giận đang sôi lên. “Tôi đếch cần công bằng gì ráo,” giọng anh lạc đi vì tức giận. “Tôi muốn cô ấy.”

“Chúng ta sẽ cứu cô ấy,” Vladimir nói ngay. Anh ta bắn sang hoàng tử một tia nhìn cảnh báo. “Cô ấy sẽ không hề hấn gì.”

“Anh là ai?” Harry hỏi.

“Không quan trọng.”

“Tồi nghĩ là có đấy.”

“Tôi cũng làm việc cho Bộ Chiến tranh.” Vladimir nói. Anh ta nhún vai. “Thỉnh thoảng thôi.”

“Xin lỗi, thế chưa đủ để tôi tin anh”

Vladimir lại nhìn anh, ánh nhìn sắc và trực diện đã khiến Harry mất hết bình tĩnh từ lúc còn trong vũ phòng.

Rõ ràng anh ta không phải là một gã cận vệ vai u thịt bắp như lâu nay anh ta vẫn vờ.

“Tôi biết Fitzwilliam,” Vladimir hạ thấp giọng.

Harry khựng người lại. Không ai biết Fitzwiliiam - trừ phi ông ta muốn cho người đó biết. Đầu anh bấn lên những thắc mắc. Tại sao Bộ Chiến tranh lại yêu cầu anh theo dõi Hoàng tử Alexei trong khi họ đã cài Vladimir vào rồi ?

“ Winthdrop không biết tôi đâu,” Vladimir nói, như đoán biết được Harry định hỏi gì tiếp theo. “Chức anh ta chưa đủ cao để biết tôi.”

Theo như Harry được biết, người duy nhất cao hơn Winthdrop chính là Fitzwilliam. “Chuyện gì đang xảy ra thế này?” anh hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Ta không theo Napoleon,” Hoàng tử Alexei phân trần. “Cha ta có theo thật, nhưng” - anh ta đập tay xuống sàn nhà -”ta thì không.”

Harry nhìn Vladimir.

“Ngài ấy không làm việc cùng tôi,” Vladimir nói, hướng ánh nhìn về phía hoàng tử. “Nhưng ngài ấy... giúp tôi rất nhiều. Ngài ấy quyên tiền. Và cả đất đai.”

Harry lắc đầu. “Chuyện này có liên quan gì đến...”

“Có nhiều người muốn lợi dụng ngài ấy.” Vladimit ngắt lời: “Ngài ấy rất đáng giá, dù còn sống hay chết. Tôi bảo vệ ngài ấy.”

Thật không tin nổi. Vladimir quả thực là cận vệ của Alexei. Một chút sự thật trong vô vàn dối trá.

“Ngài ấy đến đây để thăm anh họ, đúng như lời ngài ấy nói.” Vladimir tiếp tục. “Cũng tiện cho tôi gặp gỡ cộng sự ở London này. Không may là việc hoàng tử thích tiểu thư Olivia lại khiến người ta để ý.”

“Ai đã bắt cô ấy?”

Vladimir nhìn lảng sang hướng khác một lúc, và Harry hiểu rằng tình hình đang rất tệ. Nếu anh ta không thể nhìn thẳng vào mắt anh như vậy, thì rõ ràng Olivia đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

“Tôi không chắc,” Vladimir rốt cuộc cất tiếng. “Tôi chưa thể nói được liệu chuyện này có liên quan gì đến vấn đề chính trị không hay chỉ đơn thuần là vấn đề tiền bạc. Hoàng tử khá giàu có.”

“Nghe nói của cải của ngài ấy giảm sút rồi mà,” Harry sẵng giọng.

“Thì đúng là thế,” Vladimir xác nhận. Alexei định phản đối nhưng Vladimir giơ tay ngăn lại. “Nhưng vẫn còn nhiều. Đất đai. Vàng bạc. Đủ để có kẻ nảy ham muốn bắt cóc người thân của ngài ấy để đòi tiền chuộc.”

