Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 4129 chữ

Sau đó bốn người bọn họ tụ tập thảo luận trong văn phòng của Hạo Kiệt

"Mọi người nghĩ sao?" Hạo Luân hỏi ba người trước mắt, chỉ thấy Dật Yên vùi đầu vào trong bản tiểu thuyết kia, đang nhanh chóng lật xem.

"Chuyện này nên hỏi cậu mới đúng, cậu là người trực tiếp tiếp xúc với cô ta mà." Phương Khải hỏi ngược lại em họ.

Hạo Luân không đếm xỉa đến mặt ửng hồng, trấn tĩnh nói: "Cá nhân em thấy cô ta rất biết cách đề phòng người khác, yếu ớt nhưng cũng rất kiên cường!"

Biết cách đề phòng người khác, yếu ớt nhưng cũng rất kiên cường là cảm nhận của bọn họ về Hàn Suối.

"Nửa năm qua này, có bao ngiêu vụ án vừa giống như mưu sát vừa giống như tự sát?" Dật Yên khép lại quyển sách trên tay hỏi.

"Ví dụ như?" Phương Khải hỏi.

"Mổ bụng tự sát giống Nhật Bản; trên tầng của mấy tòa nhà cao ốc có người bị rắn cắn chết." Dật Yên nhún nhún vai mà nói.

"Anh đi tra!" Hạo Luân lập tức cảm giác đi tới thú hướng phòng tài liệu.

"Mổ bụng? Loại phương thức tự sát ngược lại này. . . . . ."

"Phương Khải, nếu như người mổ bụng là một cô gái?"

"Em gái nhỏ." Hạo Luân vui mừng đi vào phòng làm việc."Mổ bụng có ba vụ, một vụ bị rắn độc cắn chết."

"Cách cảnh sát xử l‎?" Hạo Kiệt lần đầu mở miệng hỏi.

"Ba vụ mổ bụng tự sát kia giống như đam mê cuồng nhiệt với văn hóa Nhật Bản. Cảnh sát hoài nghi là tự sát, nhưng vẫn không loại trừ khả năng bị giết."

"Ba người chết trong vụ án kia có phải đều là phụ nữ Nhật Kiều không?" Dật Yên hỏi Hạo Luân.

"Phái nữ?" Phương Khải kinh ngạc hỏi.

"Không rõ ràng lắm! Vẫn còn điều tra, ba người phụ nữ này đều chênh nhau ba tuổi.

“30, 33, 36." Hạo Luân báo cáo thông tin mới tra được.

"Này, nguyên nhân thì sao ?"

"Trong vòng điều tra."

"Hạo Luân, người bị rắn độc cắn bị thương. . . . . ."

"Không cần hỏi." Dật Yên nhìn Phương Khải nói: "Bị rắn độc cắn bị thương đến chết chính là ba người đàn ông, số tuổi cũng chênh lệch ba tuổi!"

"Em gái nhỏ?" Hạo Luân kinh dị nhìn Dật Yên.

"Là trên sách viết đấy!"

"Em xem xong rồi? Trong vòng nửa tiếng?"

"Hạo Luân cậu quên cô gái nhỏ này học rất nhanh sao. Còn nữa, có thể đột nhập hệ thống an ninh của chúng ta thì những chuyện này rất dễ dàng."

"Được rồi! Không có gì đáng ngạc nhiên!" Dật Yên trợn mắt nhìn Hạo Luân một cái, cũng ném cuốn sách trong tay cho hắn."Anh Phương Khải còn thông minh hơn."

"Mâu thuẫn!" Hạo Kiệt lắc đầu một cái nói.

"Các anh quyết định nhận case này sao?" Dật Yên có chút lo lắng hỏi.

"Em cho là thế nào?" Hạo Kiệt muốn nghe một chút.

"Em chỉ là hy vọng các anh nhận vụ án này nhưng vẫn là coi chừng thì tốt hơn. Đối với Hàn Suối, em cuối cùng có loại. . . . . . Dù sao em cảm thấy được cô ta rất quái dị." Dật Yên cau mày mà nói.

