Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vy Vy 1505

Ba ngày sau buổi chiều, loan giá của Hoàng đế đến kinh thành.

So với không lâu trước đây đại quân chiến thắng trở về, toàn thành sôi trào, lần này an tĩnh hơn rất nhiều, Xương Bình Đế cũng thực gấp, không để ý khoe khoang, vào kinh liền trở về hoàng cung.

Cao Húc tự mình ra khỏi thành nghênh đón, vẫn luôn đi theo về hoàng cung, hắn nắm chặt chẽ quân quyền và chính quyền, nhìn không khác biệt gì lớn so với trước kia, đều là ôn nhuận hiền hòa, cung kính có lễ.

Không cao ngạo không nóng nảy, không lộ nửa phần sơ hở, Xương Bình Đế vốn đã tiếng lòng căng chặt càng thêm rùng mình, cảnh giác đứa con trai này tăng lên mười hai vạn phần.

Ông ta thật sâu liếc mắt Hoàng Thái tử, mặt không biểu tình phân phó: “Trẫm mệt mỏi, chư vị ái khanh đi về trước đi.”

Xương Bình Đế cũng không hối hận nam thú, quay lại thời gian một lần, ông ta đồng dạng cảm thấy như vậy mới có thể bảo đảm bản thân an toàn, nhưng giờ phút này vấn đề là nhanh chóng thu hồi chính quyền và quân quyền, hình như còn khó hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông ta.

Hoàng đế cũng không phải người am hiểu che giấu cảm xúc, Cao Húc hoàn mỹ nắm bắt được giờ phút này ông ta kiêng kỵ, nhưng hắn lại giống như không phát giác, chỉ hơi hơi mỉm cười, chắp tay hành lễ nói: “Phụ hoàng lặn lội đường xa, xác thực nên nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui.”

Xương Bình Đế gật đầu, xoay người đi vào.

Cao Húc đứng yên, xem bóng dáng vàng kim đi xa, vô cùng bình tĩnh, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt phân phó: “Truyền lời cho Vương Thụy Hành, bệ hạ đã hồi loan, phong thưởng đại chiến công thần là nhiệm vụ hàng đầu.”

Nói xong, hắn bước lên kiệu, trực tiếp về Thanh Ninh Cung.

Nên làm bố trí đã an bài thỏa đáng, lúc này Cao Húc ngược lại nhàn chút, hắn đi thẳng về hậu điện, làm bạn với vợ con.

Mới vừa chuyển qua hành lang gấp khúc, trải qua cửa sổ nội phòng liền nghe thấy giọng An nhi cười ha ha.

Tiểu tử này, càng lớn càng khiến người yêu thích.

Môi mỏng Cao Húc mang cười, đang muốn đi nhanh hai bước vào cửa dỗ dành con trai, phía sau lại có người vội vàng đuổi kịp.

Thì ra là tiền điện sai người vào bẩm báo, nói là Tĩnh Bắc Hầu thế tử cầu kiến.

Kỷ Minh Tranh?

Cao Húc nhướng mày, tâm niệm vừa chuyển, liền suy đoán được vài phần ý đồ đến của đối phương.

Một khi đã như vậy, làm bạn vợ con chỉ có thể chờ một chút, hắn phân phó không cần quấy rầy Thái tử phi, một lần nữa về tiền điện.

“Hôm nay khanh đến là vì chuyện gì?”

Tuy trong lòng có điều suy đoán, nhưng Cao Húc sẽ không chủ động làm rõ, đối với anh vợ hắn thái độ hiền hòa, đối phương hành lễ xong, liền trực tiếp ban ngồi.

Kỷ Minh Tranh cung kính tạ ơn, ngồi xuống ghế đầu tiên bên phải phía dưới chủ vị, hắn chắp tay, nói: “Mạt tướng tới là có một chuyện muốn nhờ, mong điện hạ thành toàn.”

Hắn muốn nói, là chuyện Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Hắn quyết ý không chắp tay nhường cơ nghiệp tổ phụ phụ thân dùng sinh mệnh đổi lấy cho người khác, từ sau ngày ấy rời đi Tĩnh Bắc Hầu phủ, hắn liền suy nghĩ tìm một đối sách thích hợp nhất.

Kỳ thật, mấy lần truyền lại tình báo quan trọng hiệp trợ quân ta đại thắng, cuối cùng lại bắt sống Thát Đát Khả Hãn, công lớn này lập tức đủ để Kỷ Minh Tranh phong tước vị khác.

