Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết Chung Vạn Cừu

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

- Hiệp thứ hai, chính thức bắt đầu.

Lăng Thần lập tức cầm lấy cán chổi đâm vào bụng Chung Vạn Cừu khiến hắn ôm bụng mà lùi ra.

- Hừ, không ngờ ngươi có thể tạm thời giữ cho độc không phát tác. Nhưng liệu ngươi có thể tiếp tục như vậy trong thời gian dài.

Chung Vạn Cừu dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lăng Thần, miệng còn không quên diễu cợt hắn vài câu, mục đích là để Lăng Thần nản trí mà giơ tay đầu hàng.

- Yên tâm, đủ thời gian ta khiến cho vợ ngươi quy phục trước dâm uy của mình.

Lăng Thần hiển nhiên không bị trúng kế, độc thì sao, giết hắn rồi lấy thuốc giải. Có cái rắm mà sợ.

- Ngươi… Tên đáng ghét.

Chung Vạn Cừu không thể ngờ bản thân lại gặp một tên không sợ trời không sợ đất như kẻ trước mặt. Hắn có chút hối hận khi nãy không tranh thủ giết chết Lăng Thần.

- Lắm mồm, chết đi.

Lăng Thần không còn hứng thú gì để nói chuyện với Chung Vạn Cừu nữa, hắn lập tức đem cán chổi đâm vào ngay giữa bụng khiến lão còn đang hoang mang thì bị đánh lùi ra sau, tay còn ôm bụng vì đau đớn.

- Tên vô sỉ.

Kệ cho lão già ấy có mắng chửi, Lăng Thần lập tức đi nhanh về phía trước, một gậy hướng về phía đầu lão mà đánh bởi hắn biết, thứ này không có sát thương mấy. Một là đánh gục hai là dánh vào điểm yếu để kết liễu.

- Nằm mơ.

Chung Vạn Cừu lập tức ngăn cản, một tay hắn tạo lực đẩy cây chổi sang một bên, tay còn lại vùng quyền đánh vào thân cây khiến cho cây chổi bị gãy làm hai, sau đó thuận thế đưa quyền đánh về phía Lăng Thần đang lao tới.

Dù tu vi Lăng Thần cao hơn nhưng thực chiến hắn kém hơn, vì vậy liền dễ dàng để cho Chung Vạn Cừu chiếm được lợi thế.

Tuy nhiên, tu vi cao hơn cũng có cái lợi của nó, nắm đấm của Chung Vạn Cừu còn chưa kịp chạm vào, Lăng Thần liền đưa tay còn lại lên giữ chặt cổ tay lão. Bởi hắn còn lo lắng rằng lão giả này lại chơi bẩn như trước.

- Biết sợ sao, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta sẽ cho ngươi một cái chết thoải mái.

- Nằm mơ… Lão khốn nạn.

Lăng Thần liền đẩy tay hắn ra, sau đó vứt chổi xuống, nhanh chóng chạy về phía Cam Bảo Bảo, mục đích là dành lấy thanh kiếm trên tay của nàng.

- Đừng để hắn lấy được thanh kiếm.

Cam Bảo Bảo vốn còn đang ngơ ngác khi thấy cảnh Chung Vạn Cừu muốn giết Chung Linh rồi giờ lại nghe lời của hắn, đầu óc nàng liền xuất hiện mâu thuẫn. Nàng biết tên nam tử trước mắt là người lấy đi lần đầu của nữ nhi nàng nhưng hắn cũng đang là người bảo vệ nữ nhi.

Cam Bảo Bảo không biết bản thân nên làm gì, cuối cùng cũng bị Lăng Thần nhẹ nhàng lấy đi thanh kiếm, nàng còn nghe một lời nói thoảng qua bên tai:

- Cảm ơn mỹ nữ.

Không biết vì sao, nghe được lời này thì Cam Bảo Bảo liền trở nên ngại ngùng như nữ nhân trẻ tuổi.

Khi Lăng Thần lại gần, nàng bỗng cảm thấy có thiện cảm với hắn, thậm chí hiện tại khi mà hắn đang chắn trước mặt nàng, trong lòng Cam Bảo Bảo gào thét muốn ôm hắn nhưng lý trí lại kêu nàng không nên.

- Khốn nạn…

Chung Vạn Cừu thấy Cam Bảo Bảo không phản kháng thì liền mắng lên một tiếng, hắn đang tính chạy trốn thì cảm nhận được một thanh kiếm sắc bén đang đặt ở cổ mình từ lúc nào không hay.

- Cái…

- Câm miệng.

Không để cho Chung Vạn Cừu kịp nói gì, Lăng Thần liền ngắt lời hắn với giọng điệu vô cùng tức giận, thậm chí sát ý trên mặt hắn rât dễ nhận ra, quyết tâm giết người cực kỳ rõ ràng.

- Mau đưa thuốc giải đây. Đừng có ý định nào khác, nếu không ta liền giết ngươi.

- Ngươi… không…

- Còn dám nói, đừng quên bây giờ ngươi chính là tù nhân của ta.

Lăng Thần lên tiếng, đưa thanh kiếm sắt đặt ngay sát cổ Chung Vạn Cừu khiến cho dòng máu đỏ chảy ra, làm cho ý định phản kháng của lão cũng tan biến. Hai tay sợ hãi móc vào túi, sau đó đưa cho Lăng Thần một lọ thuốc nhỏ.

