Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết Dương Quá

Tiểu thuyết gốc · 2067 chữ

Bà đỡ lúc này đem nữ nhi của Hoàng Dung ra cho Lăng Thần xem, vui vẻ nói:

- Lăng thiếu, ngài xem, đứa bé này cũng thật đẹp.

Lăng Thần có chút căng thẳng đứng dậy, liền quan sát nữ nhi của mình, chỉ thấy đứa bé mới xinh còn chưa có tóc, nhưng da trắng hồng mềm mại, mắt cực kỳ long lanh cùng với khuôn mặt vô cùng đẹp, chỉ sợ tương lai cũng giống như Hoàng Dung, là một nữ nhân khiến cho nam tử trong thiên hạ đều mê mệt.

- Ngươi đem nàng cho các thê tử của ta xem, còn lại để ta cùng Dung Nhi nói chuyện một chút.

Bà đỡ do đã bị Lăng Thần thôi miên từ trước, nên cũng không có lạ việc hắn với Hoàng Dung ở chung, liền bế đứa bé đi ra chỗ chúng nữ.

Lăng Thần đi vào, sau đó đóng cửa phòng, vui vẻ đến trước giường nói:

- Chúc mừng Dung Nhi vừa sinh ra một tiểu mĩ nữ, chỉ sợ lớn lên nàng cũng sẽ xinh đẹp như nàng.

Hoàng Dung dù suy yếu nằm ở trên giường, thấy hắn đến thì trong lòng có chút ngọt ngào, dù sao trong khoảng thời gian này, hắn chăm sóc nàng rất nhiều. Trong tâm trí Hoàng Dung, thân ảnh của Lăng Thần dần dần rõ ràng hơn, còn về Quãnh Tĩnh, nàng đã sớm quên mất.

- Nàng không phải cũng là nữ nhi của chàng sao?

Lăng Thần nghe vậy thì vô cùng khoái chí, bởi hiện tại, độ chinh phục của Hoàng Dung dù vẫn là 99%, nhưng có vẻ sau khi sinh, nàng đã lựa chọn ở bên hắn. Còn về tên Quách Tĩnh, hắn đã thả ra và cho ra chiến trường, dẫu vậy tên này vẫn còn sống. Đúng là Thiên mệnh chi tử, rất khó giết.

Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, liền đưa cho Hoàng Dung một viên đan dược trị thương rồi nói.

- Dung Nhi mau uống vào.

- Đây là?

Hoàng Dung có chút bất ngờ hỏi.

- Đây là một loại đan dược trị thương vô cùng tốt, dù là những vết sẹo từ ngày xưa hay là vết sau khi sinh, đều được đan dược này trị hết.

Hoàng Dung nghe Lăng Thần nói vậy thì có chút không tin, nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của hắn, nàng nhịn đau đem đan dược nuốt vào.

Hoàng Dung ngay lập tức cảm nhận được một loại khí tức kì lạ từ trong đan điền nàng phóng ra, sau đó cơ thể của nàng như được siêu thoát, một loại cảm giác sung sướng nhưng rất nhẹ nhàng. Bằng mắt thường có thể thấy được, từng vết thương, vết sẹo nhỏ trên người Hoàng Dung đã mất hết…

Hoàng Dung cũng biết cơ thể mình đã khỏe lại hoàn toàn, không kìm được lòng mà ngồi dậy hôn lên môi Lăng Thần một cái.

Khi nàng nhận ra bản thân có chút quá đà, đang tính đẩy Lăng Thần ra thì bị hắn bắt lại, sau đó đôi môi đỏ mọng của nàng liền bị chiếm lấy.

- Ưm… ư…

Lăng Thần sao có thể chịu nổi chứ, Hoàng Dung lúc này không mặc chút đồ nào cả, hoàn toàn để lộ cơ thể tuyệt mĩ trước mặt hắn, thậm chí nàng còn bạo gan hôn hắn như vậy, hắn tất nhiên cũng phải đáp trả lại cho nàng.

Hoàng Dung bị ôm thì không phản kháng, ngược lại còn dang tay ra ôm lại vòng eo chắc khỏe của nam nhân, chiếc lưỡi mềm mại phối hợp với hắn để cho cả hai có thể thân mật với nhau thoải mái nhất.

Sau một lúc, cả hai liền tách nhau ra, Hoàng Dung liền kéo tay Lăng Thần, sau đó để cho hắn ngồi lên giường. Nàng cũng tự buộc tóc lại, quỳ xuống dưới, để cho mặt hướng thẳng vào phần quần đã căng lên do côn thịt gây ra.

- Hừ… Thiếp mới sinh mà chàng đã muốn ân ái với thiếp rồi sao?

