Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tám lạng nửa cân

Phiên bản Dịch · 904 chữ

Chu Thư Nhân bị sặc ho khan không ngừng, bởi vì lương tâm cắn rứt đó, có thể không chột dạ sao?

Hắn luôn suy nghĩ người cùng hắn xuyên tới cổ đại là ai, lúc nằm xuống cũng không ngừng nghĩ, được một lúc liền hiểu rõ, khả năng lớn nhất chính là cô nương có lòng tốt giúp hắn.

Nghĩ thế lương tâm càng cắn rứt hơn, người ta tốt bụng giúp hắn, mà hắn lại hại người ta, quả thực là nợ cô nương ấy một cái mạng.

Nhìn thấy phản ứng của Chu Thư Nhân, Trúc Lan cũng không tỏ vẻ gì.

Chu Thư Nhân thở dài ngẩng đầu, lúc sáng không dám nhìn lâu, giờ mới dám nhìn kỹ thê tử nguyên thân, mặt trắng bệch, tóc có chút cháy vàng, nhưng đôi mắt rất thu hút, việc này chắc do đổi linh hồn nên con mắt trở nên sáng ngời, ánh mắt linh động, khiến gánh nặng trong lòng hắn được cởi bỏ, liền nở nụ cười.

Trúc Lan biết mình bị soi mói nhưng vẫn giữ bình tĩnh, nhíu mày hỏi "Anh cười cái gì?"

Chu Thư Nhân trong mắt mang theo ý cười "Cô tốt lắm."

Trúc Lan ". . . ."

Chu Thư Nhân thấy Trúc Lan xụ mặt, vội đánh trống lảng sang chuyện khác "Cô nói đúng, tôi quả thật thiếu cô một cái mạng."

Trúc Lan nghiến răng "Anh biết mình hại tôi thảm như nào không? Thời hiện đại tôi hai mươi sáu tuổi, không có bạn trai, không kết hôn, có nhà có tiền, thời gian tiêu dao tự tại, còn hiện tại lớn hơn mười tuổi, thân tàn ma dại, còn phải quản một gia đình, quan trọng là tôi không biết làm ruộng, chưa từng sống ở nông thôn, lò mò trong bóng tối."

Chu Thư Nhân ngượng ngùng sờ sờ chăn, hắn cũng có biết làm ruộng đâu, dù có ký ức nguyên thân nhưng hắn cũng không phải nguyên thân thật.

Trúc Lan nhìn hắn như vậy liền hiểu, được, đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nàng mím môi oán hận nghĩ, nàng không thể ly hôn, cho nên hai người bọn họ từ giờ là ngồi chung một thuyền, nàng híp mắt cảnh cáo hắn "Anh nợ tôi thì phải chịu trách nhiệm với nửa đời sau của tôi, đừng có mơ đến chuyện hòa ly."

Chu Thư Nhân sững sờ, khi chưa biết thê tử đổi linh hồn, hắn đã từng nghĩ đến chuyện hòa ly, mặc dù cảm thấy khó xử, nhưng hắn vẫn biết điều ấy rất viển vông, đây là cổ đại chứ không phải thời hiện đại ly hôn như uống nước, huống chi hắn là nhất gia chi chủ, thê tử cũng chẳng phạm tội gì, lương tâm hắn không cho phép hòa ly.

Hiện tại biết thê tử nguyên thân đã đổi thành người khác, hắn thầm vui vẻ trong lòng, chi ít không phải người quen thuộc với nguyên thân, dù hắn có lạ lạ cũng không bị xem như yêu quái, hơn nữa đều từ hiện đại xuyên về, hắn còn thiếu người ta một cái mạng, trong lúc vô hình liền trở thành mối quan hệ thân thiết nhất.

Mà hai người cùng sống trong hoàn cảnh xa lạ vẫn tốt hơn một người chứ, chưa nói đến việc là vợ chồng còn có thể che giấu lẫn nhau, nội việc hiểu rõ ý nhau, giúp đỡ nhau, gặp chuyện gì cũng có người thương lượng đã tốt hơn vạn lần đơn thương độc đấu rồi.

Chu Thư Nhân nghĩ rất nhiều, giọng điệu nhẹ nhàng hơn không ít "Điều này là đương nhiên."

Trúc Lan hừ một tiếng "Cũng không cho phép nạp thiếp."

Hại nàng tới cổ đại mà còn nghĩ đến chuyện nạp thiếp thì chỉ có nằm mơ thôi nha, nàng có phải người có nhiều thủ đoạn đâu nè, nàng bị nguyên thân trói buộc thì hắn cũng phải chịu trận vậy ha!

Chu Thư Nhân bó tay rồi, hắn thật sự không nghĩ tới chuyện nạp thiếp, không đúng, hắn thật sự không nghĩ tới nữ nhân "Yên tâm đi, tôi không có tâm tư đấy."

Trúc Lan vội nói: "Cũng không cho phép đánh chủ ý lên tôi."

Chu Thư Nhân, ". . .Ừ. . ."

Trúc Lan cũng không phải người ngốc, biết lời nói đầu môi trót lưỡi không thể tin được, nhưng ít nhất làm rõ một điều rằng cả hai người đều có điểm mấu chốt.

Hai người bọn họ nói chuyện luôn hạ thấp giọng nên không sợ bị người khác nghe thấy "Bây giờ chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, đồng bạn cùng hợp tác nửa đời sau, tốt hơn là nên giới thiệu lẫn nhau, anh giới thiệu trước đi."

Chu Thư Nhân khẽ tằng hắng một cái, hít thật sâu trước khi nói: "Tôi và nguyên thân đều tên là Chu Thư Nhân, năm nay hai mươi bảy tuổi, lớn lên tại cô nhi viện, học vị tiến sĩ song bằng ngôn ngữ Trung và khảo cổ chuyên nghiệp, trước khi xuyên không đang tham gia khai quật khảo cổ, vì vất vả quá nên đổ bệnh, thực sự chịu không nổi mới tính đi bệnh viện, chuyện tiếp theo xảy ra cô cũng biết rồi đó."

Bạn đang đọc Con đường Cáo Mệnh của người mẹ chồng làm nông của Tam Dương Thái Lai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiênthầncuốithếkỉ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.