Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 2255 chữ

… — 18 – …

.

Phiên chợ xuân mường Tả Giang thuộc bộ Ninh Hải rực rỡ sắc màu xôn xao náo nhiệt. Phố thị sầm uất nhộn nhịp những dòng người mua sắm hàng hóa, trao đổi thổ sản. Tiếng nói tiếng cười hân hoan phấn khởi vang động một góc trời trong tiết xuân lạnh giá miền rẻo cao. Hàn An đi qua hầu hết những sạp bày vải lụa, tranh liễn, trà rượu, bánh trái, ngũ cốc, đồ dùng… Mỗi thứ anh đều chọn lựa thật kỹ, mua một ít cho gia đình chuẩn bị Tết Nguyên Đán. Anh chất tất cả vào hai gùi lớn bền chắc, đặt lên lưng con ngựa thồ khỏe mạnh rồi đến dãy bếp lửa lều tre nơi góc chợ. Đó là chỗ nghỉ chân sưởi ấm dành cho lữ khách phương xa cũng như cư dân trong vùng. Họ đến đây thưởng trà uống rượu, chuyện trò kết bạn.

-Trương Chi.

Hàn An vẫy tay gọi lớn. Trên môi anh nở nụ cười chất phác đôn hậu. Dáng người khập khiễng vừa xuất hiện đằng xa chậm rãi tiến lại trong sương mờ, mang theo chiếc gùi nặng trĩu dược liệu.

Anh nâng chén trà bốc khói nghi ngút lên môi, nhớ lại chuyện hơn ba tháng trước. Sáng hôm đó rất lạnh, những áng mây vừa ửng hồng chân trời phía đông, mưa thu rơi từ khuya vẫn còn lất phất, như thường lệ anh thức sớm lên nương thì gặp Trương Chi nằm bất động trước nhà. Khố áo chàng lượt thượt ướt sũng, đầu tóc rối bù bụi đất, toàn thân lạnh giá như băng, hơi thở mạch đập đều mong manh yếu ớt. Mẹ anh đã tận tình cứu chữa, chăm sóc nhưng khi hồi tỉnh Trương Chi lại chẳng nhớ được gì về thân thế, ngoài tên mình. Mẹ anh thương tình lưu chàng lại xem như con trai trong nhà. Tính khí chàng hòa nhã lễ độ lại thuần hậu hiếu thảo nên anh và Khiết Dược rất quý mến kính trọng.

-Anh uống đi cho ấm.

Hàn An trao cho chàng chén trà thấm đẫm hương gừng cay nóng, đáp lại là tiếng cảm ơn nhẹ nhàng cùng ánh mắt bình thản tĩnh lặng.

Hàn AnHần nhìn gùi thuốc được sắp xếp cẩn thận thầm thán phục trong lòng. Khả năng y dược của Trương Chi không thua gì Khiết Thảo, sự thông thái cũng tám lạng nửa cân, nhưng tướng mạo lại không được may mắn. Anh chắc rằng kẻ nào lần đầu gặp chàng cũng sẽ khiếp sợ kinh hãi vì tướng mạo xấu xí ghê rợn. Gương mặt chàng nhìn sơ qua giống như ma quỷ trong tranh truyền thần nên rời xa nhà đều phải mang mặt nạ. Thân thể chàng cũng không lành lặn, chân trái mang tật mà bước thấp bước cao, lưng lại bị còng do khối gù dị dạng. Nhưng mọi người trong làng vẫn không xa lánh chàng bất chấp vẻ ngoài thân tàn ma dại.

Họ chính là yêu quý tâm hồn thuần khiết băng thanh của một dược sư.

