Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1340 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh hưng phấn, rèm màu xanh được vén lên, lọt vào trong tầm mắt quả nhiên là phu quân nàng ngày nhớ đêm mong.

Cao Húc khẽ mỉm cười, ánh mắt nhu hòa, nàng lại không kịp đáp lại.

Chỉ vì đồng thời ánh vào mi mắt, còn có một người bên cạnh phía sau hắn.

Người này……

Trong nháy mắt Kỷ Uyển Thanh mất đi phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn, người này xuất hiện trong mộng của nàng trăm ngàn lần, làm nàng khóc ướt gối trong lúc ngủ mơ, sau khi tỉnh lại chỉ còn đau lòng thương cảm.

Nàng dùng sức chớp chớp mắt, nam tử vẻ mặt kích động vẫn còn.

Sau nghi hoặc là kinh ngạc, ngay sau đó là không thể tin tưởng, đồng thời, mừng như điên nảy lên trong lòng, động tác của Kỷ Uyển Thanh còn nhanh hơn phản ứng nhiều, thở hổn hển một ngụm, đã chạy như bay qua.

“Ca ca!!”

Nàng nhào vào ôm ấp quen thuộc mà càng rộng lớn hơn, hơi thở thuần hậu trong mộng lần nữa bồi hồi vây quanh nàng, nàng ôm vòng eo rắn chắc của hắn, là ấm áp, là chân thật tồn tại mà không phải mơ.

Nước mắt lập tức rơi như mưa, muốn lại gọi một tiếng, cổ họng lại nghẹn ngào đến nói không ra lời.

“Là ta!”

Kỷ Minh Tranh cũng không rảnh lo Hoàng Thái tử, gắt gao ôm muội muội, đều nói nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng giờ phút này hắn lại rơi lệ đầy mặt: “Ta đã trở về!”

Chính là một câu vô cùng đơn giản như vậy, làm cảm xúc của Kỷ Uyển Thanh nháy mắt mất khống chế, nàng dùng sức ôm chặt đối phương, thất thanh khóc rống.

Cha mẹ huynh trưởng bỗng nhiên rời đi, chỗ dựa kiên cường bỗng nhiên sập, thương tâm khóc thảm rất nhiều, nàng không thể không đứng lên.

Kỷ Uyển Thanh còn có một bào muội nhu nhược, hai người chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, nếu chậm một chớp mắt, nếu mềm lòng một chớp mắt, chẳng những di sản của cha mẹ không giữ nổi, hai tỷ muội còn sẽ rơi vào hoàn cảnh mặc người bài bố.

Từ một tiểu cô nương mềm mại được cha mẹ huynh trưởng sủng ái, bỗng nhiên trở thành chỗ dựa duy nhất của bào muội, chuyển biến cực kỳ đột ngột, Kỷ Uyển Thanh lại cần phải lập tức thích ứng.

Tình huống này liên tục ba năm, mãi đến sau đại hôn mới tốt lên, phu thê hiểu nhau yêu nhau, cuộc sống rốt cuộc ngọt ngào.

Chỉ là phu quân yêu thương lại không giống cha mẹ huynh trưởng yêu thương, một bên là người trưởng thành, có trách nhiệm cần gánh vác; một bên lại là tiểu bối, trên tâm lý không có bất luận áp lực gì.

Nhận được và cho đi không giống nhau, những thứ đã từng có chung quy tan mất.

“Ca ca! Đại ca!”

Lại lần nữa trở lại ôm ấp của huynh trưởng, cảm xúc ủy khuất, chua xót, khó chịu như nước trào sóng triều, khoảnh khắc bao phủ nàng.

Giờ phút này, Kỷ Uyển Thanh không cần tự lập tự cường, cũng không cần thận trọng từng bước, nàng chỉ cần như khi còn nhỏ, ỷ ở trong lòng huynh trưởng, tận tình dùng tiếng khóc kể ra chính mình đã từng ủy khuất, cùng với giờ phút này vui sướng.

Cảm xúc bị đè nén một khi phát tiết, lại khó ức chế, nàng gào khóc, tận tình phát tiết đã từng nghẹn khuất thương tâm.

Không ai có thể cảm nhận chuyện này rõ ràng hơn Kỷ Minh Tranh đang ôm muội muội, ngực trái của hắn nóng trướng đến khó chịu, hốc mắt chua xót, chỉ nhắm mắt cúi đầu, hàm dưới kề sát đỉnh đầu người trong lòng.

Huynh muội hai người ôm đầu khóc rống.

