Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 118: Thử Thách Một Chút

3645 chữ

Hai sinh viên kia khi ấy mới bước ra, áo quần cùng có chút xộc xệch nhưng không hề bị thương, trong khi đối thủ của họ đều đã game over!

Minky vỗ tay: “Tốt lắm... Chúng ta tiến hành ngay vòng thứ hai, bắn súng! Tuy không thể trang bị vũ khí sát thương cho các cậu nhưng súng điện từ gây tê liệt thì vẫn được, vì thế hãy phát huy hết khả năng thiện xạ!”

Sau vòng đầu tiên cô ta đã hết dám xem thường mấy nhóc xấu xí này, ngữ điệu vì vậy cũng trở nên khách khí hơn rất nhiều.

Minky dẫn năm người... trở về phòng họp. Hóa ra trên bức tường cách đó chừng 10m đã treo năm tấm bia điện từ, trên bàn cũng đặt sẵn năm khẩu súng gây tê liệt.

“Các cậu chú ý... Xếp thành hàng ngang, mỗi người một bia tương ứng theo thứ tự. Tôi sẽ đếm ngược 5 giây, hết 5 giây là đồng thời khởi động. Tổng cộng 10 lần bắn, yêu cầu chính xác nhất và nhanh nhất!”

Trong thực chiến sẽ không có chuyện đối thủ đợi ta ngắm bắn, càng không có môi trường yên tĩnh để tác xạ, vì vậy điều cần thiết luôn luôn là bình tĩnh và chuẩn xác...

Tôn Hãn kéo nhẹ vạt áo Lý Phong, hỏi nhỏ: “Thứ này dùng thế nào?” Hóa ra cậu nhóc chưa bắn súng thật bao giờ...

“Cần bên trái kia là nút khỏi động, ấn xuống là bắn, ấn lên là khóa.” Lý Phong giải thích.

“Chú ý... 5, 4, 3, 2, 1!”

Minky vừa dứt lời, cả năm người đồng thời ra tay. Lần này nhanh nhất là Lý Phong... Còn phải nói, cơ hội chỉ có một, vòng trước Tôn Hãn đã thắng, nhất thiết vòng này hắn phải giành lại chút lợi thế...

Tuy nói “đồng thời ra tay” nhưng đó là lúc chụp lấy súng, từ đó đến lúc bắn mỗi người lại một kiểu khác nhau. Bàn tay Lý Phong chỉ thấy thoáng vung lên, đạn đã ra khỏi nòng... xẹt... xẹt... xẹt...xẹt....

Mười phát đạn liên tiếp, Lý Phong là người đầu tiên bỏ súng xuống. Người thứ hai không ngờ lại là... Tôn Hãn, thứ ba là sinh viên Học viện Miguel, kế đến mới là hai đại diện của Royal English và Benfica.

Làn thú hai Minky được một phen ngạc nhiên, thậm chí hoa cả mắt. Không ngờ mấy gã đều bắn trúng vòng 10, nhất là tên Lý Phong kia... Từ lúc cô ta đếm xong số “1” đến lúc hắn kết thúc, toàn bộ quá trình chỉ mất hơn hai giây một chút... Bắn liên hoàn không hề ngắt quãng, chẳng lẽ hắn không bị chút phản lực nào?

Những người khác cũng bắn không hề kém, chỉ là thời gian có chút chênh lệch. Đến giờ thì đã rõ, năm sinh viên này e còn đáng sợ hơn phần lớn quân nhân chuyên nghiệp, Minky tuyệt không dám coi thường nữa rồi.

“Hmmm... biểu hiện cả năm đều rất tốt, tạm thời cùng dẫn đầu là Lý Phong của Alan và Tôn Hãn của Buchanan. Tiếp theo đây là vòng ba, cũng là vòng khó khăn nhất, tránh đạn súng điện từ... Các cậu phải vượt qua một hành lang dài 10m có súng điện từ cảm ứng bố trí sẵn. Tôi thông báo trước, vòng này có nguy hiểm nhất định, một khi trúng đạn sẽ bị hôn mê, ai cảm thấy nguy hiểm có thể không tham gia...”

