Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng và uất ức

Tiểu thuyết gốc · 1114 chữ

Khi tỉnh dậy, cô chỉ biết được tên tiểu tử cứu cô là con trai đầu của nhà Trương lễ nổi tiếng trong giới kinh doanh với cái tên Trương Lễ Tử. Và tên này bằng tuổi cô. Ngồi cạnh giường, bố cô suy ngẫm, ông đưa tay lên xoa đầu con gái. Trần Hữu Tư nói:

-Chúng ta nên đến nhà họ để cảm ơn. Ông mỉm cười dịa dàng.

'Chỉ bằng tuổi mình thôi mà tên đó gọi mình này nọ, không đáng' Lan Hy nghĩ thầm.

-Con mệt lắm, con không đi đâu.

-Thôi được rồi, con nghỉ đi. Trần Hữu Tư cầm chăn lên đắp cho cô bé. Nhẹ nhàng hôn lên trán:

-Khỏe lại nhanh nha con.

Ông đi ra đến cửa phòng chuẩn bị mở cửa

-Bố ơi, mẹ...

Ông đứng lại không nói gì rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lan Hy nhìn ông với ánh mắt trong veo nhưng thẳm sâu là một nỗi hoang mang, lo lắng.

 *********              ************

Mấy ngày sau, Lan Hy khỏe hẳn, những vết thương đã hết bầm và lành lại. Bước ra khỏi giường, cô bé đi sang phòng bố.

-TÌM ĐƯỢC CÔ TA RỒI SAO?!

Một tiếng hét to làm cô bé giật mình, mở hé cửa phòng, cô thấy ba cô đang chống tay xuống bàn nghe điện thoại với khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.

-Đưa người đàn bà đã rũ bỏ con mình đến xxx cho tôi! Trần Hữu Tư hạ giọng nhưng khuôn mặt vẫn đăm chiêu.

Run bần bật ở ngoài cửa:

-Mẹ, là mẹ....

Thấy bố cô lấy áo khoác, Lan Hy chạy mạch một ra sân, chui vào cốp xe của bố. Ngay sau đấy, Trần Hữu tư đi đến vào trong xe và lái nhanh đến xxx.

Trộm theo sau chân ba, cô bé ấy đã nhìn thấy mẹ qua khe cửa hở lấp ló:

-Tôi không ngờ cô là người như vậy! Cô rũ bỏ con ruột của mình rồi để nó bị đánh!

Thất thần một lúc, bà ta nở một nụ cười nhếch:

-Cũng phải thôi, cái loại đuổi cút rồi vẫn không biến đi thì bị như vậy cũng đáng.

Bốp một tiếng kêu xé tan cái không gian ồn ào ấy, một không gian tĩnh mịch được hình thành. Tay ôm mặt, Vũ Thu Minh nhận được một bạt tai của Trần Hữu Tư.

-NGƯỜI ĐÀN BÀ KHỐN NẠN. NÓ LÀ CON CÔ

Trần Hữu tư khuôn mặt đỏ ứng, các dây thần kinh trên mặt ông ta như muốn nổi hết lên, mắt ông đỏ lên.

RẦM

-ĐỪNG MÀ.

Mọi ánh nhìn đều hướng ra cánh cửa. Trước mặt họ là là một bé gái nước mắt đầm đìa, bờ môi run run nhợt nhạt

-Bố đừng... đừng đánh mẹ... đừng..

Chạy lại bế Lan Hy lên ôm chặt vào lòng Trần Hữu Tư nghẹn ngào:

-Sao con lại ở đây?

-Cô đã vừa lòng chưa? Trần Hữu Tư hét lên:

-Đừng bao giờ để bố con tôi gặp lại cô nữa. Chúng ta kết thúc từ đây!

Nói rồi, ông ta bế Lan Hy vào xe và đi về nhà.

* **

Về đến nhà đặt Lan Hy xuống giường, vuốt nhẹ hàng mi ướt đẫm lệ đau:

-Sao con lại đi đến đấy?