Phiên chợ xuân ồn ào đã tan nhưng mây trắng vẫn trùm phủ khắp đại ngàn mênh mông lộng gió. Cát bụi cuộn trong sương khói mờ mờ lan tỏa. Hai dáng người cùng con ngựa thồ vội vã bước đi trên đường mòn khúc khuỷu, men theo sườn núi nhấp nhô. Tán cây rừng xanh thẫm bất tận làm con đèo ngoằn ngòe lúc ẩn lúc hiện rồi mất hút vào muôn vạn dãy núi uy nghi trùng điệp. Thấp thoáng giữa màu xanh ngút ngàn là những ngọn thác hùng vĩ đổ nước trắng xóa. Tiếng ầm ầm vang vọng dữ dội giữa bốn bề đồi núi, hòa cùng âm thanh sống động từ muôn loài sơn cước phá tan sự tịch mịch rừng già.

-Hàn An. Nghỉ chân một lát.

Trương Chi nói với giọng từ tốn dù thấm mệt. Họ vừa qua hai ngọn núi, chỉ còn một con đèo sẽ đến nhà. Chàng cho ngựa ăn cỏ uống nước bên suối khi anh ngã lưng chợp mắt chỗ mấy chiếc gùi.

Mặt trời chói chang trên cao đã nghiêng mình về hướng những rặng núi phía Tây. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán rừng thành những vệt sáng thẳng tắp, mong manh như tơ tằm vàng óng. Gió đùa cành lá rung rinh hoa nắng trên thảm cỏ xanh mướt đọng nước suối trong ngần. Tiếng nước róc rách tràn qua đá sỏi lay động rong tảo, hòa cùng tiếng chim lanh lảnh khuất trong bụi rậm tan vào không gian. Những cánh hoa mận hoa ban trắng tinh, thuần khiết trôi dạt theo dòng nước từ phía thượng nguồn bập bềnh từng mảng bám vào cỏ dại bên bờ, phủ lên mấy phiến đá xanh màu rêu thẫm.

Muôn ngàn hạt nước bắn tung dưới nắng lấp lánh như thủy tinh vỡ nát.

Không gian thanh bình bỗng đượm màu buồn thảm.

Trương Chi ngồi trên bãi cỏ tháo chiếc mặt nạ. Tướng mạo xấu xí thấp thoáng hiện ra nơi đáy nước. Chàng thẩn thờ nhìn ảo ảnh của mình một lúc lâu rồi bật cười, đưa đôi tay sần sùi chạm vào dòng suối. Nước mềm mại quấn quýt quanh những ngón tay chai sạm. Nước mát lạnh xoa dịu gương mặt thô ráp bụi đường. Gió rì rào cuốn mấy cánh hoa ban trắng màu sương tuyết vương trên tóc, trên áo khố của chàng. Trương Chi vô thức đưa tay nhặt một cánh hoa mỏng manh vừa bay đến. Trong khoảnh khắc, khung cảnh rừng mai trắng xóa bạt ngàn cùng gương mặt anh tuấn lạnh lùng với nụ cười khinh ngạo hiện ra trước mắt…

Chàng vội vàng đứng dậy phủi sạch trang phục đầu tóc, quay lưng dắt ngựa rời đi.

Gió vẫn cuốn những cánh hoa trắng rập rờn bay lượn.

Hoàng hôn phủ trùm đại ngàn hùng vĩ bằng những vạt nắng chiều tàn úa thê lương. Sương mù bồng bềnh từ đỉnh núi trườn xuống các thung lũng mênh mông. Khung cảnh rõ ràng dần mờ ảo hoang liêu trong gió lộng. Không khí núi rừng thấm đẫm hơi nước trở nên rét buốt cắt da. Chấp chới trên tầng không từng đàn chim chở nắng bay về tổ ấm. Tiếng kêu vang vọng khuấy động sự tĩnh lặng chiều tà. Những đồi ruộng bậc thang trơ gốc rạ cuối mùa, những nương rẫy xơ xác thân ngô héo dần hiện ra trong tầm mắt hai lữ khách đang đổ dốc qua đèo. Hàng trăm ngôi nhà thấp thoáng trên sườn đồi lần lượt nhóm bếp lên đèn. Khói lam chiều hòa cùng sương trắng nhạt nhòa mờ mịt biến bản làng lung linh ánh lửa thành cõi ngoại thế hư vô.