Tất nhiên cường độ điện từ đã được giảm đến mức an toàn, chỉ có thể gây tê buốt hoặc hôn mê, nhưng dù sao cũng vẫn có nguy hiểm. Chỉ có huấn luyện lính đánh thuê hay đặc biệt tinh nhuệ mới sử dụng kiểu thử thách này.

Quả nhiên nghe mấy lời sau cùng, trên mặt mấy người thoáng hiện vẻ khó xử. Chỉ có Lý Phong mắt lại loé lên vẻ phấn khích...

Laser đốt, sét đánh, sức ép không khí... tất cả với hắn đã chẳng khác nào cơm bữa. Sóng điện từ độ nhẹ à? Không hiểu liệu có tác dụng với hắn nữa hay không...

Đương nhiên một khi là tinh anh của các Học viện quân sự hàng đầu, chẳng gã nào vừa thấy khó đã rút lui. Nơi thử thách là hành lang ngay bên ngoài, trên tường lắp thêm mấy cụm súng điện từ khó khả năng cảm ứng và tự động truy kích. Muốn né tránh mấy khẩu súng này, không thể đợi chúng bắn mà nhất định phải đưa ra phán đoán trong khoảnh khắc nòng súng chuyển động rồi tránh trước, hơn nữa toàn bộ quá trình phải được thực hiện trong một phần tích tắc...

Đoạn hành lang dài 10m lắp tổng cộng 4 khẩu súng, dù gọi là “nhẹ” nhưng không thể phủ nhận vẫn rất nguy hiểm...

“Cô Minky, chỉ cần qua được là xong phải không?” Đại diện của Royal English chợt lên tiếng.

Minky khẽ gật đầu đáp lại.

“Vậy tôi xin thử!”

“Được, xin mời!” Minky khẽ ấn nút khởi động, đèn đỏ trên hành lang bật sáng báo hiệu hệ thống đã sẵn sàng...

Merson vận động hai chân lấy đà... Người đầu tiên tất nhiên là nguy hiểm nhất, nhưng cậu ta đã có sẵn ý đồ... Cởi chiếc máy liên lạc trên tay xuống, lùi sau năm bước, đại diện của Royal English đột ngột tăng tốc...

Vào đến phạm vi tấn công, Merson hướng về khẩu súng gần nhất quăng chiếc máy liên lạc ra. Quả nhiên đúng như cậu ta dự liệu, lập tức súng điện từ quay theo rồi bắn về phía con mồi giả...

“Xẹt xẹt...” Chiếc máy liên lạc cháy đen. Đáng tiếc chỉ có hai khẩu bị đánh lừa, hai khẩu súng còn lại vẫn hướng về phía cậu ta khai hỏa... Xẹt xẹt...

Không đợi đạn ra khỏi nòng, Merson lộn người một vòng rồi bật mạnh về phía trước, cơ thể giống như một con phi điểu lao vút đi. Một loạt động tác vô cùng thuần thục trôi chảy, có điều... Xẹt...............

Một luồng sóng điện kịp rọi vào giữa lưng, cả người Merson tê đi, rơi thẳng xuống sàn... Cạch cạch... Bốn khẩu súng nhanh chóng trở về vị trí ban đầu.

Hai bảo vệ lập tức bước đến dìu Merson đi. Cậu ta không hôn mê, chỉ nghỉ ngơi một chút là có thể phục hồi, có điều hiển nhiên thế là không xong rồi...!

Minky nhún vai nhếch mép cười: “Hmmm... các cậu đều thấy rồi, còn ai muốn thử nữa không?”

Ba người kia chưa kịp nói gì, Lý Phong đã đứng ra: “Để tôi!”

Dường như tại trường Merson đã tập qua tình huống tương tự. Kế hoạch rất tốt, thực hiện cũng không tồi, chỉ là cơ thịt vẫn còn chút xơ cứng, chạy đà hơi dài thành ra đủ thời gian cho hai khẩu súng kia khai hoả. Tuy chỉ là chậm chưa đầy một giây nhưng lại chuốc kết quả chí mạng... Dù sao so với người bình thường thì thân thủ cậu ta cũng là rất tốt rồi.