"Tôi vừa mới cảm thấy hứng thú với cô ta!" Hạo Luân đáng tiếc nói.

"Thay vì hứng thú với cô ta, chúng ta còn không bằng tập trung vào trong hồ sơ!" Hạo Kiệt nói.

"Hạo Luân, Kiệt ca có cho là cử chỉ và hành động của Hàn Suối rất mâu thuẫn; anh xem, nếu như sáu cái mạng người này, dùng hai phương thức tự sát hoặc mưu sát hoàn toàn giống nhau cũng tốt, nhất định cảnh sát sẽ chú ‎y. Huống chi mổ bụng và bị rắn độc cắn bị thương tới chết, nếu như chỉ xảy ra ở hai người, có lẽ là ngoài ý muốn hoặc tự sát, nhưng. . . . . ."

"Nhưng nếu như có tới sáu người như thế, vậy khẳng định là mưu sát! Có đúng hay không, em gái?" Phương Khải tranh công nói.

"Không sai!"

"Vụ án này liền giao cho cậu phụ trách, nói không chừng còn có thể tìm ra một chút dấu vết. Cho dù chúng ta quyết định không nhận vụ án này nhưng có thể giúp cho chú một chút ít!" Hạo Kiệt nói với Phương Khải.

"Dạ, lão đại."

"Được rồi! Chuyện này thảo luận xong! Tôi quyết định đi nghỉ phép mấy ngày." Hạo Kiệt bất ngờ tuyên bố.

Hạo Luân và Phương Khải kinh dị nhìn anh. Hạo Kiệt năm năm này, không ngừng làm việc nên trưng tín xã mới có bộ mặt như ngày hôm nay. Hai người bọn họ từng khuyên anh thả chậm bước chân, buông lỏng một chút, đều không được. Mà nay chính anh lại muốn đi nghỉ phép, điều đó cũng đủ để bọn họ thất kinh.

"Phản đối?"

"Không có! Dĩ nhiên không có!" Phương Khải cùng Hạo Luân trăm miệng một lời mà nói.

Nhìn ở trong mắt bọn họ, anh đương nhiên biết họ đang suy nghĩ gì.

"Em vừa mới tới làm anh lại nghỉ phép sao?" Dật Yên bất mãn nhìn Hạo Kiệt.

"Không, em đi với anh!"

"Không được! Cô nam quả nữ! Không được!"

Dật Yên đang vui mừng khi nghe được quyết định của Hạo Kiệt, lại nghe được làn sóng phản đối của Hạo Luân.

"Tống Hạo Luân, anh là mẹ em? Hay là người giám hộ? Em đã hơn hai mươi tuổi, hoàn toàn có năng lực tự chủ, anh dám quản em?"

"Anh chỉ phải . . . . ."

Không đợi hắn giải thích, Dật Yên lại tiếp tục đánh hắn.

"Chỉ là cái gì? Anh nhất định hoài nghi nhân cách của em?"

"Cậu ấy chỉ là lo lắng cho sự trong sạch của em!" Hạo Kiệt thấy Hạo Luân bị Dật Yên rống đến mặt đỏ lên, không cách nào hiểu nói ra ý của mình, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Trong sạch của em?" Nhìn Hạo Luân vội vàng gật đầu, Dật Yên rốt cuộc hòa hoãn sắc mặt, thật ra thì cô cũng biết Hạo Luân là vì tốt cho cô, cô chờ chính là những lời này.

"Cám ơn anh quan tâm, chỉ là anh hình như quên em tối ngày hôm qua còn nói hy vọng trong ba tháng có thể gả đi không phải sao?"

Những lời này của Dật Yên làm cho Hạo Kiệt bị dọa đến mặt trắng bệch, vốn là làn da đen nhưng lập tức rút đi huyết sắc. . . . . .

"Anh nghĩ em có cơ hội hấp dẫn anh sao?" Cô bướng bỉnh nháy nháy mắt với Hạo Kiệt.

