Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu Bách Thảo

Phiên bản Dịch · 1100 chữ

Cố Ngọc Khánh thẫn thờ đứng bên hồ, nghĩ đến Tiêu Trạm Sơ vừa rồi, cô cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Cổ tay vừa nóng lại đau, cơn đau này khiến cô nhớ đến kiếp trước, khi máu mũi rơi xuống, thấm đẫm lên vải trắng như tuyết, mắt cô lại đỏ lên.

Cha, nương, ca ca yêu thương nàng rất nhiều, nàng tuổi còn trẻ đã chết, bọn họ nói không chừng tìm tới Tiêu Trạm sơ, Tiêu Trạm sơ người kia cũng không phải dễ đối phó, còn không biết cuối cùng kết quả thế nào.

Khi đó long thể của thánh nhân không tốt, nàng mơ hồ nghe được Tiêu Trạm Sơ nhắc tới vài câu, từ những lời đó nàng đoán được hoàng đế có thể muốn phong hắn làm thái tử, dù sao cũng có ý như vậy.

Nếu cha mẹ đối mặt với Tiêu Trạm Sơ, nàng sợ rằng họ sẽ chịu thiệt, trong tương lai Tiêu Trạm Sơ thực sự sẽ đảm nhận vị trí đó, vì vậy cũng không cần tính toán.

Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài, mong hắn nghĩ lại tình nghĩa vợ chồng năm xưa, đừng so đo với cha mẹ của nàng.

Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Huệ đã quay lại, vì chạy vội nên mặt đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, nhìn thấy Cố Ngọc Khánh liền bất đắc dĩ cắn môi nói: “Tiểu thư, gần đây không có nhà xí, ta đã chạy hết con đường, cuối cùng tôi chỉ có thể đến sau cây bạch quả đằng kia...."

Cố Ngọc Khánh nghe vậy vội xua tay: "Quên đi, không ai nhìn thấy đâu."

Nàng không muốn nghe Tiểu Huệ mô tả chi tiết những việc cô ấy đã làm, điều đó thật sự rất xấu hổ. Tiểu Huệ kêu lên, "Tiểu thư, giày của người sao vậy?"

Cố Ngọc Khánh nhìn xuống thấy nàng đang đi một đôi giày màu trắng thêu trăng với hoa, bướm trên bàn chân. Chúng được làm bằng vật liệu mới có hoa văn độc đáo, nhưng chúng đã bị ướt, đôi giày bị dính bùn.

Vừa rồi chắc nó suýt rơi xuống nước giẫm phải chỗ trơn trượt.

"Ngươi đừng reo rao, chỉ cần dùng váy che lại là được. Chúng ta tới đây là khách, không nên đổi giày ở nhà người khác."

Bất quá Cố Ngọc Khánh chẳng biết tại sao, cô chỉ không muốn đại tẩu của mình biết.

"Nhưng, tiểu thư, nếu cô bị cảm lạnh thì sao?"

Cơ thể của Cố Ngọc Khánh rất mỏng manh, theo lời của đại tẩu thì cô rất dễ mắc bệnh, mỗi khi chuyển mùa, cô ấy lại hắt hơi, hoặc cảm lạnh, điều này càng không bình thường. Cố Ngọc Khánh nhớ đến vết đỏ, trừng mắt nhìn Tiểu Huệ: “Vậy cũng không thể nói, dù sao đợi chút nữa gặp tẩu tẩu, cái gì đều không nói, nếu ngươi nói ta cho ngươi thành nha hoàn thô sử."

Tiểu Huệ bất lực đành phải im lặng, nhưng trên đường về, cô vẫn thì thầm sau lưng Cố Ngọc Khánh: "Nếu tiểu thư muốn em trở thành nha hoàn thô sử, em đã nói tám trăm lần rồi, nghe nó ... "

Cố Ngọc Khánh, người đang đi phía trước, gần như bật cười khi nghe thấy.

Đúng vậy, sau khi Tiểu Huệ theo làm nha hoàn hồi môn, nàng luôn uy hiếp nàng ta sẽ cho làm nha hoàn thô sử, nói nếu không có một nghìn thì có tám trăm, nhưng sau này, những người giúp việc khác đến rồi đi, chỉ có cô ấy ở lại bên người nàng.

Lúc ấy còn nghĩ qua để Tiêu Trạm sơ đem Tiểu Huệ thu vào làm thiếp, nhưng cố ấy không đồng ý, cô ấy muốn ở bên cạnh Cố Ngọc Khánh mọi lúc, sau này khi lớn hơn, cô ấy sẽ là một làm ma ma chăm sóc con cái cho Cố Ngọc Khánh., vậy cảm giác không đúng lắm.

Bất quá ngẫm lại, kỳ thật cho dù tiểu Huệ nhi nguyện ý, Tiêu Trạm Sơ cũng không chịu, hắn người này cao ngạo, không để thứ gì vào mắt, hắn liền chướng mắt nha hoàn của nàng.

Nhìn thấy Cố Ngọc Khánh đang mỉm cười, Tiểu Huệ thận trọng cúi người thì thầm: "Tiểu thư, em vừa tới đây, thử đoán xem em đã nhìn thấy ai?"

Cố Ngọc Khánh tim đập lệch một nhịp: "Ai?"

Tiểu Huệ mỉm cười bí ẩn: "Em thực sự đã nhìn thấy thứ Cửu điện hạ."

Cố Ngọc Khánh sắc mặt bình tĩnh: "Đó là chuyện bình thường. Công chúa Vân Trường là Đại cô cô của Cửu điện hạ, người ta đến đây chúc thọ, theo lý thường phải làm thôi."

Tiểu Huệ nhi: "Đúng vậy, nhưng em chỉ đang thắc mắc, tại sao điện hạ lại có vẻ mặt buồn bực như vậy, hình như có ai đó đã đắc tội điện hạ, lúc ấy nhìn đến, sợ tới mức trốn một bên, may mắn điện hạ không thấy được, bằng không thật sự là hơi sợ . "

Cố Ngọc Khánh chột dạ , bất quá vẫn là kiên trì nói: "Cũng chỉ là một tiểu hài tử thôi, xuất thân tốt, lập công sớm, tất nhiên tính tình có chút xấu."

Cố Ngọc Khánh nhất thời im lặng.

Đúng vậy, xuất thân từ một gia đình đế vương, hắn là con trai thứ 9 của hoàng gia, mang dòng máu quý tộc, văn thao vũ lược, Long chương phượng tư, hắn ta gần như có tất cả, hắn đã định đứng phía trên quan sát chúng sinh, thanh quý kiêu căng, cái này hắn nói quá mức đương nhiên.

Nói rằng hắn có một tính khí tồi tệ xác thực đại nghịch bất đạo.

Cố Ngọc Khánh bĩu môi, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: "Những gì ta vừa nói coi như không đúng đi."

Tiểu Huệ bất lực nói nhỏ: "Dù sao cô nương cũng không thể nói lung tung, nếu để cho ngoại nhân nghe được, đừng nói khác, chính là những cô nương kia, sợ không phải muốn hận chết cô nương."

Cố Ngọc Khánh hiểu rằng những cô gái mà Tiểu Huệ nói đến đương nhiên là những người mến mộ Tiêu Trạm Sơ. Tiêu Trạm Sơ, mười tám tuổi, không biết là người trong mộng của bao nhiêu khuê nữ Yên Kinh.

Cố Ngọc Khánh nghĩ đến đây, nở nụ cười hạ, liền không nói cái gì nữa.

Bạn đang đọc Con Dâu Hoàng Gia (Dịch) của Nữ Vương Không Ở Nhà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.