Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1420 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vy Vy 1505

Hôm nay từ sau giờ ngọ nhị gia liền có vài phần tâm thần không yên, nhíu mày một lát, liền sai người kiểm tra ngoại vụ gần đây.

Được hồi đáp cũng không có gì khác thường, nhị gia lại hạ lệnh tăng thêm thủ vệ các nơi trong thôn trang.

Tuy tâm phúc không rõ nguyên do, nhưng vẫn cung kính lĩnh mệnh lui ra.

Tới ban đêm, nhị gia nghỉ ngơi.

Xưa nay giấc ngủ của nhị gia không được tốt, tối nay đặc biệt thấp thỏm, trằn trọc tới nửa đêm, ấn đường chợt nhảy dựng thật mạnh.

Nhị gia chống cánh tay, nháy mắt ngồi dựng lên, lạnh giọng quát: “Người tới!”

Đồng thời, một tiếng còi bén nhọn đột ngột vang lên, cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, nhất thời rùng mình.

Gã sai vặt chờ đợi ở gian ngoài đã xoay người dựng lên, vội vàng chạy nhanh vào phòng chủ tử. Mà giờ phút này, bên ngoài đèn đuốc hơi sáng lên, ẩn ẩn truyền tới tiếng binh khí giao kích.

Ngoài viện có tiếng bước chân dồn dập, chạy tới trước cửa chính phòng thì dừng lại, nhị gia trầm giọng kêu: “Tiến vào.”

“Có chuyện gì?”

Tình huống khẩn cấp, tâm phúc thủ lĩnh hộ vệ cũng không vô nghĩa, “phanh” một tiếng quỳ xuống đất bẩm: “Thôn trang bị kẻ thân phận không rõ vây công. Nhân thủ của đối phương rất nhiều, mỗi người đều được huấn luyện kỹ càng, công phu cũng cực cao, bên ta hiện giờ đang rơi vào thế hạ phong.”

Vẻ mặt thủ lĩnh hộ vệ ngưng trọng, hiển nhiên tình hình bên ngoài không phải ác liệt bình thường.

“Không rõ thân phận?”

Giọng nhị gia có chút khàn khàn, lạnh lùng cong môi, ở kinh đô và vùng lân cận, có thể có mấy thế lực mạnh mẽ như vậy?

Có khả năng tấn công cứ điểm này, ước chừng chỉ có một người thôi.

“Nơi đây đã không thể ở lâu, phải cấp tốc rời đi.” vẻ mặt nhị gia chợt tắt: “Nhanh chóng thu thập các thứ quan trọng, còn lại không thể mang đi, lập tức đốt hủy.”

Xưa nay nhị gia rất xem trọng cứ điểm này, kinh doanh không tệ, nói vứt bỏ liền vứt bỏ dứt khoát, đầu lĩnh thủ vệ lại lộ vẻ không nỡ.

“Ngươi cũng đừng lưu luyến, hiện giờ kẻ địch đột ngột tới gần, không ném bỏ chốt, làm sao giữ được xe.”

Nhị gia là người nhanh chóng quyết định, lập tức khởi động phương án khẩn cấp, phân thuộc hạ thành hai phần. Một phần tiếp tục chống đỡ ngoại địch, phần còn lại trước tiên đi ngoại thư phòng phóng hỏa đốt công văn, sau đó lập tức rời đi theo.

Hứa Trì chuẩn bị đầy đủ, vây khốn thôn trang, chỉ là nhị gia làm người cẩn thận, dự bị càng thêm xa xăm hoàn thiện.

Lúc nhị gia cho xây dựng thôn trang này, đã sai người xây đường hầm, cơ quan chỉ một mình nhị gia biết, cửa thông đạo thiết lập tại phòng ngủ, một đầu khác là bên ngoài hơn hai mươi dặm.

Chờ Hứa Trì đánh hạ thôn trang, phát hiện không thấy nhị gia, lập tức đen mặt.

Trước đó không phải hắn không suy đoán thôn trang này có đường hầm linh tinh, bởi vậy căn cứ thế núi, nơi nào dễ dàng khai quật địa đạo hắn đều thả trạm gác ngầm giám thị.

Trạm gác ngầm vẫn luôn trải dài tới bên ngoài mười mấy dặm, dù gì ở trong núi xây dựng đường hầm, mặc dù có thiên nhiên địa huyệt, cũng cực kỳ gian nan.

Thứ nhất hắn nghĩ mười mấy dặm chắc cũng đủ; thứ hai, giăng lưới rộng như vậy cần nhân thủ rất nhiều, nếu tiếp tục mở rộng phạm vi, sẽ ảnh hưởng tấn công thôn trang.

Nhị gia làm người ác hơn, một đường hầm xây dựng nhiều năm, chính là vượt qua phạm vi mười mấy dặm.

