Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn thoại 3 - đùa giỡn Cổ Thần

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Trong lúc Thiên Vũ làm thì trong nhóm đã nổi lên phong ba bão táp, bão táp thì chỉ với Cổ Thần thôi.

Khi mà Quạ Bạch Tạng một lòng truy đuổi tới cùng, dù rất uất hận nhưng Cổ Thần cũng không thể làm gì hắn, bản thân Quạ Bạch Tạng thành danh nhờ kỹ năng tìm kiếm và theo dõi mục tiêu, còn sở trường đặc biệt của hắn lại càng khủng bố hơn vì thân thế.

Nếu nói con người tu luyện để trường tồn theo dòng chảy thời gian, thì bản thân Quạ Bạch Tạng từ khi sinh ra đã là sự trường tồn, hắn là đại diện cho oán khí trong trận đại chiến tám vạn năm trước, trận chiến mà khiến cho cả thế giới lẫn tu chân giới thay đổi gần như hoàn toàn.

Trận đại chiến nổ ra vì mục đích cướp đoạt số một, thứ chạy trốn của đại đạo, nếu ai làm chủ được nó sẽ trở thành Đại Đạo Chí Cao vô thượng, vì lẽ đó đã kích thích lòng tham vô số tu chân giả tranh giành, rốt cuộc thì số một vẫn chưa thuộc về ai, còn giới tu chân giả trải qua một hồi đại kiếp bởi vì lòng tham, khiến cho số tu chân giả còn sống sót ít đến đáng thương.

Đến hiện tại, vì để bảo đảm cho truyền thừa không tiêu thất hoàn toàn khỏi thế gian, các Tu Chân Giả lập lên vô số thế lực ẩn nấp tại nhân gian.

Dù vậy thì theo dòng chảy thời gian, vẫn có những gia tộc mất đi truyền thừa của tổ tiên, có một số thì con cháu đời sau căn cơ không đủ để bước lên con đường hậu thế đã đi.

Số Tu Chân Giả mỗi ngày một ít đi, qua tám vạn năm, thì con người đã không còn biết đến sự tồn tại của họ, bởi vì sự vượt quá phạm trù con người sẽ khiến mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn không thể kiểm soát.

Quạ Bạch Tạng được sinh ra từ đó, vốn hắn đã là ma thú nguy hại đến nhân gian, là Thánh Linh ra tay tẩy rửa hết lệ khí trên người hắn qua năm tháng, bởi gì phải chịu đựng sự tẩy rửa từ linh hồn đến thể xác thời gian dài, khiến bản thể một con chim đen cũng bị biến thành trắng.

Dù lệ khí đã tiêu tan, nhưng oán khí vẫn còn đó, thế gian một ngày nếu còn người oán hận cuộc sống bất công, hắn liền bất tử, chỉ khi thế gian không một ai oán hận điều gì, lúc đó hắn tự nhiên sẽ bị Thiên Đạo lau đi.

Cổ Thần cũng là một người đã sống sót qua trận đại chiến đó, không những không chết hắn còn chiếm đoạt được cơ duyên lớn, từ một kẻ vô duyên tu đạo, chỉ có thể lấy lực phá đạo như hắn bây giờ đã có thể tu luyện.

Nhờ vào sức mạnh cơ thể đã vượt qua vô số tu chân giả, con đường tu luyện của Cổ Thần thuận lợi hơn rất nhiều, nếu không phải nói là Thiên Kiếp đánh không nổi hắn.

Bởi vì Cổ Thần có một tia huyết mạch thượng cổ xa xưa của Bàn Cổ đại thần, kẻ đã bổ ra ba ngàn chư thiên, dù huyết mạch đã vô cùng mong manh, nhưng với ý chí và sự kiên trì, hắn vẫn tiếp bước trên con đường lấy lực chứng đạo, quyền phá vạn pháp mà nổi danh khắp tu chân giới.

Mặc dù so sánh về mặc cảnh giới, Cổ Thần áp đảo Quạ Bạch Tạng, nhưng so sánh về độ lỳ đòn và sống dai, Quạ Bạch Tạng bỏ xa hắn, chỉ cần thế gian còn nhân loại, còn sinh linh tồn tại, hắn bất tử.

Cho nên bây giờ Cổ Thần dù có hận con Quạ đến nghiến răng, cũng không muốn động thủ, chỉ có thể tìm chạy trốn thoát khỏi con quạ dai như đỉa này.

Chưa kể đến, người kêu Quạ Bạch Tạng truy tung Cổ Thần là Lê Nhật, Kiếm Tiên duy nhất còn sót lại sau trận đại chiến, bản thân y vốn là linh thể hóa hình từ Tru Tiên Tứ Kiếm, thiên hạ vạn kiếm đều là chí hữu của y.

Chưa cần kể đến số người trong nhóm còn lại, chỉ riêng Quạ Bạch Tạng đã đủ khiến Cổ Thần đau đầu thời gian dài rồi, chứ đừng nói đến Lê Nhật khủng bố như thế.

Với cảnh giới của hai người, trong vòng một tiếng đồng hồ đã bay vòng quanh trái đất vài vòng, nếu không phải do Quạ Bạch Tạng bám sát không rời, Cổ Thần cũng không muốn đi du lịch kiểu này.