Thật lâu sau, cảm xúc bình ổn một ít, rốt cuộc Kỷ Uyển Thanh có thể khống chế chính mình, nàng thoáng giãy giụa, kéo ra khoảng cách, ngưỡng mặt nhìn khuôn mặt quen thuộc lại càng cương nghị.

“Ca ca! Thật tốt, ca ca thật sự đã trở lại!”

Sở dĩ giờ phút này nàng bùng nổ thương cảm hoàn toàn là vì vui sướng thật lớn, trải qua tình cảm mãnh liệt bùng nổ, sự thật huynh trưởng còn sống đã chặt chẽ khắc vào lòng, nàng không kịp nước mắt trên mặt, liền lộ ra gương mặt tươi cười.

“Đúng vậy! Ca ca thật sự đã trở lại.”

Kỷ Minh Tranh một lần nữa bảo đảm, lại nói: “Ca ca không tốt, ca ca về trễ, làm Thanh Nhi nhà ta bị rất nhiều ủy khuất.”

“Không đâu, muội không có chịu ủy khuất, chỉ là, chỉ là……”

Trong lòng Kỷ Uyển Thanh đau xót, nước mắt lại lần nữa thấm ướt bờ mi: “Chỉ là cha nương đã không còn nữa.”

“Bọn họ không biết ca ca đã trở lại.”

Trung niên tang con trai độc nhất, lại là trước khi bản thân hấp hối, đây là chuyện thống khổ cỡ nào, nói đến đây, huynh muội hai người chua xót lợi hại.

Kỷ Minh Tranh cảm tình sâu đậm với người nhà, cũng là một đứa con có hiếu, hắn khó chịu, chỉ là hắn nhịn rồi lại nhịn, thấp giọng an ủi muội muội: “Bọn họ sẽ biết, ta lập tức hồi kinh nói cho bọn họ.”

“Được!”

Kỷ Uyển Thanh ngưỡng mặt, không khỏi nhìn thấy vết sẹo trên huyệt Thái Dương kéo xuống mặt Kỷ Minh Tranh, nàng cả kinh, “Ca ca, vết thương……”

Nàng biết vết thương này đã lành, ca ca cũng sống sờ sờ trở lại, nhưng nghĩ đến hung hiểm lúc trước từng có, không nhịn được trong lòng run sợ.

Nàng tiếng lòng căng thẳng, không nhịn được tinh tế xem xét huynh trưởng.

“Không có việc gì, vết thương lúc trước trên chiến trường đã sớm lành hẳn.”

Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng bâng quơ, không dấu vết rụt rụt tay trái, giấu vết roi lộ ra ngoài vào tay áo.

Hắn đột nhiên thực may mắn, lúc trước khi roi vung tới, hắn lập tức lấy tay chắn bảo vệ mặt, làm hắn không có quá nhiều vết thương lộ ra ngoài.

Thương đã lành hẳn, trắc trở cũng xác thật trải qua, hiện tại đã tốt rồi, không cần thêm một người thương cảm.

“Lúc này không phải tốt rồi sao?”

Vội vội vàng vàng, Kỷ Uyển Thanh xác thật không phát hiện manh mối, nàng nửa tin nửa ngờ tiếp tục đánh giá, huynh trưởng nâng tay phải gạt lệ cho nàng, nàng theo bản năng nhắm mắt lại.

Kỷ Minh Tranh lại vừa phân tán lực chú ý của muội muội, vừa dùng dư quang quét mắt bên cạnh.

Tình khó tự ức khóc một hồi, giờ phút này lý trí thu hồi, hắn ngược lại không thèm để ý chính mình mất mặt, chỉ là khoảnh khắc tỉnh ngộ, nơi này là địa bàn của Hoàng Thái tử, điện hạ còn ở đây!

Hắn nhất thời cả kinh, e sợ điện hạ trách cứ vì muội muội luống cuống, vội cẩn thận nhìn lại.

Cao Húc vẫn luôn an tĩnh không nói, hắn biết thê tử cần phát tiết, tuy thấy nàng khóc rống đau lòng vô cùng, nhưng như cũ không quấy rầy.

Lúc này, cao phong đã qua, Kỷ Minh Tranh nhìn, hắn hơi hơi gật đầu, liền chậm rãi đi đến, nhẹ giọng nói với thê tử: “Thanh Nhi đừng khóc, đây không phải chuyện tốt sao?”

Cung nhân vắt khăn

Bạn đang đọc Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi của Tú Mộc Thành Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.