Hoàng Dung giả vờ u oán, nhưng nàng vẫn tự giác cởi quần Lăng Thần xuống, côn thịt được giải thoát khỏi xiềng xích, liền đung đưa trước mặt Hoàng Dung. Lăng Thần ngồi đấy thì cảm nhận được hơi thở nóng rực của giai nhân, chỉ một lúc sau, hắn cảm thấy một bàn tay mềm mại chạm vào côn thịt của mình mà vuốt lên vuốt xuống, sau đó liền bị đôi môi mềm mại nuốt vào, hơi ấm cùng với chiếc lưỡi ướt át khiến cho hắn khó mà chịu nổi, hai tay liền bóp vào hai bên ngực bự của nàng, tà tà nói:

- Chậc, không phải Quách phu nhân cũng muốn sao?

- Hừ, thiếp hiện tại không phải là Quách phu nhân gì cả, là Lăng phu nhân, không phải thiếp đã thành thê tử của huynh rồi sao.

Hoàng Dung nghe vậy liền dừng phục vụ cho hắn, mặt giả bộ tức giận rồi nói. Lăng Thần biết nàng đang cố quên đi Quách Tĩnh thì trong lòng cười rất to, ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng nói.

- Chậc, lỗi ta… Dung Nhi bây giờ là thê tử của ta, làm sao có thể gọi là Quách phu nhân được chữ. Xin lỗi nàng.

Hoàng Dung gật đầu hài lòng sau khi nghe Lăng Thần nói vậy, nhưng lúc nàng chuẩn bị làm thì bà đỡ liền đẩy mạnh cửa phòng hai người.

Chứng kiến cảnh Hoàng Dung đang ngồi quỳ xuống để phục vụ Lăng Thần, bà đỡ liền quan người lại bởi bà ta biết đây không phải là thứ bản thân nên nhìn thấy.

- Lăng thiếu, Lăng phu nhân, em bé mới sinh… bị… bị kẻ khác bắt rồi.

- Cái gì? Ai?

Hoàng Dung mặc kệ bản thân đang trần chuồng, liền lập tức lại gần bà đỡ, hai tay nắm chặt hai bên bà ta mà hỏi to.

- Rốt cuộc là ai làm?

- Lão… lão nô không biết. Thỉnh phu nhân trách tội.

Hoàng Dung lúc này cực kỳ hoảng loạn, dù nàng có được gọi là thông minh tới cỡ nào, thì khi nữ nhi mà nàng mới sinh bị mất tích, cũng phải có chút hốt hoảng không kịp nghĩ.

Lăng Thần lúc này đã mặc đồ xong, liền lại đỡ lấy Hoàng Dung tách nàng ra khỏi bà đỡ, ân cần nói:

- Không cần làm phiền bà ấy, ta đã biết kẻ đó là ai. Nàng mau mặc đồ sau đó ổn định tâm trạng, để cho ta đi tìm tên đó.

- Vậy… chàng cẩn thận…

Hoàng Dung không hiểu sao khi nghe Lăng Thần nói vậy thì yên tâm hẳn ra. Còn Lăng Thần sau khi thấy Hoàng Dung đỡ lo lắng, hắn liền lập tức biến mất để truy đuổi tên kia.

---

Dương Quá trong khoảng thời gian gần đây không hiểu sao trong đầu lại không ngừng hiện lên những âm thanh lạ.

Từng tiếng nói “giết hắn” mỗi giây, mỗi phút hiện ra như muốn ám ảnh hắn. Không biết từ bao giờ, tu vi của Dương Quá tiến bộ rất nhanh, thậm chí đã vượt qua một số cường giả ở thế giới này, tu vi hiện tại của hắn đã đạt tới cấp D hậu kỳ, có thể nói là mạnh nhất nhì trên thế giới Thần Điêu.

Và hôm nay, khi hắn tới Tương Dương đảo, nơi ở của Hoàng Dung và Quách Tĩnh. Sau nhiều ngày thăm dò tin tức, hắn biết được Hoàng Dung sắp sinh nhưng ở bên cạnh nàng lại có một tên rất mạnh, và tên đó là tên mà Dương Quá cần phải giết.

Biết nếu bản thân đánh trực diện chắc chắn sẽ thua, Dương Quá chờ Hoàng Dung sinh xong, tranh thủ lúc Lăng Thần không để ý thì bắt đứa trẻ đi vào trong rừng.

Khi hắn còn đang khinh công, bỗng cảm thấy một luồng khí tức mạnh mẽ khóa lấy xung quanh mình.

- Ngươi muốn chết.

Một âm thanh đáng sợ vang lên, Dương Quá bỗng cảm thấy khung cảnh xung quanh thay đổi, trước mặt hắn không phải rừng cây mà lạ một tên nam tử đang hung dữ nhìn về phía hắn, còn xung quanh cũng chỉ là những bức tường bao bọc.