Có thể nhận thấy, không chỉ Merson mà cả ba người kia vẫn chưa khắc phục được cảm giác sợ hãi đối với súng đạn thật sự...

Có lẽ đã quen thân, Tôn Hãn vỗ vỗ vai Lý Phong: “Cố lên đại ca!”

Lý Phong khẽ gật đầu, nhìn qua một lượt. Thần sắc căng thẳng của ba sinh viên kia làm hắn có chút không nhịn được cười... Đâu phải họ bị kiểm tra, mà có thì cũng đâu phải là đi chết, việc gì phải phát sốt lên như vậy? Mấy nhóc này đúng là rất xuất sắc, nhưng chỉ cần đối mặt với một chút nguy hiểm là sự non nớt của sinh viên lộ ra hết. Trong khi đó chỉ cần Salta cũng có thể ứng phó được bài thi này...

Lý Phong bình thản bước tới, đúng là không chạy mà chỉ là rảo chân bước đi. Bốn khẩu súng rê nòng theo hắn rồi đồng loạt khai hỏa, xẹt xẹt xẹt xẹt........

Bốn tia điện từ phụt ra, Lý Phong không rẽ cũng không lùi, vẫn ung dung tiến về phía trước. Bốn luồng quang điện vụt tắt, lại bốn luồng nữa lóe lên, Lý Phong vẫn tiến tới... Loạt thứ hai vừa dứt hắn đã đi qua hành lang...

Mấy bảo vệ bên kia chỉ biết tròn xoe mắt, hai người trực cấp cứu thậm chí còn bỏ kính chớp mắt lia lịa xem có phải gặp ma không... Phía sau lưng, Minky cũng ngây người như sét đánh...

Ảo giác chăng? Cô ta đưa tay dụi mắt... HÌnh như không, đúng là cái gã tên Lý Phong đã bình yên đứng bên kia hành lang. Đi thẳng một mạch qua làn đạn, cái đó gọi là gì vậy...?

“Lý Phong đại ca hay quá... Biến tốc trực tuyến, hoàn toàn nắm được tiết tấu của súng, quả là lợi hại, lợi hại...!” Tôn Hãn không giấu nổi vẻ mặt sùng bái.

Hai sinh viên của Miguel và Benfica nhìn nhau lắc đầu. Vốn dĩ cả hai đều có kế hoạch của mình, nhưng sau khi chứng kiến màn đi bộ của Lý Phong cả hai lập tức đầu hàng. Không phải chuyện ai giỏi hơn ai mà vấn đề là đối thủ của họ rõ ràng thuộc một đẳng cấp khác...

Nếu cha Salta hay Chu Chỉ ở đây hẳn hai người sẽ nhận thấy, thực ra màn “đi bộ” của Lý Phong diễn ra hết sức có chủ ý. Cứ tích tắc ngay trước khi súng khai hỏa là hắn bước hơi trệch sang bên để luồng điện lao qua chỉ cách người chừng hai đốt ngón tay. Động tác đó rất nhỏ và hết sức nhanh, chỉ cần đạn vừa bay đi là Lý Phong trở lại tư thế bình thường...

Điện quang Hỏa thạch bộ pháp... Tả thì dễ, liệu có mấy ai thực hành được?

“Cô Minky, chúng tôi không thử nữa, bằng hữu Alan này quả thực lợi hại!” Đại diện Miguel lắc đầu cảm thán. Đẳng cấp không bằng người còn nói gì hơn được, biện hộ bao nhiêu cũng vô ích.

“Sinh viên Buchanan, cậu cũng không muốn thử sao?” Minky nhìn Tôn Hãn. Tên này hai vòng trước biểu hiện không kém gì Lý Phong...

“Dì Minky, tôi không có cách nào bằng Lý Phong đại ca, khỏi cần thử cho xấu mặt.”

Một câu thú nhận dễ thương là thế, nhưng Minky lại nổi giận lôi đình...