Không nói gì Lan Hy quay người vào trong không nhìn mặt bố.

-Được rồi con nghỉ đi. Trần Hữu Tư đi ra ngoài.

Hức Hức....

Nước mắt của đứa trẻ tràn ra, hàm răng cắn chặt, đôi tay nhỏ cấu lấy chiếc chăn, người con bé run lên. Thật tội nghiệp.

       ***********          ************

Sau mấy ngày không ăn uống được gì mấy, cô bé lảo đảo bước xuống giường để đi xuống tầng uống nước. Bấu vào tường một cách khó nhọc, con bé lếch thếch bước đi xuống lấy nước. Tay cầm cốc nước đi lên phòng.

-Tiền công của anh tôi sẽ trả đủ. Việc tống con đàn bà ấy đi anh làm rất tốt.

Dừng lại ngay phòng mẹ kế. 'đàn bà nào? công gì?' Lan Hy hoảng hốt suy nghĩ.

-Cũng may thật, kế hoạch để mụ ta đi cũng nhờ con Lan Hy. Ai bắt nó đi tìm mẹ. Lại còn đúng lúc tôi sai anh đến đe dọa bà ta về con bé nữa! HaHaHa

Tiếng cười ấy làm Lan Hy rùng mình ớn lạnh đến tận xương tủy. Thì ra mẹ cô vì muốn bảo vệ cho cô mà làm vậy. Tay cầm cốc nước giữ chặt Lan Hy đẩy cửa vào hét lên:

-Tại bà, vì bà mà gia đình tôi mới phải chia xa, tại bà mà mẹ tôi phải làm vậy.

Bà ta đứng sững người rồi nhẹ nhàng cup điện thoại. Bà ta bước đến:

-Thì sao nào? Mày cũng chỉ là một con nhóc.

xoảng

-Bà tránh xa tôi ra! Lan Hy hét lên và vứt chiếc cốc. Chiếc cốc vỡ tan, các mảnh vỡ tràn lan trên mặt đất.

-Bà đi đi, bà ra khỏi nhà tôi ngay, nhanh lên

-Có chuyện gì đấy? Giọng Trần Hữu Tư vang lên.

Xử lý nhanh gọn, bà ta liền giả vờ khóc.

-Con nó sao ấy anh ạ. May anh về kịp, nếu không thì không biết con bé sẽ làm gì em.

-Bà ta là người xấu, bà ta là kẻ nói dối, kẻ xấu.

Lan Hy vừa gào vừa nhặt mảnh thủy tinh dưới đất vứt thẳng vào người bà ta. Mảnh thủy tinh lao đến rơi xuống tay làm bà ta chảy máu.

-Dừng lại ngay. Con lại giống như mẹ con. Là một kẻ không biết điều. Dừng ngay những hành động này lại.

-Con không làm gì sai! Lan Hy thét lên trong nước mắt, giọng con bé lúc này đã khàn đục.

-Đúng là do bố đã quá chiều con, để ta xem con thế nào. Nói rồi Trần Hữu tư bế Lan Hy lên

-Ta sẽ cấm túc con một tuần.

Lan Hy vũng vẫy dùng lực đánh vào người bố

-Thả con ra, thả con ra. Giỏng con bé thật thảm thiết.

Thấy cảnh này ai mà vui được phải không? Không! Trong cái cảnh như thế này vẫn có người phụ nữ đang cười mỉa. Bà ta cười những kẻ ngu dốt bị bà ta hành hạ.

Bế Lan Hy vào giường vứt xuống! Trần Hữu Tư nghiêm mặt:

-Hãy tự suy nghĩ về hành động của mình. Nói rồi ông ta đi. Cầm cái gối vứt tới:

-Con không sai!

Trần Hữu Tư không nói một lời đi thẳng.

Ngồi trên giường nhìn cánh cửa khép lại. ký ức này đâu thể nào quên.

Bạn đang đọc Cô gái không hạnh phúc sáng tác bởi Neet36

Truyện Cô gái không hạnh phúc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Neet36
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.