Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh Hạo bị mắng

Tiểu thuyết gốc · 940 chữ

Chương 5: Cảnh Hạo bị mắng

Sau khi đến phòng ký túc, Cảnh Hạo đi thẳng đến ghế đối diện Ngọc Kiều lạnh lùng nói:" Đến đây làm gì?" Nghe Cảnh Hạo hỏi Ngọc Kiều không khỏi ngạc nhiên ông anh này hôm nay bị sao vậy trời? Thường ngày đâu có nói chuyện hung dữ như này với mình đâu, Ngọc Kiều lén nhìn quan sát Cảnh Hạo thì thấy khuôn mặt anh có chút hờ hững, lạnh lùng, thấy vậy Ngọc Kiều có chút sợ hãi, hai tay cầm hộp cơm đưa cho Cảnh Hạo ngoan ngoãn đáp:"Em biết anh buổi trưa không về nên đem cơm cho anh".

Cảnh Hạo nhận lấy hộp cơm để sang một bên nhíu mày nhìn Ngọc Kiều hỏi:" Chỉ có vậy?" Ngọc Kiều khuôn mặt có chút ngơ ngác gật đầu, Duệ Thần đi vào thấy cảnh tượng này khẽ bật cười nói:" Cảnh Hạo mày lại bắt đầu trọc Ngọc Kiều à?" Cảnh Hạo nghe vậy khẽ cau mày đáp:" Mày trật tự đi! Tao đang nói chuyện với em tao không liên quan đến mày" Duệ Thần đi ra chỗ khác nhún vai hờ hững nói:" Tùy mày! Lỡ mà trêu em nó khóc ở đây đừng kêu tao không nhắc trước".

Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng rồi quay lại nhìn Ngọc Kiều hơi lớn tiếng quát:"Nói!" Ngọc Kiều đang lơ đãng bị tiếng quát của Cảnh Hạo làm cho giật mình lắp bắp nói:" Em...em...em" Cảnh Hạo thấy Ngọc Kiều mãi không chịu trả lời mà cứ lắp ba lắp bắp liền ngước mắt lên nhìn thì thấy Ngọc Kiều đang tỏ ra rất khó chịu, nơi khoé mắt có chút đo đỏ, lại nghe thêm Duệ Thần ở bên cạnh châm chọc:" Rồi xong! Chúc mừng cậu Cảnh Hạo!"

Cảnh Hạo lúc này tay chân luống cuống vội đi đến gần Ngọc Kiều nói:" Này! Tiểu nha đầu em đừng có khóc nha! Anh vừa rồi là đùa với em chư không phải là lớn tiếng thật với em đâu mà đừng khóc nha!" Ngọc Kiều nghe Cảnh Hạo cứ thao thao bất tuyệt* khó chịu ngước đôi mắt lên nhìn anh nói:" Em đâu có khóc!" Cảnh Hạo hơi khó hiểu hỏi:" Vậy mắt em" Ngọc Kiều thở dài đáp:" không biết cái gì bay vào mắt cảm thấy khó chịu nên dụi mắt" Cảnh Hạo lúc này thở phào nhẹ nhõm nói:" May! Vậy làm anh cứ tưởng".

Ngọc Kiều nghe vậy khó hiểu nhìn Cảnh Hạo hỏi:" Cứ tưởng cái gì?" Cảnh Hạo vội lắc đầu đáp:" không... không có gì" Ngọc nghe vậy thì gật đầu không nói gì nhưng một giây sau như nhớ ra điều gì nói:" À mà khoan! Cảnh Hạo anh vừa nói là từ nãy đến giờ là anh đang giả vờ lớn tiếng hù em?" Cảnh Hạo có chút chột dạ không nói gì chỉ khẽ gật đầu, Ngọc Kiều thấy vậy khẽ thở dài nói:" Cảnh Hạo! Anh đã trưởng thành rồi, đã là sinh viên năm cuối, sắp có thể có sự nghiệp riêng của mình rồi" Cảnh Hạo nghe Ngọc Kiều nói không nói lại một câu chỉ biết cúi đầu gãi gãi tai, Ngọc Kiều lúc này tỏ ra có chút tức giận nói:" Anh có thể bớt giở mấy trò trẻ con này ra được không?"

Cảnh Hạo bị Ngọc Kiều cho ăn mắng cũng chỉ biết cúi đầu xin lỗi cô em họ này ai bảo anh rảnh quá không có việc gì làm lại đi trêu chọc cô. Sau một hồi người mắng kẻ xin lỗi, Ngọc Kiều đành thở dài tạm thời tha cho ông anh họ trời đánh này của mình ai bảo anh là người thương cô nhất nhưng cũng là người hay chọc tức cô nhất chứ, Hazz thật bất lực quá đi mất thôi!

Ở lại thêm một lúc, Ngọc Kiều chào tạm biệt Cảnh Hạo và Duệ Thần để đi về, Cảnh Hạo vội hỏi:" Em không ăn trưa à?" Ngọc Kiều nhẹ nhàng đáp:" Em đến chỗ bác Tuyết Lan ăn" Cảnh Hạo nghe vậy gật đầu nói:" Vậy cũng được để anh đưa em đi"Ngọc Kiều nghe vậy lắc đầu đáp:" Không cần đâu anh cứ lo việc của mình đi em tự bắt taxi được mà" Cảnh Hạo có chút do dự nhưng thấy Ngọc Kiều đã quyết tâm liền thở dài xoa nhẹ đầu cô nói:" Nhớ cẩn thận!"Ngọc Kiều cười vui vẻ đáp:" Em biết rồi! Em đi đây, bye! Hẹn gặp anh ở nhà nha~" dứt lời quay người bước đi nhưng vẫn không quên quay lại vẫy tay tạm biệt với Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo thấy Ngọc Kiều như vậy chỉ biết cười bất lực lắc đầu, sau khi tiễn Ngọc Kiều ra cửa, Cảnh Hạo quay lại chỗ ngồi dựa mình ra sau thở dài. Duệ Thần thấy vậy liền rót cho anh một cốc nước để xuống bên cạnh châm chọc nói:" Không ngờ Cảnh Hạo cậu có ngày bị ăn mắng đã thế là bị em gái mắng, chẳng có tý oai phong nào".

Cảnh Hạo nghe vậy khẽ lườm Duệ Thần một cái rồi lạnh lùng nói:"Thì đã là sao? Chẳng lẽ tao đứng lên cãi nhau tay đôi với con bé mới xem là oái phong, với lại bị em gái mắng chứ có người ngoài đâu cần gì ra oai" Duệ Thần nghe vậy chỉ khẽ nhún vai hờ hững rời đi.

CHÚ THÍCH: * Thao thao bất tuyệt: nói liên hồi không ngừng nghỉ.Nói lời lẽ trôi chảy, hùng hồn.
Bạn đang đọc Cô nàng oan gia: Tôi yêu em sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.