“Dì dì cái gì? Mắt của cậu có làm sao không vậy, tôi còn chưa kết hôn mà, haaaả...!”

Tôn Hãn giật bắn mình, hốt hoảng khom người: “Xin lỗi xin lỗi, dì... chị Minky, em không có ý đó....”

Minky ôm đầu hết cách... Không được không được, còn may mà nhóc con không thắng. Để hắn ở bên mình chắc phải phát điên lên mất... Cô ta vội khoát tay: “Được rồi, Lý Phong ở lại, những người khác có thể đi...!”

Cả cuộc chọn lựa cuối cùng cũng miễn luôn, hai người kia nhìn Lý Phong với ánh mắt ngưỡng mộ pha chút tiếc nuối. Thực sự họ rất muốn nhận nhiệm vụ, ai ngờ phút cuối cùng lại lòi ra một gã Trình Giảo Kim phá bĩnh! Xem như đã hiểu vì sao Lilan Carlos, Hoàng Triều Dương hay Salta đều không đến rồi... Có tên Lý Phong tại Alan, tháng ngày của ba gã kia hẳn không dễ chịu gì...

Lý Phong, cái tên đó họ đã nhớ rất kỹ...!

Trước khi đi, Tôn Hãn còn kéo Lý Phong lại trao đổi số liên lạc. Hiển nhiên cậu ta rất có cảm tình với hắn, Lý Phong cũng rất tò mò về tiểu tử thần bí này...

“Lý Phong Học viện Alan phải không, cùng tôi đi gặp Angel một lát! Chỉ cần cô ấy gật đầu, mấy ngày tới phải phiền cậu rồi.”

“Vâng!”

Không thể phủ nhận những ca khúc của Angel rất hay, con người lại càng xinh đẹp. Có thể gặp được thiên thần ở khoảng cách gần như thế này, Lý Phong thực ra cũng có chút bồn chồn. Có điều... băn khoăn nhất vẫn là nên mở miệng xin chữ ký như thế nào. Hay là đợi làm quen rồi hãy xin, dường như bây giờ vẫn hơi sớm.

Phòng tổng thống tầng 26...

Một thiếu nữ đang chăm chú ngồi đọc sách, chân cuộn xếp trên sô-pha. Chiếc váy liền áo màu trắng, làn da trắng ngần, gót son mĩ miều, mái tóc dài vàng óng, nhưng chiếc cổ ngọc thanh tú mới là rõ rệt hơn cả...

Chỉ cần nhìn qua, bất cứ ai cũng đều choáng ngợp, thậm chí cả Lý Phong... Lúc này bất chợt hắn cảm thấy khó thở...

Khi thiếu nữ ngẩng đầu lên, trong đầu Lý Phong như bùng ra một tiếng nổ. Tuy chỉ là trong thời gian rất ngắn nhưng với khả năng tự kiểm soát của hắn hiện nay, trạng thái hoàn toàn thất thần này là không thể có được. Vì nhan sắc chăng? Đường Linh đâu có thua kém...?

Lý Phong vội thu niết tinh thần, theo bước Minky đi vào. Hắn không biết, sự trấn tĩnh của mình khiến Minky có chút bất ngờ... Sở dĩ cô ta không ngạc nhiên là vì đã thấy Angel lớn lên từ nhỏ, thân đến mức không thể thân hơn nữa. Ngoài thân sinh ra Angel, Minky và một vài người đặc biệt, kỳ dư ai lần đầu gặp cô bé đều ngây ra tại chỗ, vậy mà người này chỉ khẽ thần người trong khoảnh khắc rồi thôi...

Bất giác, đánh giá của Minky về Lý Phong lại cao hơn một chút...

Nhìn thấy Lý Phong, Angel nở nụ cười rạng rỡ, từ sofa nhảy xuống đi chân trần đến trước mặt hắn: “Chào huynh, muội là Angel, rất hân hạnh...!”

