Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ hôn

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Cố Ngọc Khánh lập tức rửa mặt chải đầu thay quần áo, lại đặc biệt lệnh cho Tiểu Huệ làm cho mắt mình nhìn như sưng đỏ.

Này làm cho Tiểu Huệ khó xử, trước giờ chỉ thấy che lấp sưng đỏ chứ chưa gặp qua ai cố ý làm cho sưng đỏ.

Nàng nghĩ nghĩ, điều chỉnh một phen phấn mặt, bôi trên mí mắt một chút, lại xoa nhẹ một ít phấn, nhìn một chút, xác thật có chút giống sưng đỏ.

Cố Ngọc Khánh rất vừa lòng: “Thưởng cho Tiểu Huệ nhi một lượng bạc!”

Tiểu Huệ nhi đầu tiên là vui mừng khôn xiết, lúc sau suy sụp: “Tiểu thư lấy đâu ra tiền.”

Bạc sớm bị tiểu thư chi tiêu hết, ngay cả trang sức đáng giá đều bán lấy tiền mặt, tìm khắp Yên Kinh nà chưa thấy thiên kim hầu môn nào nghèo như vậy.

Cố Ngọc Khánh cười: “Trước nợ.”

Nàng sớm muộn gì cũng sẽ có bạc, bằng không, nàng đã hưởng quen vinh hoa phú quý khi làm Hoàng tử phi, giờ trong tay thiếu bạc, thật là có chút không thói quen.

Nhất thời hướng đại trạch đi qua, trên đường gặp tam tẩu Bành Dạ Dung, Bành Dạ Dung từ khi lần trước bị cô em chồng bắt gặp sự tình cùng với phu quân, trên mặt liền có chút không được tự nhiên, nhìn đến Cố Ngọc Khánh luôn là ngượng ngùng, bất q uá hiện giờ thấy Cố Ngọc Khánh gióng trống khua chiêng mà hướng đại trạch đi qua, lại hơi kinh ngạc: “Ngọc khánh, ngươi làm gì vậy?”

Cố Ngọc Khánh: “Không phải nói Hoài An hầu phủ người tới sao, ta nhanh chân đến xem.”

Bành Dạ Dung dậm chân: “Ngươi một cái nữ nhi gia, như thế nào lại đi qua, hôn n hân đại sự, đều có cha mẹ vì ngươi làm chủ.”

Cố Ngọc Khánh lại nghiêm mặt nói: “Chúng ta An Định hầu phủ cùng Hoài An hầu phủ là thế giao, cha mẹ mặt mỏng, tự nhiên xem đến mặt mũi Hoài An hầu phủ, hiệ n giờ chỉ có ta đi, bất cứ giá nào khóc một hồi, truyền ra ngoài, cũng bất quá chỉ là tính tình tiểu nữ nhi gia thôi, không đến mức bởi vậy mà cắt đứt hai nhà lui tới.”

Miệng nàng nói như vậy dễ nghe, kỳ thật đương nhiên là trong lòng đối với Ho ài An hầu phủ thật sự là chán ghét đến cực điểm, chỉ ngóng trông chính mình tự mình qu a đi, hung hăng làm cho bọn họ mất hết mặt mũi, hảo làm khó dễ một phen, lại làm cho Triệu Ninh Cẩm mặt xám mày tro, thanh danh hỗn độn, mới bằng lòng bỏ qua.

Bành Dạ Dung nghe, cảm thấy có đạo lý, chính là, chính là....

Nàng hơi do dự, Cố Ngọc Khánh đã xông thẳng hướng về phía đại trạch, đi qua đại trạch, lại thấy trường hợp này nháo thật lớn, chẳng những người của Hoài An hầu ph ủ tới, còn có những nhà giao hảo khác, đều là người có uy tính trong Yến Kinh thành, thậm chí liền Tấn Vương cũng ở đó, vị Tấn Vương này chính là thân đệ đệ của đương kim hoàng thượng, đời trước Cố Ngọc Khánh từng gặp qua, là một người tính tình theo khuôn phép cũ, là người chính phái.

Thời điểm Cố Ngọc Khánh nhìn đến Tấn Vương, kỳ thật là có trong nháy mắt chột dạ, rốt cuộc đời trước nàng gả cho Tiêu Trạm Sơ, cung quy lễ nghi trước mặt, chính là nơi nào cũng phải cẩn thận, gặp được Tấn Vương trưởng bối, tự nhiên càng thêm quy củ, cũng khô ng dám làm cho hắn cảm thấy có tật xấu gì.

Bất quá nàng thực mau suy nghĩ cẩn thận, đời trước nàng làm con dâu hoàng gia, hoàng gia con dâu nơi nào như vậy dễ làm, chính là đời này bất đồng, chỉ cần nàng không gả cho Tiêu Trạm Sơ, đứng trước mặt Tấn Vương, lại chẳng có gì phải lo?

Ai hiếm lạ hắn thưởng thức!

Nàng lập tức liền đi vào phòng khách.