"Xem ra, chúng ta không cần lo lắng cho trinh tiết của cô gái nhỏ rồi!" Phương Khải nói qua.

"Nói không chừng cô ấy sẽ giúp lão đại giúp một tay !" Hạo Luân trả lời.

"Tôi nghĩ chúng ta cần chuẩn bị vài thứ dự phòng cho lão đại?"

"Chỉ sợ cô gái kia không cho lão đại dùng tới. Anh quên à cô ấy muốn mang thai đấy?"

"Nói cũng phải!"

Hạo Luân và Phương Khải có qua có lại nhạo báng Hạo Kiệt và Dật Yên. Mà hai người bọn họ đang dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau căn bản giống như không nghe thấy việc Hạo Luân nhạo báng bọn họ.

***

"Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?"

Dật Yên thư thích ngồi trong chiếc xe thể thao Romeo của Hạo Kiệt, nhìn anh buông lỏng tay lái, xe vững vàng nhanh chóng trượt về phía trước.

"Em tưởng rằng anh phải đi mấy loại xe thể thao hào nhoáng như Lincoln hoặc là Cadillac gì đó."

"Tại sao?"

"Chững chạc! Hơn nữa cũng thích hợp với anh. Em không ngờ mình có thể ngồi trong chiếc Romeo này, quả thật mở rộng tầm mắt!"

Nghe giọng của Dật Yên, Hạo Kiệt không nhịn được bật cười.

"Oa! Tốt hơn nhiều, rất lâu không có nghe được tiếng cười của anh."

"Anh cũng rất lâu không có nhẹ nhàng, vui vẻ như vậy."

"Tại sao? Trong cuộc sống nếu thiếu hụt nụ cười, chắc chắn có nhiều buồn bực a!" Dật Yên không dám nghĩ đến bộ dạng của mình nếu có một ngày không cười.

Hạo Kiệt không đáp, chỉ là khẽ cười một tiếng.

"Được rồi! Có lẽ có ít người có thể." Dật Yên nhún nhún vai, dáng vẻ không sao, trên thực tế cô rất rõ ràng, đó là bởi vì cả nhà bọn họ dời đến Mỹ nên mới như thế.

Dật Yên chưa từng thấy hình ảnh người nhà của Hạo Kiệt. Theo ý cô mỗi người đều có nhà, cũng đều có cha mẹ quan tâm, chỉ có rất ít người là ngoại lệ.

Hạo Kiệt có lẽ là bởi vì cha mẹ không có ở bên cạnh mình đi!

Cô biết cha anh là quân nhân chuyên nghiệp, thường xuyên đổi nơi đóng quân. Cũng vì vậy những đứa trẻ khác, bảy tuổi nhập học, anh mãi cho đến tám tuổi mới có thể nhập học. Mà trong lúc lại bởi vì bị bệnh một thời gian thật dài, anh lại nghỉ học một năm.

Dật Yên từng nghe cậu Vu Vĩnh của Hạo Kiệt đề cập tới; cha mẹ Hạo Kiệt qua đời bốn năm trước, cô cũng không biết Hạo Kiệt có gì ảnh hưởng không. Cô nhớ cha của anh trước kia còn tại thế thì Hạo Kiệt rất ở trong nhà, cùng cha mẹ cười đùa cùng nhau. Khi đó cô vẫn cho là bởi vì quan hệ của nhà anh rất tốt. Cô lại càng không hiểu tại sao sau khi mình di dân đến Mỹ thì không gặp được cha mẹ anh nữa.

Tạm thời vứt bỏ suy nghĩ phiền lòng, cô thấy Hạo Kiệt muốn lên xa lộ cao tốc mà linh hoạt vượt qua chiếc xe buyt, không nhịn được bật cười.

"Chuyện gì buồn cười như vậy?" Hạo Kiệt lái xe cao nhanh chóng hơn, quay đầu nhìn Dật Yên một cái.

"Không có gì! Em chỉ là nhớ đến một câu chuyện cười cũng liên quan đến xe búyt, anh có muốn nghe hay?"