- Kẻ ngoại lai, hiện tại con gái ngươi đã rơi vào tay ta. Mau tự sát đi, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.

Dương Quá dù biết Lăng Thần mạnh hơn mình, nhưng do có con tin trong tay nên hắn không quá sợ hãi.

Còn Lăng Thần ở một bên trông thấy cảnh này, hắn đang cảm nhận được không gian mình tạo ra đang nhanh chóng bị phá hủy bởi một thứ sức mạnh nào đó.

“Ting… phát hiện Thiên đạo đang can thiệp vào không gian xung quanh. Tính toán thời gian còn: 4 phút 59 giây…”

- Dù còn chút thời gian, nhưng cũng không tệ. Đủ cho ta cho tên trước mặt biết thế nào là sống không bằng chết.

Dương Quá đang nhìn về phía Lăng Thần, không hiểu sao hắn lại cảm thấy xung quanh mờ mờ ảo ảo. Còn chưa kịp làm gì, hắn thấy vô số Lăng Thần xuất hiện ở xung quanh.

- Tên khốn , đừng trách ta độc ác.

Phập!

Một kiếm đâm xuống, máu tươi chảy ra, nhưng không phải máu của đứa trẻ trên tay hắn mà máu của hắn. Không biết từ lúc nào, đứa trẻ ấy đã biến mất, còn tay hắn thì đang bị thanh kiếm đâm xuyên qua, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.

- Aaa… chết tiệt… tại sao lại vậy…

Dương Quá mới hét lên một tiếng, một bàn tay từ đằng sau đánh thẳng vào người hắn khiến cho Dương Quá hộc máu văng ra.

- Hự…

Từ lúc bắt đầu, Dương Quá đã bị Lăng Thần dùng Thiên Nhãn khống chế toàn bộ tầm nhìn. Đứa bé cũng được Lăng Thần đưa vô không gian hệ thống, còn từ nãy tới giờ, chỉ là ảo ảnh do Lăng Thần tạo ra.

- Ngươi… phải chết.

Lăng Thần kêu lên một tiếng ma quỷ, hắn ngay lập tức dùng một quyền… di chuyên đến trước người Dương Quá rồi nện xuống làm cho hắn bị nằm im dưới đất, xương trong người Dương Quá gãy không ít.

---

“Ting… còn 1 phút 50 giây nữa, Thiên Đạo sẽ phá nát không gian này.”

Âm thanh của hệ thống làm cho Lăng Thần, người tận hưởng việc bẻ từng ngón tay của Dương Quá liền dừng lại, biết bản thân ở đây không được lâu. Hắn liền đem một lọ độc dược ra.

- Đây chính thi độc mà ta dã chế tạo, tác dụng cũng đơn giản, khiến cho ngươi cảm giác như bị ngàn con giun dòi đang cắn xé cơ thể, khiến cho ngươi ngứa ngáy không chịu được mà chết đi. Đảm bảo sẽ không khiến ngươi thất vọng.

Lăng Thần đổ một giọng vào mồm Dương Quá sau đó dùng sức mạnh của mình ép hắn nuốt. Vừa nuốt vào, Dương Quá liền cảm nhận được sự ngứa ngáy, đau đớn ở trên da mình. Lúc đầu hắn còn có thể dùng lý trí để bỏ qua nhưng càng về sau hắn càng ngứa, tay liên tục gãi, dẫu vậy, hắn càng gãi càng ngứa. Càng ngứa hắn lại càng gãi mạnh hơn, đến mức máu chảy ra, vết xương trắng lộ ra từng chút.

- Aaaaaaaa…

Trong 1 phút 50 giây cuối đời, Dương Quá đã bị sự tra tấn tột độ mà chết. Lăng Thần liền nhận được thông báo hệ thống.

“Ting… Chúc mừng ký chủ giết được một con cưng của Thiên Đạo, phần thưởng: 10000 vàng.”

“Ting… phát hiện Thiên Đạo còn 20 giây nữa sẽ ập xuống, ký chủ mau rời đi.”

Nghe lời hệ thống, Lăng Thần liền trốn vào không gian rồi chạy đi. Thiên Đạo có vẻ như bỏ qua cho hắn, cũng chỉ rầm rầm vài tiếng sấm rồi không làm gì cả.

--Hết chương 66--

Hehe quyết định rồi, map sau: Thiên Long thế giới. :33 Map sau tui viết ngắn lại chứ dài quá mọi người ngán tui cũng ngán hehe

Bạn đang đọc Có Hệ Thống Ta Tạo Harem Khắp Vạn Giới sáng tác bởi Lazy_Man
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienTinhVu
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 462

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.