Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 1114 chữ

“Kiến Hoa, đi thôi, dẫn theo Ngô Mai nữa, chúng ta cùng nhau đi kính rượu đi.”

Cha Trần Kiến Hoa không có ở đây, đương nhiên đến phiên bác cả của anh lao lực, sau đó nhìn thấy Trần Kiến Hoa đứng lên: “Không cần, nếu đã chia nhà rồi thì để tự bọn tôi đi kính rượu đi, cứ ngồi yên ở đó là được rồi.”

Hành vi như vậy của anh quả nhiên khiến cho nhóm người thân thích xung quanh khe khẽ nói nhỏ, Ngô Mai liền nghe được có người nói: “Kiến Hoa chính là do một tay bác cả của nó nuôi nấng lớn lên, lúc trước Vân Tú Dung tái giá, nhà họ Trần người ta vẫn nuôi dưỡng nó thật tốt đó. Thằng Kiến Hoa này cũng không hiểu chuyện quá rồi, lại làm ra chuyện như này.”

“Đúng vậy, Kiến Hoa nếu không có bác cả của nó còn không biết có thể lớn lên được hay không nữa, chuyện nó trộm tiền, bác cả của nó cũng tha thứ cho nó, con người này thật sự không thể lấy oán trả ơn được.”

“Đúng là một đứa sói mắt trắng."

Ngô Mai nhìn thấy ánh mắt của Trần Kiến Hoa càng ngày càng không tốt liền đứng dậy: “Bác cả, vốn nơi này không đến phiên một cô dâu mới như con nói chuyện, nhưng mà hôm nay là hôn lễ của con với Kiến Hoa, người ta luôn nói lập gia đình trước rồi lập nghiệp sau, nếu đã chia nhà rồi thì người làm chủ gia đình của chúng con vẫn là anh ấy. Vạn dặm đều có kiến tạo, không có bữa tiệc lớn nào là không tàn, bác quan tâm chúng con thì chúng con hiểu, nhưng mà con đường sau này vẫn phải để tự chúng con đi thôi. Bác cứ thong thả bình tĩnh ngồi uống rượu mừng là được rồi, để con và Kiến Hoa đi kính rượu với mọi người.”

Cô nói lời này khiến cho hai bên nghe xong đều hưởng thụ, hơn nữa làm một cô dâu mới về đã có thể dũng cảm đứng ra giải quyết mâu thuẫn, vừa thấy đã biết người sau này không dễ bị lừa gạt rồi.

...

Lúc này có một người phụ nữ đi ra từ trong phòng, nhìn khuôn mặt bà và Trần Kiến Hoa có mấy phần giống nhau, vẻ mặt bà ấy lộ ra vẻ khó xử: “Bác cả của nó ơi, đứa nhỏ nó không hiểu chuyện, bác…”

Nói xong lời cuối cùng, dáng vẻ lại có chút cầu xin.

Bác cả Trần cười cười: “Thật ra Kiến Hoa nghĩ như vậy cũng tốt, nếu cha cháu nhìn thấy nhất định sẽ khen cháu, được rồi, chúng ta ngồi trên bàn ăn đi.”

Rõ ràng là tiệc cưới, nhưng khi Trần Kiến Hoa đi kính rượu trên mặt lại không có một chút ý cười nào, trong lòng Ngô Mai cũng có hơi thấp thỏm.

Sau khi tàn tiệc mọi người đuổi bọn họ đi đến phòng tân hôn, người vừa mới nói lúc nãy là mẹ của Trần Kiến Hoa, nhìn tính tình của mẹ Trần vô cùng mềm mại, bà nói với Ngô Mai: “Đứa trẻ ngoan, hôm nay là ngày vui mừng của hai con, con và Kiến Hoa vào phòng đi. Bên ngoài để mấy anh trai chị dâu nó lo liệu một chút sẽ xong thôi.”

“Nhưng mà....” Lời còn chưa nói hết thì cô đã bị Trần Kiến Hoa vội vã kéo vào phòng tân hôn.

Mẹ Trần nhìn dáng vẻ của con trai mình, trên mặt có chút chua xót khó nói thành lời.

Bên trong phòng tân hôn trang trí hai ngọn nến, Ngô Mai thoáng quan sát cách bố trí trong phòng một chút.

Căn phòng này rất lớn, bên trong phòng có mấy cái rương, trên giường trải khăn trải giường có chim hỉ trèo trên cây mai, phía trên giường có đặt một cái chăn màu đỏ chót chất tơ lụa, vừa thấy thì đã biết tất cả được bày trí rất tỉ mỉ, cô nghĩ nếu Trần Kiến Hoa từ nhỏ đã có tiền trợ cấp của cha anh thì tại sao còn đi trộm tiền chứ?

Cô nhìn thấy Trần Kiến Hoa nằm uỵch xuống giường, Ngô Mai có chút cảm giác thấp thỏm, cho dù đời trước cô được phong làm hoa khôi nhưng mà cũng không có bạn trai, vì vậy không có việc mà cô và người đàn ông vừa mới quen đã ngủ chung trên cái giường lớn, cho nên cô ngồi trên mép giường, cào móng tay, một lát sau cô quay đầu nhìn Trần Kiến Hoa đã ngủ mới khẽ thở phào một hơi.

Trong góc tường đặt rương đồ cưới của cô, bên trong đựng không ít quần áo và một số vật dụng hàng ngày của cô, cô trực tiếp đi đến chỗ đó phân loại hành lý.

Lúc này cô còn chưa biết những người bên ngoài cửa đang cụt hứng lắc đầu, những người này đều đến để nghe động phòng, xưa nay nếu có nhà nào kết hôn thì đám quậy phá bọn họ cũng không bỏ qua.

Có điều hôm nay nghe lâu vậy rồi cũng không có tiếng động gì, đúng thật là hiếm thấy, anh trai Kiến Quốc của Trần Kiến Hoa lôi kéo mọi người rời đi, Vương Đại Quân kéo Trần Kiến Quốc nói: “Trần đại ca, không phải là Kiến Hoa không được đó chứ? Bọn anh có dạy nó chưa?”

Nghe xong những lời này khiến cho Trần Kiến Quốc thấy buồn cười, còn đánh đầu Vương Đại Quân một cái: “Cậu nghĩ cái gì vậy, nói không chừng hôm nay Kiến Hoa mệt mỏi rồi, đi thôi, muộn vậy rồi mọi người mau trở về ngủ đi.”

Mặc dù mùa đông lạnh nhưng mà đám nông dân khó có được lúc nhàn rỗi, hẹn xong mấy ca đánh bài một chút chẳng phải là rất tốt sao.

Vương Đại Quân cười nói: “Cũng đúng, nhưng mà anh Kiến Quốc, sao mà Kiến Trung không trở về vậy? Ngay cả khi nó lên đại học rồi thì cũng là anh em tốt của chúng ta mà, không phải trước đây nó có quan hệ tốt nhất với Kiến Hoa à?”

Trần Kiến Quốc cười ha hả: “Tôi cũng không biết nữa, hơn nữa nghe nói nó đang học tập trong thành phố, nếu mà cứ đi như vậy thì làm lỡ công việc, để sau này nó bổ sung lễ cưới sau.”

Bạn đang đọc Cô Gái Béo Ở Thập Niên 70 (Dịch) của Xuân Vị Lục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.