Nàng đi vào, đừng nói người ngoài, chính là vợ chồng An Định hầu đều lắp bắp kinh hãi, An Định hầu phu nhân lập tức đứng dậy: “Ngọc khánh, ngươi như thế nào lại đây?”

Cố Ngọc Khánh còn chưa từng mở miệng, hai hàng nước mắt đã rơi xuống, lúc sau t hình thịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Phụ thân, mẫu thân, cầu các ngươi cấp hài nhi làm chủ, hài nhi nguyện cạo đầu làm ni, từ đây không dính hồng trần, cũng không muốn gả Hoài An hầu phủ, không duyên cớ làm bẩn một thân trong sạch này của nữ nhi!”

Lời này nói coi như nghiêm trọng, vợ chồng Hoài An hầu hai vợ chồng kia sắc mặt liền khó coi.

Nói cái này có ý gì, Hoài An hầu phủ bọn họ kém như vậy sao?

Cố Ngọc Khánh lại rưng rưng tiếp tục nói: “Cổ ngôn có nói, hiếu cư trăm hành chi trướ c, dâm vì vạn ác đứng đầu, kia Hoài An hầu phủ Triệu Ninh Cẩm, đang lúc chịu đại tang thế nhưng lại nuôi dưỡng ngoại thất, coi thường đạo hiếu, thêm thói trăng hoa, đó là hầu môn quý tử từ nhỏ đọc sách thánh hiền lại như thế nào, sinh làm người tôn bất tận hiếu đạo, nữ nhi nghe thấy, xấu hổ cho gia phu! Nếu nữ nhi gả cho người bất hiếu bất nghĩa này, từ đây chỉ sợ không còn mặt mũi xưng nữ nhi Cố gia, sợ là sẽ làm mất mặt An Định hầu phủ.”

Vốn dĩ Cố Ngọc Khánh lại phòng khách, ở đây toàn là người đức cao vọng trọng, bọn họ quá đỗi kinh ngạc, đều không khỏi cảm thấy nữ tử này thật sự vô lễ, nhưng hiện giờ nghe Cố Ngọc Khánh mang theo khóc nức nở, từ từ kể ra, nhưng thật ra là người biết lẽ phải, làm người không khỏi kính nể nữ tử này tâm tính thanh cao.

Hoài An hầu phu nhân thấy vậy, gấp đến độ đôi mắt đều đỏ.

Con trai của bà nếu là bởi vì cái này không có hôn sự, thật ra không sợ mất c on dâu này, chỉ là từ hôn nguyên do này nếu muốn truyền ra, một khi truyền ra ngoài, nhi tử về sau như thế nào cưới vợ! Hoài An hầu phủ mặt sợ là cũng mất hết mặt mũi!

Lập tức vội tiến lên, kéo tay Cố Ngọc Khánh nói: “Con của ta a, ngươi có thể nói ra như vậy một phen đạo lý, thật sự là không uổng công ta coi trọng ngươi, đây mới là khí phái Hoài An hầu phủ đương gia phu nhân, là tức phụ Triệu gia ta, cho dù ta không cần đứa con trai không biết liêm sĩ kia nhưng rất muốn người con dâu biết lễ nghĩa này!”

Một phen nước mũi một phen nước mắt, tổng kết lên một câu, con dâu này, ngươi muố n chạy, chúng ta Triệu gia muốn định rồi!

Cố Ngọc Khánh nghe lời này, mở to hai mắt đẫm lệ hỏi kia Hoài An hầu phu nhân: “Ph u nhân lời này, chính là muốn Ngọc Khánh trở thành góa chồng trước khi cưới, vì Hoài An hầu phủ kiếm một tấm bảng trinh tiết?

Những giọt nước mắt mà Hoài An phu nhân sắp rơi, bỗng nhiên đọng lại ở đó: "..."

Đứa nhỏ này tốt thì tốt, nhưng nói chuyện cũng quá độc ác, lại nguyền rủa nhi tử của mình?

Bất quá bà chớp chớp mắt, vẫn nghẹn khóc một tiếng: “Ngọc khánh, ngươi là cái hảo hài tử.”

Cố Ngọc Khánh tự nhiên là trong lòng rất không vui, hảo hài tử xứng đáng mặc cho cá c ngươi xoa tròn bóp dẹp, hảo hài tử nên chịu các ngươi khi dễ sao?

Vì thế nàng càng thêm khóc: “Ta chỉ hận chính mình mệnh không tốt, hiện giờ chỉ có thể cạo đầu làm ni ẩn cư núi sâu!”

An Định hầu phu nhân thấy vậy, dứt khoát cũng bất cứ giá nào, lại đây cùng nữ nhi ôm đầu khóc rống.

Nhất thời nguyên bản trầm tĩnh túc mục phòng khách, nhưng thật ra tiếng khóc một mảnh.

Tấn vương cùng với mọi người hai mặt nhìn nhau mọi người vốn là quan lại triều đình, hôm nay đến nói chuyện hôn sự của hai gia đình, không ngờ lại có thể gặp được ba cái phụ nhân khóc ở trong này.

Bạn đang đọc Con Dâu Hoàng Gia (Dịch) của Nữ Vương Không Ở Nhà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.