Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1532 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vy Vy 1505

Tần Thải Lam phát hiện hôm nay có chút không thích hợp, ngoài phòng hạ phó nện bước nóng nảy hơn không ít, ngẫu nhiên thoảng qua nói chuyện với nhau, tuy nghe không rõ ràng nhưng khó nén kinh hoảng luống cuống.

Tuy nàng thủ tiết, dưới gối lại không con, nhưng tốt xấu vẫn là Vương phi, trong viện cũng đều là tâm phúc hồi môn, ai dám nói xấu trước viện nàng?

Nhưng Tần Thải Lam vẫn chưa để ý, chỉ an tĩnh nằm, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đỉnh màn, cũng không mảy may phản ứng bên ngoài.

Mãi đến khi nàng phát hiện, đại nha hoàn Thu Vũ bên người cũng khó nén kinh hoảng.

Tuy Thu Vũ nỗ lực trấn định, nhưng đôi tay run nhè nhẹ và trong mắt sợ hãi bán đứng nàng.

“Ra chuyện gì?”

Tần Thải Lam chuyển tầm mắt qua trên mặt đối phương, lẳng lặng hỏi một câu.

Thu Vũ không dám nói, tuy Trương ma ma mệt bị bệnh, nhưng trước khi đi dưỡng bệnh đã nhấn mạnh vài lần, chuyện lớn cỡ nào cũng không thể quấy rầy chủ tử tĩnh dưỡng thân thể, trời sập cũng không được!

Trương ma ma bệnh tình rào rạt, hiện tại bất tỉnh nhân sự, nhưng ra nhiễu loạn lớn như vậy, Thu Vũ cũng không có chủ ý, bị chủ tử hỏi lập tức run run.

“Ngươi không được giấu diếm, đã biết chưa?”

Tần Thải Lam nói chuyện thực bình tĩnh như cũ, hoặc là nói, bắt đầu từ ngày đó, nàng chính là dáng vẻ này.

Không khóc không nháo, tỉnh cũng chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm đỉnh màn, không khóc la ầm ĩ, không kiệt tê kêu gào.

Nhưng chính là bình tĩnh thế này làm Thu Vũ thật sự kinh hoảng, mặt ngoài nhìn gió êm sóng lặng, bên trong tất nhiên là sóng ngầm mãnh liệt, một khi bộc phát ra ai cũng khiêng không được.

Nàng không dám làm người đâm thủng vỏ bọc bình tĩnh kia, phải biết rằng, chủ tử vốn dĩ lúc nên tàn nhẫn chắc chắn sẽ tàn nhẫn.

Thu Vũ đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trước giường, Tần Thải Lam không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, hoàn toàn không dời đi tầm mắt.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, run run bẩm: “Hồi bẩm nương nương, Hoàng hậu nương nương bị phế, Lâm Giang Hầu phủ bị xét nhà đoạt tước, chín tộc Kỷ thị lập tức bị bắt giữ, theo luật xử trí.”

Thực rõ ràng, một đảng Khôn Ninh Cung hoàn toàn suy sụp, là nhân vật trung tâm một đảng thông đồng với địch, con trai của phế hậu, kẻ đoạt đích thất bại, Trần Vương sắp không xong, mà Ngụy Vương đã chết trận đồng dạng không chiếm được tiện nghi.

Ngụy Vương đã chết, bọn họn không biết hắn có tiện nghi hay không, nhưng là góa phụ của Ngụy Vương, cùng với một phủ chủ tử nô tài, nhất định tao ương.

Nếu có thể tìm được đường ra, ai lại muốn chết? Ai cũng không muốn.

Ngụy Vương phủ lòng người hoảng sợ là tất nhiên, Trương ma ma bệnh lợi hại, Thu Vũ phí một phen tâm tư, mới làm chủ viện miễn cưỡng duy trì bình thường.

Thu Vũ sợ hãi, nhưng Tần Thải Lam nghe xong lại không có quá nhiều phản ứng, trầm mặc một lát, tiếp theo lại hỏi: “Vì sao?”

“Hai người thông đồng với địch bán nước, bốn năm trước Tùng Bảo dịch cấu kết Thát Đát đại vương tử, cũng chính là Thát Đát Khả Hãn lần này bị bắt sống, nội ứng ngoại hợp, hãm sát hơn hai mươi vạn quân dân Tùng Bảo.”

Chiếu thư phế hậu đã bố cáo thiên hạ, Lâm Giang Hầu phủ bị cấm vệ quân vây quanh, xét nhà giam giữ đồng thời tiến hành.

Việc này giống như nước lạnh bắn vào chảo dầu nóng bỏng, toàn bộ kinh thành đều sôi trào, Ngụy Vương phủ ở bên trong thành, tin tức thu được thật sự mau.

“Tùng Bảo dịch?”

Tần Thải Lam ngơ ngẩn mà lặp lại một câu.

Từng chữ tách ra, nàng biết được, nhưng một lần nữa tổ hợp, nàng lại nghe không hiểu lắm.

Hoặc là nói, nàng không thể tin tưởng.

