Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi

Tiểu thuyết gốc · 1414 chữ

- Đôi gian dâm phu phụ kia, ta lập tức giết chết các ngươi.

Người này không ai khác chính là phu quân của Khang Mẫn, Mã Đại Nguyên. Dù hắn có là một người khiên tốn đến cỡ nào, thấy phu nhân của mình lên giường với người khác, thân là nam nhân, sao hắn có thể chịu nổi.

- Phu quân… ta là đang…

Còn chưa kịp để Khang Mẫn nói hết, Mã Đại Nguyên liền ngắt lời của nàng.

- Hừ, ta tin ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại phản bội ta. Nếu hôm nay không phải do ta trùng hợp trở về và phát hiện, không biết con đà bà như ngươi lại làm trò gì sau lưng ta.

Sau đó Mã Đại Nguyên rút đao ra, một chém đánh về phía Lăng Thần cùng Khanh Mẫn.

Lăng Thần cũng sớm đã trộm một thanh kiếm ở trong nhà, thấy đao sắp tới, tay hắn tự nhiên vung kiếm lên.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm nhau, cả hai đều bị bật ra vài bước. Nếu Mã Đại Nguyện lùi mười hai, mười ba bước thì Lăng Thần ôm Khang Mẫn chỉ lùi vài ba bước.

Lăng Thần thầm cảm thán trong lòng, kỹ năng Thần Kiếm thật vi diệu. Dù đây là lần đầu cầm kiếm nhưng hắn có thể nhanh chóng làm quen với nó, thậm chí còn trong vài giây ngắn ngủi, liền phân tích được đòn đánh của đối thủ để phản công.

Đây không còn là một loại kinh nghiệm hay do tu vi cách biệt, mà là thứ ngăn cách giữa thiên tài và người thường. Một ranh giới khó mà vượt qua nổi.

- Cái gì?

Mã Đại Nguyên hoàn toàn bất ngờ khi một tên ẻo lả như Lăng Thần có thể đỡ được đao của hắn, thậm chí còn trông rất bình thường, không dùng quá nhiều sức. Biết được người trước mắt là võ công cao thủ, thậm chí còn mạnh hơn bản thân. Mã Đại Nguyên liền không tiếp túc đánh nhau, chắp hai tay nói:

- Vị bằng hữu này, ta không hiểu sao ngươi lại làm chuyện tày trời như vậy. Với năng lực của ngươi, có thể trở thành kiếm khách nổi danh thiên hạ, cớ sao lại thành một tên hái hoa tặc.

- Tất nhiên là do ta thích, nữ nhân xinh đẹp mà không biết đáp ứng. Ngươi đúng là phế vật, không xứng mặt đàn ông.

Lăng Thần không nghĩ ngợi gì mà nói, hắn biết rằng, bản thân mạnh hơn nhiều so với Mã Đại Nguyên, vì vậy cũng không cần khách khí với hắn.

- Nếu ngươi đã như vậy, thì đừng trách ta độc ác. Lập trận, không được cho kẻ địch rời khỏi.

Mã Đại Nguyên liền không khách khí với đối thủ, lập tức kêu gọi đám đệ tử Cái Bang ở ngoài lập Thiên la địa võng, mục đích là giết chết Lăng Thần.

- Hừ, ngươi nghĩ các ngươi có thể ngăn cản ta.

Lăng Thần liền ôm lấy Khang Mẫn, không biết vì lý do gì, nàng ta lại ngoan ngoãn làm theo ý hắn, như con mèo con bám chủ, không muốn rời khỏi.

- Ngươi đáng chết.

Mã Đại Nguyên lại tiếp tục tấn công, theo sau hắn là vài tên đệ tử Cái Bang. Do căn nhà này khá nhỏ, vì vậy diện tích chiến đấu cũng không quá nhiều. Lăng Thần cũng hiểu điều đó, và đó cũng là lợi thế của hắn. Với trạng thái Kiếm Thần, hắn có thể chiến đấu dù ở hoàn cảnh nào, nhưng nếu ra ngoài, không phải chỉ ba bốn, mà là ba bốn chục người, vì vậy hắn cần giải quyết chuyện trong đây nhanh nhất có thể.

Keng! Keng!

Từng đợt va chạm vang lên, vũ khí của Lăng Thần cũng đã bị sứt mẻ không ít, còn người bên phía Mã Đại Nguyên thì trọng thương, chỉ còn mỗi lão đó còn có thể chiến đấu.

- Ta công nhận ngươi rất giỏi, nhưng những điều ngươi làm, không xứng được tha thứ. Mau chết.

Một đao chém tới, khá giống với Bổng pháp của Hoàng Dung, mà đòn này thì Lăng Thần quá quen thuộc, hắn lập tức né đi, sau đó liền dùng kiếm chém vào tay cầm đao của Mã Đại Nguyên.

