Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Dung lựa chọn

Tiểu thuyết gốc · 2276 chữ

Sáng sớm, Hoàng Dung bị cơn gió sáng thổi qua đánh thức. Vừa mới ngồi dậy, toàn thân nàng liền cảm thấy đau nhức khiến cho Hoàng Dung không chịu được mà kêu lên một tiếng ‘A’.

Nhớ lại đêm qua nàng cùng tên nam nhân kia làm chuyện dâm dục, cơ thể nàng liền có chút ngứa ngáy. Làn da trắng tuyết bỗng ửng hổng, hai núm vú hồng hào còn in lại vết cắn bỗng cứng lên, dâm huyệt đang tràn đầy tinh dịch nam nhân cũng chảy nước.

Hoàng Dung không biết bản thân vì sao mình lại trở nên dâm đãng như vậy, cơ thể lẫn đầu óc liên tục nhớ về côn thịt to lớn đêm qua. Chính nàng không biết, Lăng Thần trước khi rời đi đã để lại một chút thủ đoạn để kích lên dâm tính ẩn sâu trong nàng.

Hoàng Dung cố gắng ngồi dậy thì liền thấy tờ giấy ở bên cạnh, nàng liền biết tờ giấy là do Lăng Thần để lại nên liền cầm lên đọc.

“Chậc, nếu cô nương đọc tờ giấy này có nghĩa là tại hạ đã đi rồi.

Nếu nàng muốn tình tên nam tử cụt một tay ấy thì có thể đến khu rừng Trúc gần Toàn Chân giáo để xem xét.

À mà đêm qua, ta thấy nàng cũng thật thưởng thức chuyện đó. Thậm chí cô nương còn đồng ý trở thành nô lệ của ta mà. Nếu nàng thật sự muốn được sung sướng như vậy, có thể đi xuống phía Tây thị trấn, đến ngôi nhà to nhất ở chỗ đó. Tất nhiên điều kiện là cô nương phải mang ngọc bội rồi kẹp nó dưới tiểu huyệt và không được mặt quần áo lót. Với võ công của cô nương, làm vậy cũng không khó lắm. Khặc khặc.”

Hoàng Dung đọc xong bỗng cảm giác được có chút khoái cảm, chính nàng cũng không phát giác được bản thân thay vì lập tức từ chối mà lại do dự nghĩ xêm nên đi không.

Sau đó nàng nhanh chóng sửa soạn lại, thấy Lăng Thần đã dọn đi bãi chiến trường trừ chiếc giường. Nàng yên tâm về phòng với cơ thể trần chuồng do không tìm thấy quần áo, cũng may chỗ trọ này ở gần rừng nên nàng nhanh chạy qua mà không bị ai thấy.

Trong lúc tắm rửa, Hoàng Dung bất giác nhớ về tối qua, lại nghĩ về nội dung trong giấy, mặt có chút đỏ nhưng nàng liền trấn tĩnh lại:

- Tại sao ta lại nghĩ về tên đó chứ. Không phải mục đích của ta đã xong rồi sao… Sao ta có thể nghĩ về côn thịt của hắn chứ… Không lẽ ta thật sự rất dâm đãng như lời hắn nói… Không… không phải vậy…

Hoàng Dung không biết, dục vọng của nàng đối với Lăng Thần đã bị hắn kích thích lên rất cao, việc tới nơi mà tờ giấy nhắc tới dần chiếm lấy suy nghĩ nàng khiến nàng có chút đỏ mặt để rồi phải dùng nước ấm làm dịu đi suy nghĩ bậy bạ ấy.

Nhưng ngay lập tức, nàng liền trở nên lo lắng.

- Với võ công mạnh mẽ như vậy, hắn không thể nào là một tên vô danh tiểu tốt trong giang hồ cả. Với cả hắn đã nghe thấy giọng của ta, chỉ cần tìm hiểu chút thì liền biết đó là ta… Mà đêm qua… nếu hắn kể ra thì phải làm sao giờ.