Hai người chỉ cách nhau chừng 1m, Lý Phong lúc này mới cảm thấy rõ... Từ Angel tỏa ra những đợt sóng xâm kích kịch liệt khiến trái tim vốn lạnh như sắt thép của hắn bỗng không sao kìm được, đập loạn xạ. Đây là chuyện chưa từng có, càng không thể xảy ra với hắn... Vẻ đẹp của thiếu nữ đã không ngôn từ nào hình dung rồi, nhưng đáng sợ nhất là toàn thân cô bé toát lên một thứ mê lực kỳ dị, khiến những người ở gần bất giác bị mê đi. Dẫu chưa từng tiếp xúc, song Lý Phong đã bất giác nảy sinh mối thiện cảm lạ lùng. Không phải thiện cảm đối với nhan sắc hay sự nhu mì dễ thương của Angel, mà là trạng thái tôn sùng sẵn sàng nghe theo những lời cô bé yêu cầu...

Hắn nhanh chóng vận ý chí đề kháng. Dù là thiện hay ác, bất cứ tình huống nào có thể gây nhiễu loạn tâm lý đều là dấu hiệu của nguy cơ. Theo giáo trình của Tiểu Kim, thiếu nữ lập tức được liệt vào đối tượng nguy hiểm, “rất có sức tấn công”.

Trong khi đó, Angel vẫn vô tư ngước cặp mắt long lanh như châu ngọc hiếu kỳ nhìn vài hắn.

Trong tim Lý Phong chợt thắt lại, gắng gượng kìm nén sự phản kháng, thu niết tinh thần, mỉm cười bắt bàn tay xinh xắn của Angel: “Tôi là Lý Phong, thời gian cô ở Thượng Kinh tôi nhất định sẽ làm tròn phận sự!”

Ánh mắt kì lạ của Minky lại thoáng hiện, tên Lý Phong này đúng là không thể coi thường... Đây là người đầu tiên cô ta thấy có thể trấn tĩnh nói chuyện với Angel. Từ trước tới nay, bất kể nam nữ già trẻ, thậm chí dù là yêu nhân cũng không thể cưỡng nổi sức cuốn hút của thiên sứ, vì vậy từ lâu cô ta đã cấm ngặt tất cả cáo loại người tới gần Angel. Tất cả, không chừa một ai...

Khi cầm bàn tay của Angel, Lý Phong chợt cảm thấy một thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình, rất bình dị dễ chịu, như thể muốn hoà tan người hắn trong bác ái... Lý Phong thầm giạt mình, vội vã buông tay...

Thiếu nữ này tuyệt không phải người bình thường, rất có thể là siêu nhân hay chí ít cũng có sức mê hoặc thiêm bẩm, người có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến tất cả những ai tiếp xúc, dù là vô thức. Còn hắn, Lý Phong, lại đang rất hài lòng với hiện tại của mình, hắn không muốn bị bất kỳ người nào thay đổi!

Nhìn biểu hiện căng thẳng của Lý Phong, Minky lại thở phào. Tốt, như thế mới là bình thường chứ (!) Tuy nhiên Angel lại không cho là vậy, cô cảm thấy vị đại ca này hình như đang sợ cô thì phải, song Angel vẫn mỉm cười tươi tắn. Đối với cô bé, mọi thứ trên thế giới này đều tốt đẹp, từ phong cảnh, động vật đến con người. Angel khao khát được kết bạn, đáng tiếc dì Minky của cô không cho, lúc nào cũng bảo bên ngoài toàn người xấu...

Vì thế đây mới là lần đầu tiên Angel được tiếp xúc với người thường của USE.

Chỉ cần hai ba cái liếc, Lý Phong đã thấy mấy người áo đen bên ngoài đều không hề giống với các vệ sĩ bình thường. Có điều cái không nên hỏi thì không thể hỏi, hắn chỉ cần làm hết trách nhiệm là được.

“Lý Phong huynh này, muội vừa vẽ một bức tranh, huynh xem có được không?” Angel nhí nhảnh nói rồi toan kéo tay Lý Phong lại ghế, nhưng hắn khéo léo tránh sang một bên...