Hơn nữa, hắn vẫn là Tĩnh Bắc Hầu thế tử danh chính ngôn thuận, mặc dù một nhà Kỷ Tông Hiền có chút thủ đoạn vụng về, chỉ sợ cũng không thể tổn thương hắn mảy may, chờ nhị thúc trăm năm, tước vị tổ truyền này cũng sẽ do hắn kế tục.

Đến lúc đó, mặc dù dưới gối hắn có hai con trai cũng có thể mỗi người kế tục một tước vị.

Như vậy vừa nghe, rất không tệ, tình huống bình thường Kỷ Tông Hiền tổng không thể sống lâu hơn hắn.

Nhưng nghĩ kỹ, vấn đề lại rất lớn.

Với năng lực tìm đường chết của cả nhà Kỷ Tông Hiền, Kỷ Minh Tranh thật sự hoài nghi, mấy chục năm sau, tước vị này vẫn còn sao?

Chỉ sợ khả năng bị đoạt tước xét nhà lớn hơn.

Bài vị tổ phụ hắn, phụ thân hắn, mẫu thân hắn còn được thờ phụng trong Tĩnh Bắc Hầu phủ, Kỷ Minh Tranh không thể trơ mắt nhìn hầu phủ suy tàn.

“Mạt tướng trời xui đất khiến ẩn núp Thát Đát, cũng là cơ duyên xảo hợp, mới có thể lập công lao quan trọng.”

Kỷ Minh Tranh chắp tay quỳ một gối xuống đất, đoan đoan chính chính hành đại lễ, cúi đầu khẩn thiết nói: “Vì nước tận trung là trách nhiệm của mạt tướng, nếu có phong thưởng nên giáp mặt khấu tạ hoàng ân.”

“Việc thưởng phạt vốn mạt tướng không thể lựa chọn, chỉ là hiện giờ trong nhà mạt tướng mọi việc phức tạp, bất đắc dĩ, chỉ có thể cầu điện hạ.”

Không sai, hôm nay Kỷ Minh Tranh đến, chính là cầu phong thưởng cụ thể, thay vì phong tước vị khác, hắn càng hy vọng có thể lập tức kế tục tước vị Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Nếu là tình huống bình thường, hắn sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý này. Dù sao thúc phụ hắn đã tập tước mấy năm, không thể vì hắn vừa trở về liền kéo thúc phụ xuống, chính mình lên.

Kế tục tước vị không phải trò đùa, không có đạo lý không duyên không cớ thay đổi.

Không phải bởi vì cơ duyên xảo hợp sao?

Trước khi Kỷ Minh Tranh trở về, Tĩnh Bắc Hầu phủ không phải phạm tội sao? Kỷ Tông Hiền thiếu chút nữa kết thân gia với ám điệp Thát Đát.

Cổ đại xã hội chú ý liên luỵ, nhưng cũng may chuyện này rốt cuộc chưa thành, tội danh này nói lớn có thể rất lớn, nói nhỏ cũng liền có thể rất nhỏ, toàn xem cấp trên quyết đoán.

Thẳng tay một chút, có thể trực tiếp loát tước xét nhà; bao che một chút, cũng có thể quát lớn một trận, phạt chút bổng lộc là xong.

Vốn dĩ xem Kỷ Tông Hiền này, việc này không quá lạc quan, nhưng hiện tại không phải thế tử lập công lớn đã trở lại sao?

Nể mặt thế tử, chuyện này chắc chắn sẽ bị nhẹ nhàng buông tha.

Kỷ Minh Tranh chính là muốn lấy điểm này làm văn.

Các đời lịch đại Hoàng đế, luôn có các phủ đệ công huân không thấp được tín nhiệm. Nếu con nối dõi thừa tước vô năng, phạm vào sai lầm lớn, Hoàng đế chỉ vì nhớ tình nghĩa cũ không đoạt tước, nhưng lại thực không vừa mắt kẻ phạm sai lầm.

Dưới tình huống này, Hoàng đế sẽ chỉ cắt tước vị của người nọ, mà lệnh cho một người khác có tư cách hơn thừa tước, bình thường người được chọn sẽ là con cháu con vợ cả trong tộc.

Hiện tại Tĩnh Bắc Hầu phủ hoàn toàn phù hợp điều kiện kể trên, có thể dựa theo lưu trình này thao tác. Kỷ Minh Tranh cũng nguyện ý vứt bỏ mặt khác phong tước, chỉ cầu kế tục

Bạn đang đọc Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi của Tú Mộc Thành Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.