Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Tôn Truyền Thuyết

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Bình minh kéo đến, bầu không khí ở Liễu Thành cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Trường Dạ ngẩn người nhìn ngắm chân trời ở phía xa xa, hắn trầm ngâm không nói một lời, cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, mang theo Minh An cùng trở về thành.

“Đi thôi, ta còn phải đón một người”

Sau đó, hắn và Minh An cùng trở về thành, tuy nhiên bầu không khí rất yên tĩnh.

Minh An chợt lúng túng, nàng không nhịn được bèn lên tiếng an ủi:

“Tiên sinh, hi vọng kiếp sau bọn họ có thể gặp nhau…”

“Ta không tin vào luân hồi” Trường Dạ lắc đầu, hắn cười nhạt bước đi, ánh mắt vẫn mang vẻ uể oải như cũ.

Duyên phận ở kiếp này thì nên ở kiếp này, cớ gì phải liên lụy đến kiếp sau cơ chứ?

Cho dù kinh văn ở Tây Thiên ghi chép rất rõ, rất thuyết phục về luân hồi, thậm chí một số trường hợp cũng cho thấy luân hồi có thực, nhưng Trường Dạ không tin tưởng vào điều đấy.

Vậy thì sống một đời còn có ý nghĩa gì cơ chứ?

Minh An nghe thế bèn thở dài, nàng cũng không biết nói gì thêm.

Chẳng lẽ nói với tiên sinh rằng linh hồn của nàng luân hồi từ thế giới khác đến sao?

Vấn đề đó Minh An không dám nói, chỉ sợ nếu để người ngoài biết được sẽ gây ra nhiều phiền phức, nàng bèn chỉ thắc mắc, trước khi rời mắt khỏi cành liễu đã khô héo:

“Theo ngài, Liễu Y Tiên làm như thế nào thì mới đúng?”

“Ta không biết”

Đáp lại, vẫn là giọng nói đầy trầm tư của Trường Dạ, hắn chợt ngừng bước chân một lúc, lại suy nghĩ và hỏi ngược lại Minh An:

“Ngược lại, nếu bản thân ngươi rơi vào trường hợp như vậy thì sao?”

“Ta sẽ cố gắng chọn một hướng đi khác, mang lại ổn thỏa cho cả hai”

Minh An ngẫm nghĩ, sau đó nàng mới nói bằng giọng thăm dò, có vẻ như chính bản thân cũng không tin tưởng vào đáp án ấy lắm. Cho nên mới bổ sung thêm:

“Nếu vẫn không được, ít nhất ta sẽ để thê tử của mình ra đi thanh thản”

Trường Dạ nở một nụ cười nhạt, cuối cùng hắn mới lấy ra một mảnh vỡ ném cho Minh An, lòng cũng vì thế mà cảm thấy an tâm một chút.

Nếu vậy, cứ giao thứ này cho con bé đi.

Bộp!

Minh An giật mình giơ tay đón lấy, đó là một mảnh vỡ đen nhánh, chỉ to độ bằng hai ngón tay, nó tỏa ra một cảm giác quái dị, nhưng nàng không thể mô tả ra được.

Sau đó, một giao diện xuất hiện trước mắt, khiến hai mắt Minh An mở to ra.

[Độc Thánh Truyền Thừa]

“T-tiên sinh, thứ này là!?”

Minh An chỉ vào giao diện, mặc dù chỉ có mỗi mình nàng thấy, giọng nói có phần kinh hãi, không ngờ được bản thân sẽ nhận được nó.

Cái này không phải là hệ thống sao? Thứ vốn dĩ là của Liễu Y Tiên, sao bây giờ lại trong tay nàng rồi?

Trong phút chốc, Minh An cảm thấy hai tay nóng rực, không biết nên vứt bỏ hay giữ lại nó.

Đây là thứ đưa Liễu Y Tiên bước vào tà đạo, cũng khiến cuộc đời hắn sụp đổ, liên lụy với tà đạo, cuối cùng vong mạng, nên vứt đi.

Nhưng mà, thứ này là hệ thống, bàn tay vàng dành cho nhân vật chính, nếu vứt đi thì có lãng phí quá không?

Trong lúc nhất thời, Minh An có vẻ hốt hoảng, nên nàng chỉ giương đôi mắt đầy bối rối sang Trường Dạ, không hiểu ý của tiên sinh là gì.

