Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáng đời

Tiểu thuyết gốc · 1062 chữ

Chương 14: Đáng đời

Sau một hồi, xe của nhóm mấy người Ngọc Kiều, Nhược Băng, Cảnh Hạo và Duệ Thần cũng dừng lại trước một nhà hàng nhỏ phía trên biển ghi "Hương Quê", xe dừng cũng vừa lúc Ngọc Kiều bắt đầu tỉnh giấc, cô cô dụi dụi mắt nhìn ngó xung quanh sau đó giọng mơ mơ màng màng xen có chút khàn khàn:" Đến nơi rồi sao?" Nhược Băng ngồi bên cạnh đưa cho Ngọc Kiều khăn giấy ướt nhẹ giọng nói:" Ừm đến rồi, cậu mau lại mặt cho tỉnh táo đi" Ngọc Kiều mỉm cười cầm lấy khăn giấy từ tay Nhược Băng vui vẻ cảm ơn rồi cẩn thận lau qua khuôn mặt của mình.

Cảnh Hạo ở phía trước đang ngồi đợi Ngọc Kiều tỉnh táo lại cười khẩy nói:" nói em đúng là con heo mà em không tin, suốt dọc đường ngủ đến quên trời quên đất vừa đến lúc ăn liền tỉnh đúng là heo tham ăn" Ngọc Kiều nghe Cảnh Hạo nói mình là heo thì liền ngừng động tác lau mặt lại nhoài người lên phía trước đến gần Cảnh Hạo giọng nói chất chứa đầy sự nguy hiểm hỏi:" Anh trai Cảnh Hạo yêu dấu! Có vẻ là lâu lắm rồi anh chưa được cô em gái này tẩm quất cho, ngứa người rồi đúng không?".

Cảnh Hạo cảm thấy hơi rén ngang trước thái độ này của Ngọc Kiều, khi không anh lại chọc nhầm vào tổ kiến lửa rồi, Cảnh Hạo cố gắng lấy hết can đảm bình tĩnh nói:" Ngọc Kiều em bình tĩnh chút đã anh còn chưa nói hết câu" Ngọc Kiều nghe vậy thu lại thái độ lúc nãy ung dung chờ câu nói tiếp theo của Cảnh Hạo, anh hít một hơi lấy tinh thần nói:" Ngọc Kiều nhà chúng ta nếu là heo tham ăn thì cũng là con heo tham ăn xinh đẹp nhất hệ mặt trời này luôn không ai sánh bằng". Cảnh Hạo dứt lời không thấy Ngọc Kiều có động tĩnh gì liền thở phào nhẹ nhõm nhưng đời nào như mơ, anh quay lại nhìn định nói thêm câu nữa thì thấy khuôn mặt của Ngọc Kiều còn đáng sợ hơn lúc vừa nãy, không nói không rằng, Ngọc Kiều tức giận đánh mạnh một cái vào vai Cảnh Hạo khiến anh phải la lên một tiếng:" Ái...ui... Ngọc Kiều em đánh anh thật đấy à?". Ngọc Kiều vẻ mặt thờ ơ cười lạnh nói:" anh nghĩ em đang đùa? Lại dám gọi em là heo tham ăn?" Cảnh Hạo vừa xoa xoa cái vai vừa bị đánh vừa than vãn:" Ngọc Kiều em đúng là phù thủy hung dữ" Ngọc Kiều nghe vậy liền tiếp tục cho Cảnh Hạo thêm một cái đánh nữa khiến anh lại la thêm một tiếng:" a...a...đau..." Ngọc Kiều lạnh lùng bỏ lại hai chữ:" Đáng đời" rồi mặc kệ anh tức giận bước xuống xe.

Nhược Băng ngồi chứng kiến chuyện từ nãy đến giờ không hề lên tiếng mà nhìn Cảnh Hạo cố kìm nén buồn cười mà bước xuống xe gọi Ngọc Kiều:" Tiểu Kiều! Đợi mình với!", Cảnh Hạo quay sang nhìn cậu bạn thân Duệ Thần như cố gắng tìm phao cứu sinh nhưng Duệ Thần lại nhìn anh một cái rồi cười lạnh nói:" Bị ăn đánh là đúng, đáng đời" dứt lời Duệ Thần cũng mặc kệ Cảnh Hạo mà bước xuống xe đi theo hai cô gái phía trước.

Cảnh Hạo bị mấy người bọn họ bỏ rơi lần lượt đi hết xuống xe để lại một mình anh ngồi ngơ ngác trong xe. Sau một hồi, Cảnh Hạo lấy lại tinh thần sau đó thở dài cười trong bất lực, nhiều lúc anh thầm nghĩ:" Mình đối xử với mọi người cũng đâu có tệ lắm đâu nhỉ mà sao ai cũng thích bắt nạt anh thế nhỉ?" anh cũng không quên lẩm bẩm một mình:" Số người đẹp trai quá là khổ đi mà" Cảnh Hạo chìm trong suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng gạt đi suy nghĩ vớ vẩn mà đi tìm bãi đỗ xe không mấy người kia thấy anh lề mề lại ca cho anh nghe một bài là cái chắc.

Bốn người bọn họ cùng nhau bước vào trong nhà hàng, bọn họ cảm thấy không gian nhà hàng này cũng không tệ, tuy chỉ là một nhà hàng nhỏ nhưng không gian bên trong lại rộng rãi, ngăn nắp, thoáng mát hiện tại nhà hàng cũng đang là tầm đông khách nhưng không hề khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, nhân viên làm việc rất quy củ, trình tự, cảm nhận không khác mấy nhà hàng lớn nổi tiếng là mấy. Bốn người tìm đến bàn gần chỗ cửa sổ ngồi xuống, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đến hỏi:" Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?".

Cảnh Hạo trầm ngâm nhìn menu một lượt rồi nhìn hai vị thiên kim phí trước khẽ hỏi:" Ngọc Kiều, Nhược Băng, hai em ăn gì?" Ngọc Kiều vui vẻ nói:" em muốn ăn phở gà" Nhược Băng cũng dịu dàng đáp:" em ăn giống Tiểu Kiều" Cảnh Hạo nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng sau đó quay sang lạnh giọng nói với Duệ Thần:" Còn mày ăn gì đây?" Duệ Thần giọng cũng không mấy dễ chịu nói:" Gì cũng được". Sau khi hỏi hết ý kiến của mọi người Cảnh Hạo quay sang nói với nhân viên phục vụ:" Cho em hai tô phở gà, một tô mì Quảng" Duệ Thần nghe Cảnh Hạo gọi món có gì đó sai sai liền lên tiếng:" Ê! Sao không gọi món luôn cho tao?" Cảnh Hạo nhìn Duệ Thần cười lạnh đáp:" Muốn ăn tự đi mà kêu!" Duệ Thần nghe vậy liền có chút tức giận nhưng ở đây là nhà hàng của người ta anh không thể ra tay đập cho thằng bạn thân trời đánh này được chỉ đành nuốt cục tức này xuống quay lại nói với nhân viên phục vụ:" Cho em một tô hoành thánh" nhân viên phục vụ sau khi lại thực đơn mà bọn họ gọi thì liền nói:" Xin quý khách chờ một lúc" rồi quay người đi chuẩn bị.
Bạn đang đọc Cô nàng oan gia: Tôi yêu em sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.