Hoàng Dung bỗng cảm thấy quyết định tối qua của mình có chút ngu dốt, nhưng không hiểu sao nàng lại không chống cự được khi nghĩ về tên nam nhân ấy. Nàng muốn giữ kín chuyện này bằng cách giết hắn, không thể nào. Võ công của tên ấy còn cao hơn nàng.

Nếu đặt bẫy thì rất khó, bởi nàng không muốn ai biết mối quan hệ giữa hai người. Sau một hồi suy nghĩ, Hoàng Dung liền quyết định xong. Nàng sẽ đến đó và thỏa thuận với hắn, nếu được nàng có thể nhân lúc hắn sơ hở mà ra tay với hắn.

Suy nghĩ căng thẳng qua đi, Hoàng Dung liền trở nên thư thái, cảm giác ngứa ngáy lại xuất hiện khiến cho nàng khó áp chế đành dùng tay giải quyết.

- Ư… nếu là hắn… liệu sẽ làm gì ta nhỉ…

Hoàng Dung vừa tự giải quyết vừa nghĩ tới cảnh tối qua, nàng ucoosi cùng cũng không chịu được mà lên đỉnh, dung dịch trắng bắn ra ngoài nước tắm.

Sau một lúc, Hoàng Dung tắm xong rồi trang điểm một chút, mặc bộ đồ lên nhưng lại không mang chút đồ lót nào. Cầm theo hành lý nàng đi về phía Tây. Do dư âm đêm qua cộng thêm phải đeo ngọc bộ ở dưới, bước chân Hoàng Dung có chút xiên vẹo nhưng càng về sau càng quen, nàng đi mỗi bước một nhanh.

Lăng Thần sớm trở về nơi hắn mà hắn ghi cho Hoàng Dung. Thực chất cả trấn đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, ở đâu hắn cũng có thể vào nhưng nếu nói về khu vực thuận tiện nhất để hắn chinh phục Hoàng Dung, có lẽ là ở đây, sân lớn, nhiều tòa nhỏ… Và rất ít nhà vệ sinh.

Khi hắn đang chuẩn bị một số đồ thì liền có thân ảnh nữ nhân cùng với bộ đồ du hành màu trắng đi vào, Lăng Thần chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay nàng là Hoàng Dung.

Với tuyệt thế dung mạo, cộng thêm thân thể lỗi lõm đúng chố… Với cả mị thể quyết rũ đàn ông, hắn không tin không một ai thấy nàng khỏa thân mà không nổi lên lòng tham muốn ăn nàng rồi chiếm hữu.

- Cô nương, chúc mừng đã tới.

Lăng Thần cười một cách vô sỉ, vui vẻ đón tiếp.

- Ngươi vui vẻ quả sớm, ta đến đây là để giết ngươi diệt khẩu. Ngươi có lẽ đã từng nghe qua danh ta, Hoàng Dung. Nếu ngươi còn sống mà nói chuyện tối qua ra, ta chắc chắn sẽ không thể sống được. Vì vậy ta phải giết ngươi để bịt đầu mối.

- Hahaha…

Lăng Thần cười, hắn cảm thấy cô nàng vẫn còn chút phản kháng. Nhưng không sao, hắn muốn Hoàng Dung phản kháng càng mạnh mẽ càng tốt, như vậy quá trình chinh phục sẽ dễ dàng hơn. Sau khi tiếp nhận dục tâm, bản thân Lăng Thần đã có chút không thích động tác truyền thống, hắn thích chinh phục nữ nhân, đem cả cơ thể lẫn suy nghĩ đều phụ thuộc vào hắn, muốn cho các nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn, nếu với kẻ khác các nàng là tiên tử lạnh lùng thì ở trước mặt hắn các nàng không khác gì kĩ nữ, để hắn làm gì mình cũng được.