-Chúng ta về vừa kịp cơm chiều.

Hàn An cười dẫn ngựa qua cổng. Hương gạo mới thơm nồng quyện trong không khí.

Trương Chi gật đầu thay lời đáp rồi dỡ gùi xuống, dẫn ngựa vào chuồng chải lông phủ cỏ. Sự kiệm lời của chàng mọi người đã quen nên chẳng ai phiền lòng. Khi chàng đặt chân lên ngôi nhà sàn đơn sơ bằng gỗ nằm giữa vườn thảo dược thì bữa cơm chiều đã chuẩn bị tươm tất. Người phụ nữ cao niên phúc hậu dìu một cô gái trẻ khả ái bước ra từ nhà trong. Nàng luôn cẩn thận đứng ngồi để thai nhi tượng hình hơn sáu tháng không kinh động. Họ tươi cười chuyện trò về phiên chợ và những thứ đã mua bên mâm cơm cạnh bếp lửa bập bùng ấm áp. Mấy món ăn thịnh soạn hơn ngày thường vì hôm nay là sinh nhật Khiết Dược.

Trên mâm gỗ vẫn luôn thừa một chén cơm nóng với đôi đũa không.

Chén cơm đó dành cho Khiết Thảo.

Nhưng chén cơm đó không dành cho Khiết Thảo bây giờ.

Hàn An đưa Khiết Dược về phòng nghỉ khi Trương Chi sắp xếp vài thứ trong bếp cùng mẹ. Không gian tĩnh lặng trải ra muôn trùng xa cách. Chàng biết bà vẫn thường như vậy khi nhớ điều gì liên quan đến Khiết Thảo. Thế giới riêng mà bà chìm vào luôn tồn tại hình ảnh của chàng những ngày xưa. Trương Chi im lặng thêm dầu vào ngọn đèn sắp tàn rồi nhìn những bắp ngô mập mạp hạt đều tăm tắp đang sấy trên giàn bếp. Tiếng củi lách tách không xua được tịch mịch sầu bi. Ánh sáng hiu hắt của đèn đồng, ánh sáng đỏ rực của bếp lửa soi nửa bên mặt người phụ nữ hiền từ cố nén dòng nước mắt. Đôi tay bà run run cầm chén chè trôi nước. Giọng nói trầm lặng nghe như tiếng thở dài.

-Ngày xưa, Khiết Thảo rất thích ăn chè trôi nước. Nó bảo rằng trôi nước mang ý nghĩa đoàn viên, là một ý nghĩa rất hay rất đẹp.

-…

-Nó cũng thích ăn lệ chi. Nhưng mùa này thì khó mà tìm được nên mẹ chỉ có thể bảo Hàn An mua lệ chi khô.

Thanh âm cuối cùng tan vào bóng đêm đã phủ trùm làng bản. Sương rơi nhạt nhòa trắng xóa ngoài hiên. Chàng cầm lấy chén chè trên tay bà khẽ khàng nói.

-Mẹ nghỉ đi. Ở đây để con dọn dẹp.

-..

-…

-Con cũng nghỉ sớm đi. Cả ngày nay đi đường xa đã mệt lắm rồi.

Bà cười hiền bước đi thật chậm, dáng người khắc khổ gồng gánh đau thương mất mát trên đôi vai nhỏ bé gầy mòn. Chàng hướng mắt nhìn bóng tối dày đặc bên ngoài, khẽ buông tiếng thở dài sầu não.

Tiếng côn trùng rả rích kêu than buồn thảm.

Tiếng chim khuya đập cánh xao xác đêm trường.

