Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đếm tiền

Phiên bản Dịch · 922 chữ

Thời xưa, mỗi ngày ba bữa giống nhà nguyên chủ rất ít, đa phần đều là mỗi ngày hai bữa, nhất là khi tân vương triều mới được thành lập, nhà nào có thứ nhét vô bụng là đã giàu hơn người ta rồi.

Nguyên thân nào muốn hơn người như vậy, nhưng mà cũng bởi hoàn cảnh đặc biệt, nhà có người đang mang thai, cộng thêm thân thể nguyên thân không tốt lắm, đại phu trong thôn gặp nàng lần nào cũng bảo nên bồi bổ, nhưng mua thuốc bổ thì không nỡ, mua thịt cũng vậy, nguyên thân liền nghĩ một ngày ba bữa cơm không đói bụng cũng xem như bổ, hơn nữa mấy đứa cháu trai còn nhỏ, nàng thương cháu nên đổi thành ăn ba bữa một ngày.

Thật ra cũng mới bắt đầu chưa đầy một tháng thôi, nhưng đáng tiếc thân thể nguyên thân còn chưa phục hồi, nàng đã đến.

Cơm tối, bên bàn nam nhân chỉ thấy bóng dáng chiếc đũa di chuyển vèo vèo trên bàn, bên bàn nữ nhân và trẻ con cũng không kém cạnh, Trúc Lăn ăn rất ngon miệng, thời hiện đại khó mà được ăn đồ thuần thiên nhiên không ô nhiễm, nhưng thời cổ đại thì dễ ợt, đến cả cải trắng còn vừa ngọt vừa ngon.

Suy cho cùng lương thực thì có định lượng, đừng tưởng nhà này mỗi ngày ăn ba bữa là đã đủ no, thực chất chỉ được no bảy phần thôi, song đêm nay có thể lên đến chín phần, Lý thị thả không ít cải trắng, lại thêm phần cháo dư của mấy đứa nhỏ nên người lớn được ăn thêm một chút.

Trúc Lan muốn giữ bụng uống thuốc nên buông đũa trước, nàng rất thích mấy đứa bé, nhưng dù tới một ngày rồi vẫn chưa được tiếp xúc với chúng, hiện tại có Chu Thư Nhân rồi nên trong lòng an tâm, mới có thời gian quan sát cẩn thận mấy đứa cháu trai cháu gái.

Cháu trai lớn Chu Minh Vân tuổi chó, ăn cơm mà cũng lộn xộn được, cháu thứ hai Chu Minh Đằng kháu khỉnh khỏe mạnh, cháu gái lớn Chu Ngọc Sương khúm núm, ăn cơm cũng không dám ngẩng đầu, ưu điểm duy nhất chính là ăn cơm sạch sẽ,

"Ngọc Sương lại đây nãi nãi thương nào"

Triệu thị sợ tới mức ôm lấy con gái "Nương, người gọi Ngọc Sương có chuyện gì sao?"

Ngọc Sương bị giọng điệu nương mình ảnh hưởng, tiểu cô nương sợ hãi run rẩy, nếu không phải cắn chặt khóe miệng, chắc nãy giờ đã òa khóc rồi.

Trúc Lan ". . . ."

Nàng thật sự muốn mắng người, Triệu thị nói cái gì vậy? Nàng muốn thân thiết với cháu gái một chút cũng dọa hai mẹ con họ hết hồn, nói không hụt hẫng là giả.

Lý thị gắp miếng đồ ăn cuối cùng, đẩy tiểu nhi tử sang từng chút từng chút "Nương ơi, nãy giờ Minh Đằng cứ lẩm bẩm đòi nãi nãi kìa!"

Cháu thứ hai Chu Minh Đằng, đứa bé biết nãi nãi tốt với mình, hơn nữa cả ngày không gặp, lập tức nhào tới "Nãi, nãi."

Trúc Lan nghe giọng con nít đang bú tí mẹ thì không bình tĩnh nổi, dễ thương chết đi được, nàng ôm chặt Minh Đằng "Cho nãi nãi thơm một miếng nào."

Tiểu hài tử sợ ngứa, cười khanh khách, Trúc Lan nghe tiếng cười đứa bé, tâm tình bực bội cũng tan biến.

Lý thị đắc ý nhìn đệ muội, trong mắt cực kỳ ghét bỏ, nàng rất chướng mắt nhà lão Nhị, thế nhưng cũng cao hứng, nhà lão nhị càng như vậy, nương càng không thích, sẽ thương đại phòng nhiều hơn.

Triệu thị cắn khóe miệng cúi đầu, khóe mắt đỏ bừng.

Ánh mắt Trúc Lan liếc qua bắt gặp được cảnh đó, nàng thật sự bó tay với tức phụ lão nhị, lại thấy Ngọc Sương cũng rơi nước mắt, trong lòng nàng thầm niệm tam tự kinh, đứa bé tốt vào tay Triệu thị cũng thành hư luôn rồi, nàng quay sang nói với Lý thị "Mau dọn dẹp đi."

Nói xong, Trúc Lan thả cháu trai xuống, đẩy tay Triệu thị ra, ôm lấy Ngọc Sương "Cháu ngoan không khóc nha."

Lý thị kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong năm bà bà ôm nha đầu này, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều "Vâng."

Lực chú ý của Trúc Lan không chỉ trên người Ngọc Sương, mà còn trên tất cả mọi người trong phòng, cũng may mọi người chỉ kinh ngạc chứ không nghĩ nhiều, vậy tính ra làm "nóc nhà" cũng hay đó chứ, muốn làm gì cũng không ai dám lên tiếng.

Trúc Lan dỗ cháu xong liền thả xuống, đường còn dài ngày còn nhiều, nàng không thể thay đổi quá lớn, dễ bị mọi người nghi ngờ.

Chờ sắc thuốc uống xong, mấy cậu con trai đều về phòng hết, nàng mới về phòng ngủ.

Chu Thư Nhân đã tỉnh đậy từ lâu, nhìn qua ngọn đèn dầu, mặc dù ánh sáng không tốt, nhưng vẫn có thể thấy Trúc Lan đang lấy hộp đựng tiền, tinh thần hắn trở nên phấn chấn hẳn "Vốn liếng nhà mình à?"

Trúc Lan nở nụ cười "Ừa, có điều chờ một tí, để tôi kiếm hết ra."

Đếm tiền đúng là việc khiến mọi người vui vẻ!

Bạn đang đọc Con đường Cáo Mệnh của người mẹ chồng làm nông của Tam Dương Thái Lai

Truyện Con đường Cáo Mệnh của người mẹ chồng làm nông tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiênthầncuốithếkỉ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.