“Nhưng cô ấy đâu phải là...”

“Chắc tại bọn họ nghĩ ta định cầu hôn cô ấy,” Alexei xen vào.

Harry quay sang anh ta. “Đúng không?”

“Không. Lúc trước thì có thể. Nhưng cô ấy...” Anh ta phẩy tay. “Cô ấy yêu ngài. Ta không cần người đàn bà của ta phải yêu ta nhưng ta không chịu được chuyện người đó trao trái tim cho người khác.”

Harry khoanh tay trước ngực. “Rõ ràng ngài không có thái độ dứt khoát nên đã để kẻ thù hiểu lầm.”

“Ta rất lấy làm tiếc về chuyện đó.” Alexei nuốt khan, và đây là lần đầu tiên từ lúc biết anh ta, Harry thấy anh ta kém thoải mái. “Ta đâu thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác về mình.”

Harry quay sang Vladimir. “Ta sẽ làm gì bây giờ?”

Vẻ mặt của Valdimir cho anh biết anh ta không thích chuyện có thể xảy ra tiếp theo. “Ta đành phải đợi thôi,” anh ta nói. “Bọn chúng sẽ liên lạc lại.”

“Tôi không thể cứ đứng yên một chỗ thế này và...”

“Thế ngài nghĩ ta phải làm gì bây giờ? Hỏi từng người khách cuối cùng ư? Bọn chúng đã cảnh báo là không được để lộ chuyện này ra. Nói với ngài thế này là chúng tôi đã vi phạm rồi. Nếu bọn chúng là loại người như tôi nghĩ thì chúng tôi không muốn khiến bọn chúng tức giận đâu.”

“Nhưng...”

“Ngài không muốn bọn chúng viện cớ đó làm tổn hại đến Olivia chứ?”

Harry cảm thấy ngột ngạt. Như thể có ai đó đang ngoi lên từ bên trong dạ dày anh và đang bóp mạnh cho ruột gan anh lộn ra ngoài. Anh biết Vladimir nói đúng, hay ít nhất anh biết anh không có ý nào hay hơn.

Nó đang giết anh dần mòn. Nỗi sợ hãi. Và cả vô vọng. “Chắc phải có ai đó trông thấy gì chứ,” anh nói.

“Tôi sẽ đi điều tra xem sao,” Vladimir nói.

Harry vội đi nhanh về phía cửa. “Tôi sẽ đi với anh.”

“Không được,” Vladimir nói, đưa tay ngăn anh lại. “Ngài đang rất không bình tĩnh. Ngài sẽ không thể đưa ra quyết định sáng suốt được.”

“Tôi không thể không làm gì được,” Harry nói. Anh lại cảm thấy mình nhỏ bé, non nớt, và bất lực, chỉ biết đứng nhìn mọi việc rối tung lên mà không có giải pháp hữu hiệu nào.

“Không phải thế,” Vladimir trấn an. “Ngài sẽ được việc. Nhưng để sau hẵng.”

Harry nhìn theo Vladimir đi ra cửa, nhưng trước khi anh ta ra khỏi cửa Harry gọi với theo, “Đợi đã!”

Vladimir quay lại.

“Cô ấy có vào nhà vệ sinh,” Harry nói. “Cô ấy vào nhà vệ sinh sau khi...” Anh dọn giọng. “Tôi biết cô ấy có vào nhà vệ sinh.”

Vladimir khẽ gật đầu. “Tốt.” Anh ta lách người ra cửa và biến mất.

Harry nhìn Alexei.

“Thì ra ngài nói được tiếng Nga,” Alexei nói.

“Bà ngoại tôi,” Harry nói. “Bà không chịu nói tiếng Anh với chúng tôi.”

Alexei gật đầu. “Bà ngoại ta là người Phần Lan. Bà cũng giống y như thế.”