Thấy bộ dáng của nàng, Trường Dạ cảm thấy thư giãn hơn nhiều, mặt mày cũng dần giãn ra, có phần hứng thú mà nói:

“Thực chất thứ này cũng không phức tạp như thế, chỉ là truyền thừa của một kẻ tà đạo thôi”

Vốn dĩ Độc Thánh Truyền Thừa cũng giống như một không gian trữ vật cấp cao, đại năng sẽ thiết lập một số nhiệm vụ ở trên vật trữ ấy, và chỉ khi kẻ bị kí sinh hoàn thành nhiệm vụ thì mới được thưởng vật phẩm ở bên trong không gian.

Trường Dạ nhớ rằng ban đầu Ma Tôn cũng là một kẻ rất thích chơi với thứ này, nàng có thể dốc gần hết gia tài mà bản thân có để nhét vào trong không gian trữ vật, sau đó viết ra những thứ nhiệm vụ dở khóc dở cười hết sức có thể.

Đại đệ tử của Ma Tôn cũng chính là nạn nhân đầu tiên, thậm chí có những nhiệm vụ quái ác như “Ăn một quả thanh long không hạt”, hay là “ngồi trong bệ xí ba ngày ba đêm”, chỉ khổ cho tên nhóc đó.

Chết người hơn là, Ma Tôn còn sử dụng Ghi Ảnh Thạch để có thể xem lại quá trình làm nhiệm vụ của nạn nhân, đến mỗi lần gặp mặt bằng hữu đều vui vẻ đem ra khoe.

Quả nhiên Ma Tôn đời này vô cùng quái lạ, não bộ lại bị chập mạch, chỉ khổ cho các đệ tử của nàng.

Nghĩ đến vị đó, Trường Dạ bất giác phì cười, sau đó hắn chỉ vỗ nhẹ lên mái tóc của Minh An, nhẹ nhàng nói:

“Ta đã phá giải phong ấn bên trong truyền thừa, ngươi không cần phải hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể tiếp xúc với nó”

Đôi mắt của Minh An khẽ co rút, nàng nắm chặt mảnh vỡ truyền thừa trong tay, phút chốc hiểu được ẩn ý trong hành động của Trường Dạ.

Để nàng tiếp xúc với Độc Thánh Truyền Thừa, chẳng khác gì đem một tà công giao cho một tên đệ tử chỉ mới ra đời cả.

Nếu như bản thân không thể chống lại dụ hoặc mà tu luyện nó, e rằng…

Minh An trầm ngâm suy tư, nhưng Trường Dạ chỉ cười cợt, giọng nói rất ôn hòa, không khỏi khiến người khác an tâm.

“Ta tin ngươi, hi vọng đến lúc đó, ngươi có thể giống như những gì mình đã trả lời, có thể tìm ra một biện pháp ổn thỏa cho cả hai bên”

“Vâng”

Minh An gật đầu, lời nói của bản thân cũng rất chân thành.

Bầu trời ở phía xa xa đã phát ra những tia sáng, cuối cùng chiếu rọi xuống nơi đây, dập tắt bóng đêm còn sót lại. Ánh nắng nhu hòa, nhẹ nhàng chớm nở, không khỏi khiến người ta phải mê ly.

Trường Dạ từ tốn thu tay lại, hắn chậm rãi bước đi đến bên trong Liễu Thành, sau đó thuận miệng hỏi một câu:

“Thu nhập ngày hôm qua thế nào?”

“Không quá khả quan, chỉ có mỗi hai lượng bạc” Minh An thở dài giơ bọc tiền ra cho Trường Dạ, nhưng hắn ngoài thất vọng ra, cũng không mấy bất ngờ, chỉ đón lấy nó.

Dù sao hôm qua, có đến bốn người khách là Thi Khôi do Liễu Y Tiên gài vào để ám sát hai người, tất cả đã bị Trường Dạ kết liễu, sao có thể trả tiền được nữa chứ?

Rồi, Trường Dạ chợt dừng lại trước một gian hàng sách, cuối cùng lưỡng lự một hồi, liền đưa tay chọn lấy một bộ.

[Chiến Phá Thương Khung]

Chính là cuốn tiểu thuyết lần trước hai người trẻ tuổi đã so sánh với chuyện xưa mà hắn kể.

Trường Dạ lưỡng lự một hồi liền trả tiền, đoạn ngồi đến bên một quán trà nhỏ và mở sách ra đọc.