- Đây có phải thuốc giải.

Lăng Thần đưa thuốc lên, cất giọng hỏi, người mà hắn muốn hỏi không phải Chung Vạn Cừu mà là Cam Bảo Bảo, bởi nàng có thể sẽ biết một số loại thuốc của tên này.

- Ừm!

Chỉ thấy Cam Bảo Bảo gật đầu xác nhận, Lăng Thần cũng yên tâm hẳn ra.

- Đại… đại hiệp có thể thả ta ra không? Dù sao ngài cũng đã có thuốc…

Lão già ấy còn chưa kịp dứt lời thì liền bị Lăng Thần dùng kiếm chém xuyên qua cổ khiến cho lão chết trong bất ngờ, ánh mắt còn chưa kịp nhắm lại.

- Người nào dám chạm vào nữ nhân của ta, phải chết.

Lăng Thần nhìn xác Chung Vạn Cừu với ánh mắt vô cùng chán ghét cùng thù hận, sau đó xác định tên này đã chết, liền yên tâm đem thuốc giải uống trước mặt tam nữ.

Sau một lúc, hắn cảm thấy tay đã không còn độc, liền thoải mái hơn trước.

- Phu quân, chàng có sao không?

- Mẫu thân, người không sao chứ?

Khang Mẫn thì ngay lập tức đi đến phía trước người hắn để xem xét vết thương. Còn Chung Linh thì chạy lại chỗ Cam Bảo Bảo.

- Mau đưa ta vào trong, để mẫu thân bọn họ nói chuyện.

Lăng Thần liền lên tiếng nhắc nhỏ Khang Mẫn, nàng cũng không phải kẻ ngốc, liền đưa hắn vào trong nhà, mặc kệ xác chết của Chung Vạn Cừu nằm đó.

Lăng Thần sau khi vào trong thì liền tranh thủ tắm rửa qua loa để thay quần áo, dù sao quần áo lúc nãy cũng dính máu, tiếp tục mặc cũng không hợp lý lắm.

Sau một hồi lâu, Chung Linh cùng Cam Bảo Bảo cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai liền đi vào chỗ ở của hắn.

- Phu quân, xin giới thiệu lại, đây là mẫu thân của thiếp, tên là Cam Bảo Bảo.

Chung Linh dù tươi cười nói chuyện nhưng Lăng Thần có thể thấy được ẩn sâu trong ánh mắt ấy là sự buồn bã, có vẻ như nàng mới khóc xong.

- Mẫu thân, còn đây là phu quân Linh nhi, Lăng Thần.

- Xin chào, mẹ vợ.

Lăng Thần liền không chút ngần ngại đưa tay ra muốn bắt tay, còn tay còn lại đã đem Chung Linh ôm vào người. Dù cho hắn mới gặp nàng không lâu, nhưng tình cảm dành cho nàng không hề ít.

- Con… rể… cảm ơn ngươi vì lúc nãy đã bảo vệ Linh nhi.

Cam Bảo Bảo có chút buồn rười rượi, nàng không thể ngờ bản thân lại không thể ra tay bảo vệ nữ nhi khi nàng gặp nguy hiểm, và cả người ra tay lại là Chung Vạn Cừu, người mà nàng coi là phu quân trong suốt thời gian qua.

- Không có gì, dù sao đây cũng là trách nhiệm của con. Chung Linh dẫu sao cũng là thê tử của con, bảo vệ nàng cũng là điều nên làm mà.

Cam Bảo Bảo nghe vậy thì thoáng bất ngờ, sau đó liền nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng còn chưa kịp nói gì, Lăng Thần đã tiếp tục câu chuyện:

- Vậy tiếp đến, mẹ vợ tính đi đâu?

Trước câu hỏi của hắn, Cam Bảo Bảo lại không biết nên trả lời như thế nào, bởi người mà nàng lựa chọn ở bên đến đầu bạc răng long cũng đã chết, mà nữ nhi của mình cũng đã lựa chọn ở bên cạnh phu quân nó, nàng hiện tại cũng không biết nên đi đâu.

Thấy mỹ phụ còn chưa trả lời được, Lăng Thần liền thầm cười một tiếng, tiếp tục nói:

- Hay là người ở đây cũng được, dù sao chúng ta cũng là một gia đình.

- GIa đình?

Cam Bảo Bảo khó hiểu hỏi lại.

- Đúng vậy, con với Chung Linh là vợ chồng, mà người là mẫu thân của Chung Linh, cũng là mẫu thân của con rồi, chúng ta không phải là một gia đình sao? Ở chung với nhau cũng đâu có gì là lạ?

- Đúng vậy, gia đình… ở chung… không lạ?

Không ai trong căn phòng này biết rằng, những gì họ làm trong đây đều đã bị Lăng Thần kiểm soát. Khi hai người bướt vào, hắn đã kích hoạt Thiên nhãn, sao đó từ từ dụ cả hai rơi vào bẫy của hắn.

--Hết chương 78--

Xin lỗi ae, dạo này mình có chút chuyện nên không ra chương được… Xin thông cảm cho mình nha >”<

Bạn đang đọc Có Hệ Thống Ta Tạo Harem Khắp Vạn Giới sáng tác bởi Lazy_Man
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienTinhVu
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 267

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.