Harry nhìn anh ta hồi lâu rồi ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu.

“Ngài nói được tiếng nước ta thật là hay,” Alexei nói. “Chẳng mấy người ở đây biết tiếng Nga.”

Harry cố không để ý đến anh ta. Anh phải nghĩ. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, không rõ mình có biết gì để giúp xác định Olivia đang ở đâu, nhưng anh biết mình phải nghĩ cách.

Nhưng Alexei không chịu ngừng nói. “Ta lúc nào cũng thấy ngạc nhiên khi...”

“Im đi!” Harry quát lên. “Im đi! Đừng lải nhải nữa. Đừng nói thêm một lời chết tiệt nào nữa không liên quan tới việc tìm kiếm Olivia. Ngài hiểu không?”

Alexei khựng lại một lúc. Rồi lẳng lặng băng ngang qua phòng tới chỗ giá sách lấy xuống chai rượu và hai chiếc ly. Anh ta rót rượu - vodka thì phải - ra hai chiếc ly. Không nói gì, chỉ đặt một chiếc xuống trước mặt Harry.

“Tôi không uống,” Harry nói, không buồn nhìn lên.

“Uống một chút sẽ đỡ hơn đấy.”

“Không.”

“Ngài bảo ngài là người Nga mà không uống vodka sao?”

“Tôi không uống gì cả,” Harry xẵng giọng.

Alexei nhìn anh khó hiểu rổi ngồi xuống một chiếc ghế cách xa đấy.

Ly rượu chơ vơ trên bàn suốt gần một giờ đồng hồ. Cuối cùng Alexei nhận thấy Harry nói thật, bèn cầm lên uống cạn.

Sau khoảng mười phút, Olivia cũng đã có thể bĩnh tĩnh trở lại để tâm trí hoạt động được thông suốt. Nàng tuyệt nhiên không biết làm thế nào để tự giải cứu mình, nhưng nàng biết mình cần tỉnh táo để nhớ lại thật chi tiết chuyện đã xảy ra.

Không thể xác định được nàng đang bị giam giữ ở đâu. Hay có thể nhỉ? Nàng gượng người ngồi dậy quan sát căn phòng. Gần như không thể thấy được bất kỳ thứ gì dưới ánh sáng tù mù đó. Lúc nãy có cây nến nhưng gã đàn ông nọ đã mang đi mất.

Căn phòng nhỏ và ít đồ đạc, nhưng không tồi tàn. Olivia cố nhích tới gần bức tường hơn để nhìn lớp vữa trát. Rồi nàng cọ cọ má vào bề mặt tường. Nhẵn và láng, không bong tróc hay nhám. Nhìn lên, nàng trông thấy những gờ đắp nổi giữa tường và trần nhà. Và cánh cửa - thật khó quan sát kỹ được khi nàng đang ngồi trên giường, nhưng cái nắm đấm trông như làm từ chất liệu đắt tiền.

Có phải nàng vẫn còn ở tư dinh của ngài đại sứ không nhỉ? Cũng có thể lắm chứ. Nàng cúi người xuống, áp má vào cánh tay trần. Da nàng ấm. Nếu bị mang ra ngoài lẽ nào nàng không thấy lạnh? Đương nhiên nàng không biết mình bất tỉnh đã bao lâu. Có thể nàng đã ở đây hàng giờ rồi. Nhưng nàng không hề có cảm giác mình đã bị đưa ra ngoài.

Nàng chực bật ra tiếng cười hoang mang. Nàng đang nghĩ gì thế này? Nàng không cảm thấy như thể mình đang ở bên ngoài ư? Thế có nghĩa là gì chứ? Có phải nàng sẽ bắt đầu kết luận dựa vào những cảm nhận chủ quan về điều gì có thể xảy ra hoặc không xảy ra khi nàng bất tỉnh hay không?

Bạn đang đọc Chuyện xảy ra ở London của Julia Quinn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.