Cô bé này không những không hề kiêu kỳ, trái lại còn tỏ ra hòa đồng quá mức. Minky sợ nhất chính là điều này, nhưng thấy Lý Phong khôn ngoan xử lý như vậy cũng hài lòng. Tiểu tử này biết điều hơn nhiều so với tưởng tượng, hơn nữa còn cự lại được mê lực của Angel, đúng là hiếm thấy.

“Angel, anh Lý Phong vừa qua nhiều cuộc kiểm tra đang cần nghỉ ngơi, để sau hãy nói chuyện!” Minky không khách khí cắt ngang sự hào hứng của Angel, tiểu thiên sứ lập tức tru cái miệng nhỏ xinh lên... Lý Phong nhìn mà tim lại quặn thắt, thiết chút nữa buột miệng đòi ở lại...

Cảnh giác, phải hết sức cảnh giác!

Sức cám dỗ mới đáng sợ làm sao, chỉ tiếp xúc có một lát mà đã hai lần hắn không giữ được tự chủ. Lý Phong hốt hoảng cố hình dung khuôn mặt rạng rỡ của Đường Linh, lúc ấy mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

“Uh, vậy Phong huynh nghỉ sớm đi, ngày mai chơi cùng Angel cũng được!”

“Angel, phải gọi là anh Lý, như thế mới lịch sự!”

“Không mà, rõ ràng Phong huynh chỉ hơn người ta có mấy tuổi...!”

Angel nghiêng đầu làm nũng, Minky đang hậm hực cũng chỉ còn biết đầu hàng, trong lòng hoàn toàn không sinh nổi ý nghĩ phản bác. Tiểu nha đầu này mà là thiên sứ à? Còn lợi hại hơn cả ma nữ nữa...!

Lý Phong không dám nhìn thẳng vào Angel nữa. Trừ lúc đầu tiên vào phòng, bây giờ hắn luôn né tránh chuyện đối mắt, dù vậy sức ảnh hưởng của Angel vẫn tràn ngập trong đầu...

Dến khi bước ra khỏi biệt phòng Tổng thống, Lý Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Minky bên cạnh chợt cười cười: “Cậu Lý Phong có vẻ rất căng thẳng thì phải?”

“Thật lợi hại! Chẳng trách tiểu thư Angel có nhiều fan như vậy, quả nhiên mê lực vô cùng...”

“Lại còn không! Dù là USE hay NUF, không ai sánh được với Angel nhà tôi đâu!” Minky ưỡn ngực nói vẻ hết sức tự hào.

Lý Phong không phản bác, quả thực mấy người gọi là minh tinh khác nếu so với Angel thì không đáng xách dép... Nhiệm vụ bây giờ của hắn là phải nghĩ cách chống lại sức lôi cuốn từ đối phương. Tiểu nha đầu này có thể biến sài lang thành cừu non, mà Lý Phong tuyệt đối không muốn trở thành cừu...

“Lý Phong, phòng của cậu ở bên cạnh, đối diện là phòng của tôi. Bắt đầu từ hôm nay cậu tạm thời không cần về trường, mọi việc cô Chu đã sắp xếp ổn thoả. Các quy tắc ở đây tôi nghĩ cậu đã biết, hãy tuyệt đối tuân thủ, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”

“Những gì phải làm tôi nhất định sẽ làm, không nên làm sẽ không bao giờ làm!” Lý Phong lạnh nhạt đáp: “Tôi về trước!”

Minky gật đầu, tò mò nhìn theo Lý Phong đi vào phòng, đoạn khẽ lắc đầu... Tiểu tử này đúng là rất khác người, kỳ lạ...

“Dì út......”

Minky lắc đầu vỗ vỗ trán, tiểu nha đầu lại bắt đầu nhũng nhiều rồi đây... Không chịu yên lấy một phút, chẳng lẽ tất cả lũ choai choai đều hiếu động như vậy..?

Mà ta cũng đâu có già, chỉ tại thằng ngốc Buchanan lúc nãy... Dì dì cái gì, ta là tỉ tỉ vạn năm bất biến kia mà, hừ...............!

CƠ ĐỘNG PHONG BẠO

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Bạn đang đọc Cơ Động Phong Bạo của Khô Lâu Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mệnhvithiên
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 310

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.