"Được!"

"Có một ngày, có hai người sau khi chết đi tới trước mặt Thượng Đế, để cho Thượng Đế quyết định bọn họ nên lên Thiên hay là xuống Địa ngục."

"Người đầu tiên đi tới trước mặt Thượng Đế. Thượng Đế hỏi hắn: ‘Nghề nghiệp của ngươi khi còn sống’?"

"Người kia trả lời: ‘ Mục sư. ’"

"Thượng Đế nghe xong, lập tức quyết định, ‘ xuống Địa ngục! ’"

"Vị mục sư kia vừa nghe, sợ hết hồn, nhưng là hắn vẫn thuận theo trước đứng ở một bên."

"Vị thứ hai đi tới trước mặt Thượng Đế, Thượng Đế cũng hỏi hắn nghề nghiệp khi còn sống là gì thì hắn trả lời: ‘tài xế xe buýt! ’"

"Thượng Đế lập tức chỉ thị, ‘ lên Thiên đường. ’"

"Thấy tài xế xe buýt vui mừng, mục sư đứng ở một bên vô cùng nghi ngờ không vui hỏi: "Tôi cả đời làm người, truyền đạo, giảng đạo, tại sao tôi xuống địa ngục? Mà hắn chỉ là một tài xế xe buýt yêu tốc độ, vượt đèn đỏ, nhưng sao có thể lên thiên đường?"

Thượng Đế vẻ mặt ôn hòa như cũ giải thích: "Ngươi ở đây mỗi lần giảng đạo thì cũng nói được nhiều lời dài dòng, khó hiểu khiến bao nhiêu người ngủ gà ngủ gật. Cho nên, công lao của ngươi cũng không lớn, mà hắn, mặc dù chỉ là một tài xế xe buýt, nhưng là mỗi khi hắn siêu tốc, vượt đèn đỏ thì trên xe mỗi một vị hành khách đều ở đây khấn cầu !"

Chuyện cười này, Hạo Kiệt mấy ngày trước từng nghe qua trên TV, chỉ là khi Dật Yên nói đi, có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nghe được tiếng cười sảng lãng của Hạo Kiệt, Dật Yên không khỏi tươi cười.

"Còn có một chuyện cười cũng đầy thú vị , em nói cho anh nghe."Dật Yên lại không kịp chờ đợi nói.

"Lần này chuyện xảy ra ở bệnh viện. Có một cô gái 16 tuổi chưa kết hôn hạ sinh một bé trai bụ bẫm. Mặc dù trẻ con hoạt bát khỏe mạnh, nhưng mẹ của cô gái kia lại u sầu đầy mặt, bác sĩ không hiểu hỏi: ‘Cô bình an thuận lợi sinh con tại, sao cô. . . . . . ’"

"Bác sĩ ông không phải biết con gái tôi mới 16 tuổi, lại không kết hôn, cũng không còn công việc. Gia cảnh nhà tôi cũng không phải là rất tốt làm sao nuôi đứa bé kia đây?"

Bác sĩ nghe xong không thể làm gì khác hơn là nói, "Cứ giao cho tôi, nếu trong ba ngày này có bệnh nhân cần phẫu thuật tôi liền nói dối là người đó đã mang thai, khi giải phẫu xong sẽ giao đứa bé cho người ta nuôi dưỡng!"

"Vậy là bà mẹ vui mừng chạy đi nói cho con gái, hai người cũng quyết định như vậy, đến lúc đó người nọ nhất định sẽ nhận nuôi đứa bé. Họ cám ơn bác sĩ xong, vui mừng xuất viện."

"Ba ngày sau, cuối cùng có một bệnh nhân bởi vì có khối u ở bụng cần cắt bỏ, bác sĩ vui mừng phẫu thuật. Nhưng khi bác sĩ vừa nhìn thấy hồ sơ, hắn lại do dự. Nhưng vì đứa bé, hắn chỉ cố làm theo kế hoạch ban đầu."