Xoẹt!

Máu tươi phun ra, Mã Đại Nguyên còn chưa kịp lùi về, Lăng Thần đã nhanh chóng đánh đòn thứ hai, hướng vào đầu hắn mà chém tới…

Cứ thế, một nam một nữ cùng với thanh kiếm quèn, đi ra khỏi tổng bộ Cái Bang. Mã Đại Nguyên, chết. Từ đó trong giang hồ có đồn rằng, một tên hái hoa tặc có thực lực cực cao, đã giết chết không ít đệ tử Cái Bang, thậm chí giết chết phó Bang chủ rồi biến mất.

---

Mặc kệ những lời đồn đại, Lăng Thần cùng với Khang Mẫn đang trên đường đi tới Vạn Kiếp Cốc. Trận chiến lúc đó khiến cho hắn bị thương không ít, phải dành khá nhiều thời gian tịnh dưỡng chữa thương. Trong thời gian đó, Khang Mẫn lúc nào cũng ở bên bồi bạn với hắn, cuối cùng độ hào cảm và thuần phục của Khang Mẫn cũng gần như tới giới hạn theo cảm nhận của hắn.

Thấy đường đi rất quen thuộc, công thêm hiểu được bản tính của Lăng Thần, Khang Mẫn liền lên tiếng hỏi:

- Phu quân không lẽ muốn đi Vạn Kiếp Cốc để thu Cam Bảo Bảo?

- Ha ha nàng nói không sai, mục đích của ta chính là thu phục nàng ấy với con gái nàng ta, Chung Linh Linh. Dù sao chỉ có một mình nàng, đêm nào cũng phải cầu xin ta tha cho, làm ta có chút không nỡ.

Lăng Thần vừa đáp, tay không quên sờ vào trong áo Khang Mẫn, trực tiếp bóp lấy bộ ngực mềm mại của nàng.

- Hừ, phu quân thật hư... Chúng ta đang ở trên đường, lỡ có ai thấy thì sao.

Khang Mẫn ngại ngùng tới đỏ cả mặt nhưng vẫn tùy ý để cho Lăng Thần quậy phá.

- Khặc khặc, không phải nàng cũng rất thích thú sao?

Lăng Thần cố ý trêu đùa Khang Mẫn, một tay dây ngựa, tay kia không ngừng trêu chọc bầu vú nàng, thậm chí còn lấy hai ngón tay vặn vặn núm vú mềm mại ấy như vo đất sét. Khang Mẫn không chịu nổi nữa, liền dùng tay che miệng, thoáng rên lên một tiếng.

Gần tới cổng thành Lăng Thần liền dừng lại trò trêu đùa, thấy phần dưỡi mĩ nữ đã ướt, hắn không nhịn được mà trêu:

- Hắc hắc, nàng rất tận hưởng việc ấy nhỉ, mới đó mà làm ướt cả ghế rồi.

- Hừ, đáng ghét...

Khang Mẫn giả nổi giận đánh yêu hắn vài cái.

- Cũng đến thành rồi, hay là chúng ta xuống mua chút đồ. Dù sao thời gian còn dài, cũng không vội.

Dương Thần nói xong, liền ôm lấy eo Khang Mẫn rồi xuống xe đi dạo, mà với nữ nhân, đi dạo, đi mua sắm thì được xem như thiên phú mạnh nhất.

Sau một lúc đi bộ, Khang Mẫn liền vòi Lăng THần mua đủ thứ đồ trang sức, quần áo, son môi, Lăng Thần cũng chiều theo ý nàng ta, cuối cùng cũng trở thành một tên xách đồ, còn mĩ nữ thì vẫn vui vẻ mua hàng.

Sau khi hai người đi dạo chán chê thì quay trở về xe ngựa, lúc này cũng đã là buổi chiều tà, Lăng Thần còn đang tính đem đống đồ vứt lên xe ngựa thì phát hiện ra một thân ảnh tiểu cô nương tầm 15 , 16 tuổi trông rất đáng yêu, xinh đẹp không kém gì chúng nữ. Nếu để nàng phát triển thêm một chút, đảm bảo là đọc dược chí mạng với nam nhân.

Không rõ cô bé này là ai, dù sao thế giới này cũng có nhiều thứ khác bản gốc, Lăng Thần cũng chưa dám nhận định nhiều.

Nhưng với bản tính của mình, hắn làm sao có thể bỏ qua, vì vậy hắn liền kêu Khang Mẫn giả vờ tiếp cận cô bé để hỏi thăm. Hiểu tính hắn, Khang Mẫn cũng không có thái độ thế nào, liền gật đầu hướng về phía tiểu cô nương.

--Hết chương 74--

Bạn đang đọc Có Hệ Thống Ta Tạo Harem Khắp Vạn Giới sáng tác bởi Lazy_Man
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienTinhVu
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.