Tác giả của cuốn sách cũng không có gì hiếm lạ, chính là Vô Ngôn, cho dù người ngoài không biết là ai, nhưng Trường Dạ dễ dàng nhận ra.

Vô Ngôn, không phải chính là bút danh mà Ma Tôn thích sử dụng nhất ư?

“Xem ra ngươi vẫn còn sống, còn sống tốt lắm”

Trường Dạ cười cợt, hắn nhấp một ngụm trà, kiên nhẫn đọc từng cuốn sách trong lúc chờ người tới. Minh An thì im lặng đến lạ kỳ, nãy giờ không nói một lời.

Sau đó, Trường Dạ quay đầu lại, phát hiện Minh An đã đứng trước gian hàng sách đó, khuôn mặt đầy vẻ yên tĩnh, tuy nhiên ánh mắt… Lại hoang mang vạn phần.

Trường Dạ có vẻ không hiểu, hắn chỉ đành nhìn chằm chằm Minh An.

Người nhìn người, người nhìn sách, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng một hồi lâu.

Không ai hay biết rằng, trong lòng Minh An đã ngập tràn sóng động, nàng im lặng đọc tên từng cuốn sách.

[Chiến Phá Thương Khung]

[Trở thành tối thượng Đại Đế bắt đầu từ phế vật]

[Hệ Thống Bắt Ta Nuôi Vợ Bé!]

Minh An: “...”

Trong phút chốc, nàng có cảm giác bản thân vẫn còn ở thế giới cũ, đang ngồi trước màn hình máy tính mà đọc tiểu thuyết mạng.

Minh An run rẩy đưa tay cầm lấy một cuốn sách lên và mở trang đầu ra, khuôn mặt lập tức đầy vẻ đặc sắc.

Ngươi cảm thấy tài năng của bản thân cần được triển lộ, ngươi muốn một bút phong thần ư?

Ngươi muốn trở thành đại tác gia vạn người theo, không còn tầm thường vô vi nữa ư?

Đừng lo lắng, hãy đến với Nhà Xuất Bản Bỉ Ngạn, mở ra con đường trở thành đại tác giả!

Thực tập ba tháng, miễn phí cung cấp chỗ ở, giấy bút, lợi nhuận thu được chia 7:3, mỗi tháng sẽ có cơ hội gặp mặt Tứ Đại Ma Tướng mà nhận được chỉ đạo!

Chú ý: Chỉ có ba trăm suất thực tập, phí báo danh năm viên linh thạch trung phẩm, không hoàn trả, có thể tùy thời hủy bỏ hợp đồng hai bên.

Bốp!

Minh An đập cuốn sách xuống mặt đất, sau đó nàng cực kỳ hoang mang mà chỉ vào nó, nhìn sang Trường Dạ và nói với giọng lắp ba lắp bắp:

“Tiên sinh, Bỉ Ngạn Ma Vực? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Tại sao phong cách của những người này lại đặc sắc như vậy? Không hề có dáng vẻ âm u tử khí, mười phần huyết tinh như trong sách xưa ghi chép.

Trường Dạ cười trừ, hắn kéo tay Minh An vào trong quán trà trước khi nàng có thêm phản ứng gì.

“Từ cuộc cải cách văn hóa của Ma Tôn mà ra cả”

Ngày đó, Ma Vực chính thức thay đổi, đến mức ra sao thì e rằng chỉ có ông trời mới biết được.

Thực ra Ma Tôn trước khi kế vị cũng cực kỳ thần kinh, chỉ là Trường Dạ không ngờ sau khi kế vị, nàng ta không những không nghiêm túc, còn nhất quyết kéo theo cả Vực thay đổi.

Mặc dù thay đổi này là tốt, khiến cho cuộc sống của phàm nhân cùng với người tu luyện cấp thấp trở nên tốt hơn, nhưng vẫn thực sự kỳ quái.

Nhớ tới vô vàn chuyện kỳ quái xung quanh Ma Tôn, Trường Dạ giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng hắn bất đắc dĩ khoanh tay, mỉm cười nói với Minh An:

“Dù sao thế gian vô số chuyện kỳ quái, ngươi nên học cách chấp nhận đi”

Minh An: “...”

Nàng chợt lộ ra vẻ mặt thán phục, không biết liệu Ma Tôn có phải cũng giống như mình hay không, nhưng mà…

Làm được đến thế này, ghê gớm!

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.