Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu thế

Tiểu thuyết gốc · 1080 chữ

Vĩnh Xuân đại lục kỷ nguyên thứ ba, năm một ngàn không trăm lẻ tám (1008), tức là vào một ngàn năm trước, Tà Đạo bộc phát, khiến khắp sáu châu lục rung chuyển không thôi.

Ở Ma Vực, có Đông Nhạc Tông, một tông môn chỉ thu lấy thiên kiêu, ai ai cũng là nhân trung long phượng, sau này sẽ có thành tựu lớn.

Nào ngờ, tất cả chỉ là âm mưu của Đông Nhạc Ma Đế, hắn vì đột phá đến cảnh giới cao hơn, đã hiến tế ba ngàn thiên tài, hấp thu thiên phú, huyết mạch và tu vi của họ.

Sau đó, hắn làm một chuyện càng kinh khủng muôn phần.

Hắn giết Thánh Hoàng, tru Thần Đế, diệt Yêu Thánh, đồ sát liên tục ba vị chấp chưởng châu lục, khiến cho Nam Thổ cùng với Bắc Lĩnh, Yêu Vực hỗn loạn, sinh linh đồ thán muôn nơi, lúc đó, số người còn sống sót của Vĩnh Xuân cũng chỉ còn có bảy phần.

Nếu không nhờ Trí Hầu Phật Tổ, cùng với Mộng Kiếm Giả liên hợp lại thì mọi chuyện đã càng tệ hơn.

Nhưng mà, cho dù Phật Tổ và Mộng Kiếm Giả liên hợp, cũng chỉ tạm thời phong ấn lại Đông Nhạc Ma Đế trong một thời gian, mà bọn họ cũng nhận lấy hậu quả nặng nề.

Trí Hầu Phật Tổ bị thương nặng, thối lui về Tây Thiên ngàn năm chưa từng ra mặt, mà Mộng Kiếm Giả bị gãy đi Kiếm Vực, đối diện với cái chết.

Nếu Đông Nhạc Ma Đế lần nữa xuất hiện, chỉ sợ sẽ không có ai ngăn cản hắn, trong lúc nhất thời, thế gian cho dù có ổn định, nhưng vẫn có người cảm thấy sợ hãi, lo sợ rằng Ma Đế có thể tỉnh giấc khỏi phong ấn bất cứ lúc nào.

May mắn thay, thế hệ sau lại vô cùng mạnh mẽ, ở khắp sáu châu lục lại xuất hiện bốn vị đạt đến Cửu Phẩm, vì trả ra một cái giá thật lớn để tru sát Đông Nhạc Ma Đế.

Bốn người họ, gồm Thiên Nhật Thánh Hoàng, tân Thiên Đế, Ma Tôn và Yêu Cơ Thiên Hồ, thực lực cả bốn đều là tuyệt đỉnh nhân gian, một đường vô địch bước tới.

Bọn họ tru diệt Ma Đế, lại bình định Nam Thổ, thống nhất Bắc Lĩnh, trùng kiến Ma Vực, tái sinh Yêu Vực.

Mà sự kiện ấy chỉ diễn ra vào mười năm trước, hơn nữa Trường Dạ cũng đã được chứng kiến bốn vị đó, không khỏi cảm thấy thán phục, bọn họ là những kẻ đã cứu vớt thế gian.

Đặc biệt, Ma Tôn là con của Đông Nhạc Ma Đế, chỉ cần nàng cùng với Ma Đế chống lại ba người còn lại, ắt sẽ không có việc gì, còn có thể tăng tiến tu vi, nhưng lúc đó Ma Tôn lại không màng sống chết mà chĩa mũi kiếm về phía phụ thân của mình.

Để rồi, sau chuyện đó Ma Tôn phải rơi vào tình huống Thập Tử vô sinh, cuối cùng mất tích khỏi thế gian này, không ai biết nàng còn sống hay đã chết, họa chăng chỉ có tầng lớp cao tầng ở Ma Vực mới biết.

Cạch!

Đột ngột, Trường Dạ gõ mạnh thước gỗ xuống bàn, cuối cùng hắn mới cất tiếng, giọng đầy hào hùng, pha lẫn với sự biết ơn ở bên trong đó:

“Cho nên bây giờ chúng ta còn sống, nhờ những vị cường giả đã không màng sống chết, bảo hộ lấy an nguy của chúng sinh!”

Bầu không khí thoáng yên tĩnh, cuối cùng những thực khách xung quanh mới bừng tỉnh, đoạn bọn họ gật gù, sau đó chợt có một người giơ ly rượu này:

“Chén rượu này là ta kính cho Ma Tôn!”

Theo sau hắn, lại có kẻ khác gật đầu và giơ ly, cất giọng còn to hơn trước:

“Chén rượu này ta xin kính Thiên Hồ, cho dù là yêu tộc vẫn quyết định xen vào chuyện của nhân gian”

“Ta, ta nữa! Kính Thiên Đế đã…”

“Ta, còn có ta…”

Trong phút chốc, cả quán rượu trở nên sinh động hơn bao giờ hết, bầu không khí lại có vẻ ấm cúng lạ kỳ.

Trường Dạ mỉm cười, chợt hắn nhìn thấy Minh An giơ ly rượu lên, cuối cùng nàng chỉ uống một ngụm nhỏ, động tác ấy không khỏi khiến Trường Dạ tò mò và hỏi:

“Còn ngươi, ngươi kính ai?”

Minh An ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng bèn nở một nụ cười có vẻ bất đắc dĩ và nói:

“Nghe tiên sinh kể thiên hạ hỗn loạn như thế nào, ta mới nghĩ rằng những kẻ không được người đời nhớ đến, cũng chẳng được nhắc tên trong câu chuyện cũng nên được kính một chén rượu”

Dù sao, thế gian này rộng lớn, sao lại không có người đứng dậy chống lại Đông Nhạc Ma Đế cơ chứ?

Cho dù bọn họ không mạnh, nhưng cũng đã đứng lên, chỉ có như thế mới truyền lại được ngọn lửa cho những người sau, để có thế mới khiến thế gian vẫn còn.

Thế giới, bởi vì có vô số người bảo vệ, mới gọi là thế giới.

Nàng nói xong, liền đặt chén rượu xuống, vị của nó quá cay và nặng, cho nên Minh An cũng không thích uống.

Tuy nhiên, Trường Dạ khi nghe nàng đáp xong lại có vẻ im lặng, dường như có điều gì đó khiến tiên sinh phải nghiền ngẫm nhiều lắm, cuối cùng hắn mới bật cười, sau đó đứng dậy và vỗ đầu của Minh An, nhắc nhở:

“Nhớ đòi tiền ở chưởng quỹ, sau đó về phòng ngủ đi. Ta sẽ tranh thủ xử lý một chút việc”

Minh An nghe vậy chỉ dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tiên sinh, có phải bởi vì ta quá đẹp trai, cho nên ngài mới giao lại công việc thu tiền cho ta?

Trường Dạ chỉ cười, không hề để tâm đến phản ứng của nàng và rời khỏi nơi này, cũng cầm theo chiếc ô dầu giấy của hắn. Cuối cùng thân thể chỉ biến mất ở trong màn đêm, cùng với tiếng lẩm bẩm mà không hề có ai nghe thấy.

"Không được kể lại, cũng nên đáng được kính trọng ư?"

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.