“Đúng là chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ!”

Hứa Trì không nghe được trạm gác hồi bẩm, liền biết đối phương khẳng định đào thoát thành công, hắn nâng mắt nhìn tấm biển giữa nhã xá, trên đó viết ba chữ to rồng bay phượng múa: “Lang Hoàn Cảnh”.

“Bọn chuột nhắt tàn nhẫn độc ác, dám khinh nhờn tiên cảnh?” Hắn phun một ngụm, vừa sai thủ hạ truy bắt kẻ còn sống, vừa sai người nhanh chóng dập lửa, nhân tiện tìm kiếm ám đạo.

Dưới trướng Đông Cung có người tài ba tinh thông cơ quan ám đạo, tra xét rõ ràng, thuận lợi tìm được cơ quan, lại nghiên cứu một phen, mở ra cửa ngầm.

Khẳng định không đuổi kịp đoàn người nhị gia, mà kẻ lưu lại đều là tử sĩ, chẳng những phản kháng kịch liệt, mà một khi thất bại, không đợi bị chế phục, đã cắn túi độc giấu kín sau răng cấm, thất khiếu đổ máu mà chết.

“Người tới, cẩn thận lục soát cho ta!”

Hứa Trì oán hận chụp ván cửa, vất vả chém giết một hồi lại để mục tiêu chạy thoát, mấu chốt là, hắn sợ chuyện lớn của chủ tử lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.

Cũng may, chuyện thật không xong đến nước này. Nhị gia ở nơi đây đã nhiều năm, hiện giờ lâm thời rời đi, trong lúc vội vàng, muốn xóa sạch tất cả dấu vết cũng không phải chuyện dễ.

Mục tiêu của đám người Hứa Trì đặt ở nơi lửa lớn bốc cháy. Bận việc hơn một canh giờ, chờ dập tắt lửa, bọn họ lập tức tiến hành cẩn thận tìm tòi.

Lục soát một hồi, lại tìm được một manh mối quan trọng.

Trong tay Hứa Trì nắm nửa khối mộc bài sơn đen, móc ra khăn, cẩn thận chà lau tro tàn bụi đất mặt trên.

Trên mộc bài điêu khắc thể chữ to, viền một vòng hoa văn tinh xảo.

Loại hình mộc bài này rất quen thuộc, là lệnh bài của nhà huân quý quan lại, dùng để thông hành tầng tầng gác cổng trong phủ, không tính hiếm thấy, bình thường hộ vệ hoặc hạ nhân thường xuyên ra phủ đều có.

Tấm mộc bài trong tay Hứa Trì đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, hắn lau sạch sẽ bụi đất, liền nhìn rõ hoa văn thể chữ.

Mặt chính mộc bài có hai chữ, chữ trên bị thiêu hủy hơn phân nửa, chữ dưới tốt hơn, chỉ bị lửa kháp một chút, vẫn có thể dễ dàng phân biệt.

Chữ hoàn chỉnh là chữ “Phủ”.

Còn chữ trên thiếu một nửa, từ nét chữ còn sót lại có thể đoán đó là chữ “Hầu”.

“Hầu phủ?” trong lòng Hứa Trì đại động, lập tức xoay mộc bài lại, nhìn mặt trái.

Hắn lại ngẩn ra, thì ra mặt trái mộc bài cũng có chữ, theo nét chữ còn lại, có lẽ là “Nhị”.

Nhị tức là thứ hai, nhị gia.

Hầu phủ? Nhị gia?

Lập tức chứng thực Hứa Trì phỏng đoán.

Hắn hơi hơi nhíu mày kiếm, mới vừa rồi hắn trước tiên nghĩ đến, chính là Lâm Giang Hầu phủ.

Nhưng hiện tại lại có vấn đề, Lâm Giang Hầu phủ không có nhị phòng.

Còn về thế hệ dưới chút nữa, trong mấy con trai của Kỷ Tông Văn thực có nhị thiếu gia. Nhưng năm nay nhị thiếu gia mới mười sáu mười bảy, ba năm trước mới mười ba mười bốn, căn bản không thể khống chế Tùng Bảo dịch năm đó, tuổi không khớp.

Hứa Trì suy tư kỹ một lát, đều cảm thấy giả thiết có sơ hở, hắn hơi hơi đau đầu, không lại nghĩ nhiều.

Mặc kệ như thế nào, đây là manh mối cực kỳ quan trọng, phải biết rằng kinh thành hầu phủ cũng chỉ vài nhà như vậy, dùng phương pháp bài tra cũng không hao phí quá nhiều thời gian.

Thân phận của nhị gia có lẽ thực mau liền có thể vạch trần.

Hắn lập tức vẫy tay, kêu tâm phúc tiến lên: “Lập

Bạn đang đọc Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi của Tú Mộc Thành Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.