- Ngươi cười cái gì?

Hoàng Dung có chút lo lắng. Dù cho nàng rút kiếm ra dọa nhưng Lăng Thần quá bình tĩnh. Tất nhiên nàng cũng chỉ đang thử thôi, nếu hắn sợ hãi để lộ sơ hở thì nàng sẽ giết hắn ngay, nhưng nếu hắn không chút sợ hãi nào, có lẽ nàng phải làm việc đó.

- Nếu ta đoán không nhầm, Quách phu nhân có vẻ tìm ta để cầu được như tối qua, trở thành nô lệ tình dục của ta, đúng không?

Nghe lời nói của hắn, da mặt Hoàng Dung đỏ ửng, nhớ lại tối qua trước khi ngất đi, nàng bị hắn làm cho tới mất dần lý trí, trong lúc đó nàng đã bị hắn gọi như nô lệ mà nàng cũng không hiểu sao lại kêu hắn là chủ nhân, thậm chí hứa sẽ trở thành nô lệ của hắn mãi mãi.

- Ngươi là làm sao nhìn ra được?

Lăng Thần nghe được câu hỏi này liền biết Hoàng Dung sớm đã bị khuất phục, tất nhiên vẫn còn phản kháng. Hắn không nhanh không chậm nói:

- Đơn giản thôi, thứ nhất là do khi nàng đe dọa muốn giết ta, nàng lại không có chút sát ý nào.

Nói rồi, Lăng Thần liền đi đến trước mặt Hoàng Dung, tay nắm lấy thanh kiếm của nàng rồi vứt qua một bên. Hoàng Dung thấy vậy cũng không tỏ ra kinh ngạc gì mấy.

- Thứ hai, tất nhiên cũng là do ở đây.

Nói xong, Lăng Thần liền bóp mạnh ngực Hoàng Dung khiến cho nàng chưa kịp phản ứng, cơ thể run nhẹ, dục vọng bỗng xuất hiện làm nàng xém nữa đánh rớt lệnh bài ảm ước đang kẹp giữa hai dùi.

- Hừ, ngươi quả nhiên đã sớm biết, vì vậy mới cười như vậy.

Hoàng Dung bất mãn nói, nhưng trong lời nói của nàng không có chút nào gọi là thù hận, chỉ như hai người yêu nhau dỗi hờn nhau mà thôi.

- Nếu Quách phu nhân đã chịu làm theo lời tại hạ nói mà đến đây, vậy là nàng đã đồng ý yêu cầu của tại hạ?

Dù có chuẩn bị trước, nhưng Hoàng Dung nghe tới đây cũng có chút đỏ mặt. Ngại ngùng một chút nói.

- Được thôi nhưng ta có hai điều kiện.

- Mời nàng nói.

Lăng Thần mặc kệ nàng muốn gì. Nếu giờ nàng chạy hắn còn bắt nàng về rồi tra tấn. Không sao.

- Thứ nhất, ngươi không được nói cho ai biết quan hệ giữa ta và ngươi. Thứ hai, ta sẽ ở với ngươi cùng lắm là một tháng.

- Được thôi.

Lăng Thần liền gật đầu đồng ý. Hắn còn tưởng điều kiện thế nào. Trong một tháng, hắn không tin hắn không chinh phục được nàng. Nhưng thực sự chưa thể hoàn toàn thì hắn có thể đến Tương Dương tiếp tục mà, còn về phần hắn không được công khai, vậy để kẻ khác tự biết hoặc nàng tự nói ra là được rồi.

- Vậy hiện Quách phu nhân đã đồng ý ở lại. Bây giờ mau kêu ta là chủ nhân.

- Chủ… chủ nhân…

Lăng Thần nghe Hoàng Dung nói vậy thì máu dồn lên não, dù hắn cũng chơi trò này với mấy nàng, nhưng quả thật càng nhiều nữ nhân xinh đẹp gọi như vậy, hắn càng thích.