Giây lát, vẻ mặt Tần Thải Lam bình tĩnh nháy mắt bị đánh nát, nàng bỗng chốc ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nha hoàn bên người: “Ngươi nói chính là Tùng Bảo dịch?”

Thu Vũ kinh hồn táng đảm, lại không thể không gật đầu.

“A, ha hả.”

Tĩnh mịch nửa ngày, Tần Thải Lam nở nụ cười, tiếng cười bắt đầu thực nhẹ rất chậm, dần dần đề cao, cuối cùng trở nên kiệt tê, điên cuồng mà tuyệt vọng.

“Ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha ha ha!”

Tùng Bảo dịch, tuy Tần Thải Lam không tự mình trải qua, lại như cũ khắc cốt ghi tâm, trận chiến dịch tàn khốc này mang đi vị hôn phu của nàng, thiếu niên lang chân thành tha thiết chuyên nhất.

Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể trở thành quân cờ vì gia tộc liên hôn, lên làm Ngụy Vương phi.

Sau khi thành thân đủ loại không như ý cũng thôi đi, phu nhân trong kinh cơ bản đều chịu đựng giống nhau, đáng tiếc Ngụy Vương đã chết, cốt nhục trong bụng cũng không còn.

Lúc này, bỗng nhiên phát hiện vị hôn phu cũ của nàng đã trở lại, trải qua gian nguy, cuối cùng lập được chiến công hiển hách, bỗng chốc chiến thắng trở về.

Tạo hóa trêu người, chỉ trong thời gian mấy năm, nàng bỏ lỡ hạnh phúc, từ đây như trời với đáy biển, không thể nhìn cũng không thể chạm vào.

Hiện tại thế nhưng nói cho nàng, tất cả không phải ý trời?

Hoàn toàn không có tạo hóa trêu người, là mẹ chồng cao cao tại thượng của nàng làm ra.

Một mưu kế của bà ta dễ dàng điên đảo cuộc đời nàng, làm cuộc đời nàng cứ như một chuyện cười lớn, đời này ngoại trừ tiếc nuối, thương tiếc và oán hận, cái gì cũng không còn.

Bốn năm trước Ngụy Vương mười lăm tuổi, nếu nói hắn không biết, Tần Thải Lam không tin. Thê tử của tội nhân thông đồng với địch, nói vậy, thực mau ngay cả tư cách cười trào phúng nàng cũng không có.

“Thu Vũ!”

Tần Thải Lam bỗng chốc thu lại tiếng cười, ngồi dậy, đôi mắt mang theo nước mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thu Vũ.

Thu Vũ tâm can phát run: “Nương nương, có nô tỳ.”

“Chuẩn bị xe.” giọng Tần Thải Lam không lớn, lại âm trầm: “Lập tức đi!”

“Dạ.”

Chủ tử như vậy làm người kinh hoảng, Thu Vũ không dám hỏi vì sao, cũng không dám khuyên, bò lăn ra cửa phân phó chuẩn bị xe ngựa.

Tần Thải Lam sinh non thân thể vốn suy yếu, giờ phút này lại hành động như gió, nhanh nhẹn lên xe ra Ngụy Vương phủ, đi thẳng đến hoàng cung.

Tuy Hoàng hậu bị phế, hoàng tử dưới gối mắt thấy ngày vui ngắn chẳng tầy gang, nhưng tốt xấu hiện tại còn chưa có động tĩnh, nàng như cũ là thân vương phi.

Cao Húc sai người áp Trần Vương, nhưng Ngụy Vương phủ hắn vẫn chưa chú ý, dù sao Ngụy Vương đã qua đời, chỉ còn lại một sân quả phụ nô tài.

Ngụy Vương phi bị xem nhẹ, Tần Thải Lam thực thuận lợi vào nội cung.

Nhưng cũng không hơn, cung vua không phải địa bàn của nàng, nàng không rành đường, thậm chí ngay cả vị trí lãnh cung nàng cũng không biết.

Lúc này, có một người không dấu vết trợ giúp nàng.

Người này chính là Lệ Phi.

Lệ Phi phi thường thức thời, bà và Hoàng hậu tranh chấp, chưa chắc không có ý tưởng thay thế, muốn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu đoạt đích.

Nhưng trước khi chứng thực, mẹ con bà thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngôn hành cử chỉ chưa bao giờ biểu lộ ra một tia.

Tiến có thể công, lui có thể thủ.

Bắt đầu từ một khắc Hoàng Thái tử thay mặt thiên tử thân chinh, bà lui rất nhanh nhẹn, mẹ con hai người lập tức tỏ vẻ thần phục trung thành Đông Cung.

Tứ hoàng tử mới vừa mười lăm tuổi, bởi vì liên tiếp biến cố còn chưa vào triều, không lây dính chút quyền bính nào, Cao Húc cũng không phải không thể dung, vì thế, hắn tỏ vẻ vui lòng tiếp thu.

Hoàng hậu rơi đài, quyền bính trong tay lập tức sụp đổ, cung quyền lập tức

Bạn đang đọc Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi của Tú Mộc Thành Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.