"Hắn ôm đứa trẻ đi tới phòng bệnh đối mặt với bệnh nhân kia nói:‘ Thật vui mừng nói cho ông biết, ông cũng không phải bị bệnh, ông chỉ là mang thai. ’ Vừa nói hắn vừa giao đứa trẻ cho bệnh nhân kia."

"Bệnh nhân kia nhận lấy đứa bé, trên mặt có chút không tự nhiên. Nhưng là hắn nghĩ đây có lẽ là Thượng Đế ban tặng thế là hắn hớn hở tiếp nhận. Khi ông ta ôm đứa bé xuất viện thì bác sĩ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là người bệnh nhân kia, là một vị cha xứ!"

"Hai mươi năm sau, cha xứ ngã bệnh, hắn gọi con gái đến trước mặt nói: ‘Con gái, ta có một bí mật giấu ở trong lòng hai mươi năm rồi, hiện tại ta nhất định muốn đàng hoàng nói cho con biết. Thật ra thì ta cũng không phải là cha con, mà là mẹ của con. Cha của con là cha xứ đứng ở sát vách tường kia.’"

Hạo Kiệt nghe Dật Yên bắt chước tiếng nói của người già, tiếng cười của anh một lần nữa vang lên trong xe.

Anh đương nhiên cũng nghe qua chuyện cười này, hơn nữa còn là ở trong cùng một cái tiết mục. Là đúng dịp? Cô đã sớm ở Đài Loan? Nếu như cô thật sự là ở Đài Loan, vậy. . . . . . Anh mâu thuẫn không biết nên như thế nào ? Làm sao để điều tra hành tung của cô đây? Nếu điều tra, đại biểu là anh không tin tưởng cô, đây là điều anh không muốn ; không tra, nếu như cô đang tiến hành một kế hoạch khác liệu sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô không đây ?

" Anh nghĩ cái gì thế?"

"Nghĩ nên đi đường nào."

"Aya, mấy năm qua này anh có bạn gái hay không?" Dật Yên lộp bộp hỏi.

"Thế nào không thấy chữ ‘ anh’ rồi?"

"Nếu hi vọng anh trở thành chồng em, em mới không cần thêm cái chữ kia, không thì anh xem em là em gái mất!" Dật Yên nói." Sao anh còn chưa trả lời?"

Hạo Kiệt nhếch mày thật cao, nghi hoặc nhìn cô.

Cô nhắc nhở.

"Đó. . . . . . Không có."

"Tại sao?Em thấy trong công ty có mấy người không tệ, chẳng lẽ anh không thích họ?"

"Mọi người đều là bạn bè."

"Chỉ là như vậy? Không có người đặc biệt tốt hay sao?"

"Có một!" Thấy Dật Yên chu miệng lên, anh không thể làm gì khác hơn là lần nữa giải thích."Một người có thể coi là nói chuyện rất hợp."

Dật Yên chỉ là nhún nhún vai là không nữa hỏi tới.

"Anh thì sao? Sao không theo đuổi người ta luôn đi!"

"Theo đuổi? Cũng phải nhìn người ta điểm không gật đầu a!" Cô khinh thường nhìn Hạo Kiệt, giống như anh hỏi một vấn đề ngu ngốc.

"Vậy em hiểu hàm y trong truyện cười em vừa nói sao?" Hạo Kiệt cau mày hỏi.

"Dĩ nhiên hiểu a!" Thấy Hạo Kiệt xem thường vẻ mặt, Dật Yên có loại thất bại cảm giác."Làm ơn anh đừng quên em năm năm trước ở Mĩ học tập, cũng không phải là vào viện tu đạo ở Pháp."

Hạo Kiệt cố ý nhạo báng cô nói: "Vậy cũng rất khó nói, một là mục sư, một là cha xứ, anh thật sự hoài nghi em thật sự thích những người thần thánh đó!"

"Hay! Anh giễu cợt em!"

Thấy vẻ mặt nũng nịu của cô, anh không nhịn được ôm lấy đầu vai cô."Nghỉ ngơi một chút."

