Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 928 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vy Vy 1505

“Khởi bẩm nương nương, phía trước chính là thành Kế Châu.” Hứa Trì vẫn luôn cưỡi ngựa hộ bên cạnh xe, khẽ bẩm báo vào trong.

Kỷ Uyển Thanh lên tiếng, hơi hơi nhấc lên mành cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy tường thành nơi xa nguy nga.

Kinh thành đến Kế Châu hơn một trăm dặm, xe ngựa bình thường lên đường không đủ hai ngày đã đến. Nhưng Kỷ Uyển Thanh mang theo một em bé, tự nhiên thả chậm tốc độ, đến chạng vạng ngày thứ ba mới đến.

Tuy ra mệnh lệnh gấp, nhưng một đường an bài phi thường thỏa đáng, ăn ở đường đi mọi thứ đầy đủ thoải mái, ngoại trừ vẫn luôn ở trong thùng xe có chút nghẹn khuất, thì không có gì khác không hài lòng.

Rốt cuộc đến Kế Châu.

Kỳ thật mới vừa đoạt lại từ trong tay quân địch, giờ phút này Kế Châu vẫn ở trạng thái giới nghiêm, nhưng đoàn người Kỷ Uyển Thanh có lệnh bài thông hành, thông suốt.

Rất nhiều binh sĩ tò mò, xe ngựa này mặt ngoài điệu thấp, nhưng phòng vệ lại kín không kẽ hở, thời điểm chiến cuộc lại tới Kế Châu, đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Thực mau bọn họ liền đoán được một ít, bởi vì Hoàng thái tử điện hạ tự mình đến cửa thành đón người, bước lên xe ngựa trực tiếp về Đều Chỉ Huy Tư.

Dùng xe ngựa, chắc là nữ quyến, Thái tử điện hạ tự mình nghênh đón, lại không hề kiêng kỵ thân mật, chẳng lẽ là Thái tử phi nương nương?

Hẳn là không thể.

Tuy mọi người không dám nghị luận, nhưng cũng không ngại bọn họ kinh ngạc.

Mọi người bên ngoài tò mò, Kỷ Uyển Thanh lại quản không được, nàng hiện giờ cao hứng thật sự, “Điện hạ!”

Thấy người nam nhân này, nàng mới phát hiện, nàng thật sự rất tưởng niệm hắn.

Trong lòng ngực ôm con trai, mẹ con hai người cùng đầu nhập hắn ôm ấp, Cao Húc than một tiếng, làm sao hắn không nhớ nàng và con chứ?

Phu thê hai người và An nhi thân mật ôm một lát, thoáng giải tưởng niệm, Cao Húc lập tức giơ tay, khẽ vuốt cổ thê tử.

“Thương thế thế nào, còn đau không?”

Ứ thanh biến mất cũng cần một đoạn thời gian, cũng may Kỷ Uyển Thanh dùng thuốc trị thương tốt nhất, qua mấy ngày, ứ thanh tốt xấu gì tiêu hơn phân nửa.

Tuy là như thế, làn da nàng trắng nõn tinh tế, cổ như băng ngọc, còn sót lại vài chỗ ứ thanh, như cũ vô cùng dễ thấy.

Cao Húc đau lòng, khuôn mặt tuấn tú âm âm: “Tề Diệu Lâm, nhưng thật ra được chết một cách thống khoái!”

Giọng hắn thực lạnh, Kỷ Uyển Thanh thở dài một tiếng: “Cô tổ mẫu bị bệnh, thực nặng, khi thiếp xuất phát, bà ấy như cũ không thể xuống giường.”

An Nhạc đại trưởng công chúa tự tay giết Tề Diệu Lâm, ngoại trừ chặt đứt ngày xưa tình nghĩa, còn cho Đại Chu, cho Thái tử thấy lập trường và quyết tâm.

Có lẽ, cuối cùng bà vẫn là thoáng mềm lòng một chút, dù sao một khắc trước, bà còn yêu người nam nhân này, tính toán cùng đối phương nắm tay đầu bạc.

Cảm tình không phải nước máy, muốn tắt liền tắt, muốn xả liền xả, công chúa làm được điều này, đã cực không tệ.

Đả kích này tương đối to lớn, xưa nay thân thể bà nhu nhược, về công chúa phủ liền ngã bệnh.

Bệnh tình thế tới rào rạt, Kỷ Uyển Thanh đi thăm, lúc ấy công chúa hôn mê, không thể tỉnh lại gặp nàng.

Sau đó mãi đến trước một đêm nàng xuất phát, thái y mới hồi bẩm công chúa tỉnh.

Nhắc tới đại trưởng công chúa, sắc mặt Cao Húc càng trầm, hắn biết cô tổ mẫu bị bệnh, nếu không tại Tề Diệu Lâm, bà nhất định không cần triền miên giường bệnh.

Khi mẫu hậu hắn mới vừa hoăng, tân hậu được phong, Đông Cung đã từng có một đoạn năm tháng cực gian nan, là An Nhạc đại trưởng công chúa trong tối ngoài sáng vươn tay giúp đỡ, tuy Cao Húc nội liễm, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng phần tình nghĩa này.

Vài người hắn để ý đều ăn lỗ nặng, làm sao hắn có thể không giận.

“Điện hạ, tâm bệnh vẫn cần tâm dược, cô tổ mẫu là người thông thấu, nghĩ thấu triệt, liền sẽ khỏe lại.”

Kỷ Uyển Thanh ngoài miệng khuyên giải an ủi, kỳ thật trong lòng lại thở dài, công chúa đã hơn bốn mươi tuổi, mặc dù không có tình thương, cũng nhất định sẽ không tái giá, lúc tuổi già bà chỉ có thể thủ phủ công chúa trống rỗng, cũng là không dễ.

Đáng giận người Thát Đát, chậm trễ cả đời công chúa.

Kỷ Uyển Thanh gả vào Đông Cung, được An Nhạc đại trưởng công chúa giúp đỡ vài lần, đối phương còn từng chiếu cố phu quân khi còn nhỏ, hiện giờ tuổi già đối phương chú định tịch liêu, trong lòng nàng không khỏi khó

Bạn đang đọc Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi của Tú Mộc Thành Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.