Trong lúc hai người họ vui đùa chạy khắp nơi, trong nhóm lại có diễn biến khác là nhàn hạ.

Thánh Linh : Ta cảm nhận được Cổ Thần lướt qua chỗ ta một hai lần [Uống trà]

Lý Tu : Chỗ ta thì ít nhất ba lần.

Ngưu Đầu Đất : Chỗ đệ một lần, cảm giác bị khinh thường thế nào ấy nhỉ…

Lê Nhật : Không sao, Cổ Thần còn không dám lướt qua chỗ ta một lần đây [nhếch mép]

Tiêu Dao : Lão Nhật chơi đủ ác, để con chim thúi đó bám theo lão Cổ thì thôi rồi [đổ mồ hôi]

Lê Nhật : Ác? Vậy ngươi muốn hắn an ổn mà xem hết các bí mật thầm kín à? [Liếc mắt]

Tiêu Dao : Ta đâu có lộ… chỉ có các ngươi thôi.

Thánh Linh : Haha

Lê Nhật : Haha

Lý Tu : Haha

Ngưu Đầu Đất : Ha..à mà thôi, đệ đánh không lại Tiêu Dao, không dám chen mồm vào [Tuổi thân ngồi một góc]

Quạ Bạch Tạng : Haha, Tiêu Dao ngươi chắc không lộ sao?

Quạ Bạch Tạng : Chứ sao ta nghe nói có người lịch luyện hồng trần, lạc đến hắc điếm, bị lừa còn ngoan ngoãn lột hết đồ đạc trên người [cười to]

Tiêu Dao : Con chim thúi, im mồm !!! [Phẫn nộ]

Quạ Bạch Tạng : Nói sai rồi, ta nhắn tin bằng ý niệm, không dùng miệng.

Tiêu Dao : Hảo, hảo, @Cổ Thần

Cổ Thần : Làm sao? Ta còn đang chạy trốn, có gì nói lẹ.

Tiêu Dao : Dẫn dụ con chim đó qua chỗ ta, vị trí 33.2.42.44

Cổ Thần : Được [Cười]

Quạ Bạch Tạng : Hai lão có phải coi ta là trẻ con lên ba? Mà bày mưu chơi ta ngay trong nhóm? [Liếc]

Tiêu Dao : Không cần giấu diếm, ngươi cứ việc đuổi theo Cổ Thần thì thế nào cũng gặp ta [Mài dao]

Quạ Bạch Tạng : Ồ, tự tin đấy, chỉ là…

Tiêu Dao : ?

Quạ Bạch Tạng : Chỉ là… ta đã về từ sớm rồi, ai hơi đâu dí một tên Tiên Thiên vài tiếng đồng hồ? [Chớp mắt]

Tiêu Dao, Cổ Thần : ?!

Cổ Thần : Vậy đm thằng nào dí ông từ nãy giờ?!

Quạ Bạch Tạng : Ý niệm hiển hóa.

Mọi người : Phụt… hahaha

Thánh Linh : Ta biết ngay mà, cái con chim lười biếng này làm gì có vụ dí lão Cổ nãy giờ.

Lê Nhật : Dù vậy, cũng phải cảm khái với khả năng của đệ ấy nha, Ý niệm hiển hóa mà Tiên Thiên cũng không nhận ra thì thật là có chút thú vị.

…..

Sau khi biết được Quạ Bạch Tạng vốn đã không truy đuổi từ lâu, Cổ Thần tức muốn thổ huyết, hắn quay đầu lại nhìn kỹ thì mới nhận ra, bóng dáng con chim đó chỉ dí theo y, nhưng ánh mắt lại vô hồn như bị thứ gì đó điểu khiển chứ không phải do Quạ Bạch Tạng biến hóa thành.

"Con Quạ chết tiệttttt." Cổ Thần gầm lên, khiến trời đất rung chuyển, sự chấn động lan xa đến tận nửa bán cầu.

……

"Chết tiệt cá khét rồi." Quạ Bạch Tạng đã ở bên con kênh ban đầu, bên cạnh còn có một đống lửa và vài con cá đang treo lên nướng.

Vốn lúc nhận việc Lê Nhật giao cho, hắn còn không muốn tự thân đi truy đuổi mất ba mươi phút cuộc đời, thà rằng ở đây câu cá ăn còn có lý hơn, nhưng với tình huống đó nếu để hư ảnh đi thì không dọa được Cổ Thần, nên hắn mới động thân đi cho có tí rồi thay thế Ý Niệm vào, bản thân thì quay về tiếp tục cầu cá nhàn hạ và thông qua chia sẻ tầm nhìn với Ý Niệm coi dáng vẻ chật vật của Cổ Thần.

Vô giác, Quạ Bạch Tạng cảm nhận được một cơn chấn động nhẹ như gió thổi qua, hắn mỉm cười : "Chiều tà bên bờ sông, ngắm mặt trời lặn, tâm tình vui vẻ lại còn có thức ăn, còn gì tuyệt vời bằng, chà chà.."

Cổ Thần mà nghe được lời Quạ Bạch Tạng nói, chắc hận không thể một chưởng đánh hắn thần hồn câu diệt.

Bạn đang đọc Cố sự của Cô Nhi Hội sáng tác bởi NRaven99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NRaven99
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.