Hạo Kiệt không đợi Dật Yên, một mình đi xuống xe trước, anh sợ mình đợi tiếp nữa sẽ"Hôn sâu" cô mất. Họ làm xong ghi danh dừng chân, mang theo hành lý đi tới nhà gỗ nhỏ mà hai người đã lựa chọn.

Trong nhà gỗ nhỏ trừ bên ngoài phòng khách còn có hai phòng ngủ, mỗi người bọn họ chiếm cứ một gian. Sau khi sửa sang hành ly xong‎, họ mới cùng nhau đi ăn bữa ăn tối.

"Ngồi bốn giờ xe anh mệt không?"

"Không mệt! Em thích tới nơi này sao?"

"Thật thích. Lúc em học trung học thì ba đã từng đưa cả nhà đến đây. Em còn nhớ ngày đó lên đường lúc ba giờ sáng, đi tới nơi này đúng thời điểm năm giờ sáng đẹp nhất."

Hạo Kiệt vừa ăn bữa ăn tối, vừa nghe cô tán gẫu tất cả dĩ vãng.

"Một lần kia em còn muốn về sau nếu có cơ hội, nhất định phải trở lại, hôm nay rốt cuộc cũng như ý nguyện." Dật Yên thỏa mãn ăn bữa nói.

"Anh vẫn rất hâm mộ nhà em!"

"Em nhìn ra được, có lẽ là bởi vì cha mẹ của anh không ở bên cạnh anh!" Dật Yên mỉm cười mà nói.

Chỉ thấy Hạo Kiệt thần sắc thản nhiên nói nhỏ, "Có lẽ vậy!"

Dật Yên coi như chú ý tới Hạo Kiệt, cô cũng không có biểu hiện ra. Cô chỉ nhẹ nhàng mà nói: "Ăn no xong chúng ta đi tản tản bộ được không?"

Thấy cô không kịp chờ đợi muốn đi chơi, anh chỉ có thể mỉm cười gật đầu đồng ý.

Tính tiền xong, hai người rất tự nhiên tay trong tay, chậm rãi tản bộ dưới ánh trăng. Bọn họ yên lặng không nói chính là đi, có lúc chỉ là có ăn ý nhìn nhau. Loại bình thản, yên tĩnh này, làm người ta không đành lòng mở miệng, sợ sẽ phá hư tất cả trước mắt.

Gần mười giờ, Hạo Kiệt thúc giục Dật Yên về nhà gỗ nhỏ, anh muốn cô nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai họ còn phải dậy sớm hơn, đi xem cái khe nước có giống trong trí nhớ của cô không.

Đứng trước phòng của Dật Yên, cô dí dỏm hỏi: "Nếu như mà em nói, em sợ nửa đêm sẽ có quái vật chạy đến phòng ta . Vì giúp em anh có đồng ‎ chung phòng với em sao?"

"Tiểu Yên! Trùng hợp là anh đã nghe nói qua em là người biết tự bảo vệ bản thân mình!"

"Em nào có?" Cô bĩu môi không thuận theo nói.

"Vậy là ai nói, nếu là trong lớp có nam sinh dám khi dễ, ai đó liền nhốt người ta!"

"Hắc —— ha." Nhớ tới quá khứ mình làm cọp mẹ của mình, cô không khỏi nở nụ cười."Trước kia thật sự rất vui vẻ, không ưu không có gì lo lắng ."

Thấy khuôn mặt tươi cười của Dật Yên trở nên chán nản, anh không khỏi vỗ nhẹ đầu vai của cô an ủi cô nói: "Yên tâm, mẹ nuôi không có việc gì."

"Em hiểu rõ!" Dật Yên cố giả bộ tươi cười mà nói: "Thật không theo em? Em bảo đảm tuyệt không bỏ rơi anh!"

"Em a! Còn là như vậy da."

"Đêm đó anh hôn!" Dật Yên chưa từ bỏ ý định yêu cầu.

"Này. . . . . ."

"Cũng chỉ cũng chỉ là dùng môi của anh sờ nhẹ một cái không được sao!" Dật Yên làm nũng nhìn của anh.