- Vậy bây giờ ta còn gọi nàng là Quách phu nhân nữa sao?

Hoàng Dung đỏ mặt, nàng tự biết Lăng Thần đang thử mình, liền nhỏ giọng nói:

- Hiện nơi này không còn ai là Quách phu nhân, chỉ có Hoàng Dung là người của chủ nhân, là tình nô của chủ nhân, tùy chủ nhân sai khiến.

Lăng Thần cực kỳ khoái chí, hắn không ngờ Hoàng Dung vậy mà chịu xuống nước như vậy, sau đó hắn liền tiếp tục trêu chọc nàng:

- Chậc cũng đúng, ở đây ta không biết ai là bang chủ Cái Bang, cũng không quan tâm Quách phu nhân là ai, chỉ biết người đứng trước mặt ta lúc này chính là nô lệ của ta, là tình nô, là kỹ nữ chỉ phục vụ cho mình ta. Mà kỹ nữ đều có nghệ danh của mình, liệu nô lệ nhà ngươi muốn tên gì.

Dù trong đầu Hoàng Dung phản đối hai chữ “kỹ nữ” nhưng nàng vẫn biết điều mà nói:

- Hoàng Dung không biết. Xin chủ nhân ban tên.

- Chậc… chậc… đúng là một tình nô ngoan ngoãn. Vậy gọi nàng là Dung nô đi.

- Không… không được…

Hoàng Dung lập tức phản bác… Bình thường người nhà gọi nàng là Dung Nhi, nếu giờ hắn gọi nàng Dung Nô, không phải đang muốn nói nàng như là một nô lệ, một kỹ nữ sao.

Lăng Thần như hiểu ý của Hoàng Dung, giả vờ tức giận mắng:

- Hừ, dù gì cũng là một nữ nhân dâm đãng, không phải vì cầu xin được ta đjt mà kĩ nữ không mặc đồ lót, đem ngọc bội để dưới tiểu huyệt đem qua dây sao? Không phải tối qua còn rên rỉ khắp trọ, còn bò như môt mẫu cẩu đứng trước cửa từng người đái sao? Vậy mà bây giờ lại dám phải đối cái tên do chủ nhân người đặt ra. Đừng quên, ngươi hiện không còn là Quách phu nhân hay nữ hiệp Hoàng Dung nữa, mà là người của ta, tình nô của ta.

Hoàng Dung nghe xong như bị tẩy não, dù cho trong đầu vạn phần không muốn nhưng cuối cùng vẫn cam tâm tình nguyện chọn cái tên đấy:

- Dung Nô biết sai, xin chủ nhân thứ lỗi.

- Hừ, để phạt ngươi, mau giơ áo đồ lên để cho ta nhìn xem dâm huyệt ngươi đang làm gì?

Hoàng Dung nghe vậy thì có chút ngượng ngạo, liên tục đảo mắt xung quanh như đang tìm gì đó… Lăng Thần biết nên nói rằng chỗ này chỉ có hai người bọn họ mới làm nàng yên tâm. Sau đó Hoàng Dung đỏ mặt, hai mắt có chút nhắm lại, hai đôi tay run rẩy cầm hai bên áo nhẹ nhàng vén lên.

- Không tệ, còn dám từ chối cái tên đấy… Nàng chẳng phải là kĩ nữ sao.

Chỉ thấy cặp đùi trắng tuyết, mềm mại to bự ấy đang kẹp chặt một đầu của ngọc bầu, mà phân nửa ngọc bộ đang ở trong tiểu huyệt hồng hào, lông mao xung quanh cũng có chút rậm, thậm chí Lăng Thần còn thấy nước chảy từ ngọc bội đang rớt xuống sàn.

--Hết chương 45--

Bạn đang đọc Có Hệ Thống Ta Tạo Harem Khắp Vạn Giới sáng tác bởi Lazy_Man
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienTinhVu
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 823

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.