Trương Chi ngồi một mình trên thềm nhà, ngắm vườn thảo dược ngát hương trong tiết trời buốt giá. Ánh trăng vàng lộng lẫy trên cao xuyên qua sương khói mong lung biến thành những tia sáng bàng bạc hư huyền phủ trùm khung cảnh. Gió lạnh lẽo lay động suối tóc nâu đồng buông lơi, rung rinh áo khố tấm choàng nâu xám. Chàng đã vui mừng biết bao khi tỉnh dậy được nhìn thấy những gương mặt thân thương nhưng hạnh phúc mãi đưa lối khổ đau, cũng như ánh sáng luôn dẫn đường bóng tối.

Chàng không thể nhìn nhận họ. Họ cũng không thể nhận ra chàng.

Thân xác này sẽ làm họ thương tâm gấp ngàn lần so với việc chàng đã chết. Chàng thà để họ nghĩ mình là bóng ma vô hình còn hơn phải nhìn thấy ảnh quỷ hữu dạng.

Dáng người cô lẻ chìm vào bóng tối sau những tấm phên.

Thanh âm lanh lảnh của tiếng gà lác đác khắp bản làng báo hiệu sang canh. Chàng giật mình thức giấc, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Ngoài cửa sổ, đêm vẫn mịt mù tăm tối. Chàng thở phào nhẹ nhõm, bước xuống bếp châm một chén trà gừng, để thêm than vào chậu ấm mang về phòng. Từ ngày trở về không đêm nào chàng yên giấc. Sự tĩnh lặng thênh thang làm chàng nhớ nhung nhiều thứ và sợ hãi nhiều thứ.

Chàng nhớ ngài.

Nhưng chàng sợ phải gặp lại ngài.

Nỗi nhớ nhung cùng sợ hãi quyện chặt như hình bóng chập chờn tâm trí lúc tàn canh luôn biến thành ác mộng.

Chàng biết mình ngu ngốc.

Đã chấp nhận rời bỏ vẫn mong ngày tương phùng.

Nhưng giờ đối mặt cũng không thể nhận nhau.

Chàng áp đôi tay lạnh cóng vào chén trà mờ khói, cố níu giữ hơi ấm quanh người, lặng lẽ nhìn khuê phòng dưới ánh sáng huyền ảo của trăng khuya. Lọ thủy tinh trong túi thuốc được bộc mấy lớp vải vẫn ánh lên sắc tím chập chờn tựa ngọn lửa ma trơi cạnh nấm mồ hoang lạnh. Chàng khẽ cười, gương mặt xấu xí nhăn nhúm càng kinh dị kỳ quái. Mấy đứa trẻ hàng xóm có lần ngây thơ bảo rằng chàng cười còn xấu hơn không cười, còn đáng sợ hơn ma quỷ trong tranh.

Chàng đã hiểu thế nào là sống không bằng chết.

Chàng đã hiểu những lời của Thụy Hà Thần Nữ trước khi rơi vào cơn đau tựa như ngàn dao cắt xẻ.

“Lọ nước tím ta từng tặng con gọi là Hoán Hồn Thủy lấy từ đầu nguồn Sinh Tử Giang. Nó có thể giúp con hồi sinh kẻ khác nhưng phải trả giá bằng tính mạng của mình. Nếu một ngày nào đó con cảm thấy sống không bằng chết thì hãy dùng nó mà tuyệt mệnh…

-…

-Con là một dược sư, chắc không muốn cái chết của mình trở nên vô nghĩa”

Nhưng chàng không chọn cái chết. Chàng cũng không vứt lọ nước.

Bản làng này vẫn còn những người chàng yêu thương, những người yêu thương chàng, những người cần chàng chăm sóc chữa bệnh.

Màu tím này là thứ duy nhất kết nối chàng với những ngày tháng ở Thủy cung, để chàng biết hạnh phúc thoáng qua kia không phải ảo mộng hoang đường do bản thân tự mê tự dệt.

Nỗi đau giữ lại cho riêng mình.

Cùng nỗi nhớ mãi chôn chặt trong tim.

Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần của Bạch Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.