Hạo Kiệt thấy trong mắt tràn đầy hi vọng cùng hài hước, mà trong ánh mắt hài hước ấy còn có chút lo sợ, sợ anh sẽ cự tuyệt.

Nội tâm anh quẩy người một cái, nếu khiến Hạo Luân và Phương Khải biết anh muốn cho cô một cái hôn ngủ ngon cũng cần suy tính lâu như vậy, không cười rơi răng hàm mới là lạ.

"Được rồi!" Hạo Kiệt kết thúc giãy giụa, dùng môi sờ nhẹ cái trán của cô, "Ngủ ngon!"

Dật Yên còn không kịp cảm thụ nhiệt độ trên môi anh, anh đã lui về sau một bước, xoay người rời đi.

Cô cũng chỉ có thể cười khổ, hướng về phía lưng của anh nói: "Ngủ ngon."

Anh đi vào gian phòng, đóng cửa, mới thở nhẹ một hơi.

Anh thừa nhận mình không tự chủ cho đến loại trình độ này, cho nên không dám nghĩ nếu như mình dừng lại thêm một giây nữa sẽ làm ra chuyện gì. Anh tự nói với mình, lần này nghỉ phép là để cả hai có nhận thức sâu hơn, để cho bọn họ có thể nhảy vọt từ thanh mai trúc mã trở thành tình cảm nam nữ, để cho bọn họ thích ứng với đối phương hơn, sau đó mới. . . . . . Kết hôn?

Kết hôn là mục tiêu cuối cùng nhất, anh hi vọng Dật Yên có thể xem anh từ "anh trai" thành"Người yêu" sau đó là "Cả đời bầu bạn"

Kế hoạch ban đầu của anh là để cho mình lần nữa làm quen Dật Yên, theo đuổi cô. Nhưng là, theo trước mắt thì chỉ sợ anh mới là người bị theo đuổi. Anh lắc đầu một cái, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, chỉ đi theo trái tim chứ không theo lẽ thường.

****

Sáng sớm năm giờ. Hạo Kiệt rửa mặt xong vốn nghĩ đến phòng khách chờ Dật Yên rời giường, không nghĩ tới mới vừa ra cửa phòng, liền nhìn đến cô đứng ở phía trước cửa sổ ngưng mắt nhìn bên ngoài.

"Rời giường đã bao lâu?" Hạo Kiệt đi tới phía sau của cô, nhẹ giọng hỏi.

"Chào buổi sáng!" Dật Yên lược qua này vấn đề, chỉ chào anh.

Hạo Kiệt đã nhìn ra cô cả đêm không ngủ, chỉ là tinh thần vẫn còn rất tốt; chẳng lẽ cô thật sự sợ nữa đêm có quái vật đến? Không thể nào! Hạo Kiệt khẳng định tự nói với mình, nhất định còn có chuyện khác quấy nhiễu cô!

"Em muốn tản bộ hay ăn điểm tâm"

"Tản bộ!"

Hạo Kiệt tạm thời quyết định bỏ qua vấn đề này trước. Hôm nay mới bắt đầu, anh còn có một cả ngày thời gian đi đào móc đáp án."

Thấy Dật Yên đưa tay ngọc thon thon ra, anh cũng đưa bàn tay dầy rộng của mình nắm chặt tay cô. Trở về cho cô tin tưởng, vui cười thỏa thích; anh nghĩ đây cứ như là lần đàu tiên nắm tay cô.

Cùng với các cô gái khác tới lui hầu hết họ đều kéo tay anh, hoặc là anh ôm vai, ôm eo các cô ấy. Dắt tay tản bộ như thế này hình như anh chỉ làm với mỗi Dật Yên!"

Bước ra nhà gỗ nhỏ thì anh đột nhiên nhớ đến một câu nói rất lưu hành trước kia -- dắt tay ngày ra mắt.

Dắt tay không phải có ý là vợ chồng sao?

sssssssssssssss

Bạn đang đọc Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen của Lam Chi Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.