Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Không ai nợ ai, không ai oán ai

Tiểu thuyết gốc · 1397 chữ

Lãnh Hạo nhíu mày khó chịu, chậm rãi mở mắt ra. Xương cốt toàn thân như vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, cơ thể ông yếu gầy gò như que tăm. Hắn nhướng mắt khó chịu khi không thể cử động được. Xoay mặt nhìn sang phía bên phải, hắn nhìn thấy hai thân ảnh đang tiến tới gần.

Một kẻ trong số đó là phụ thân hắn, Lãnh Vân Huyền, gia chủ Lãnh gia. Lão nhân này nổi tiếng háo sắc tại La Vân thành, trêu hoa ghẹo Nguyệt chính là tài năng của lão. Tuy thành chủ biết chuyện, nhưng ngài lại không xử trí. Bởi vì thực lực Lãnh gia ở La Vân thành được xem là đệ nhất gia tộc.

Trên dưới hơn hai trăm quân đoàn tinh nhuệ có khả năng địch vạn binh đoàn khác. Tuy rằng thành chủ có thể hợp tác với các gia tộc khác. Lãnh gia thế mạnh lực mạnh, tuy nhiên không phải bất bại. Chỉ cần các gia tộc khác hợp lực. Lãnh gia sẽ bị xoá xổ, nhưng thương vong để lại. E rằng vô cùng lớn.

“Lão già khốn khiếp! Cả đời này, ta không muốn có một người cha như ông.” Lãnh Hạo bất lực không thể phản kháng, miệng gào thét trong sự phẫn nộ.

Mới ngày trước, hắn còn là tuyệt đỉnh thiên tài trong gia tộc. Hắn cao cao tại thượng, người người phải kính nể. Bởi vì khi chỉ mới mười lăm tuổi, tu vi đã đột phá đến Kim Văn đỉnh phong cấp bậc. Chỉ còn một bước là đột phá lên Phá Trận cấp bậc. Nhưng thật không ngờ, hắn lại rơi vào thảm cảnh như thế này.

“Ha ha ta vốn dĩ đâu phải cha ruột của ngươi. Hạo, ngươi vốn không mang huyết mạch Lãnh gia. Năm xưa ta phát hiện trong cơ thể ngươi trời sinh Chí Tôn Cốt. Chỉ có điều nó vẫn chưa trưởng thành. Thế nên ta quyết định đem ngươi về nuôi. Chờ ngày ngươi Chí Tôn Cốt trưởng thành. Ta sẽ móc cốt của ngươi để cấy vào Lãnh Hồng, đứa con trai ruột thịt của ta.” Lãnh Vân Huyền cười lạnh, ánh mắt xuất tia tà niệm đáng sợ.

Nghe xong những lời đó, mọi thứ trong Lãnh Hạo đã hoàn toàn sụp đổ. Mọi ký ức tốt đẹp về người cha luôn chăm sóc hắn đã vỡ vụn. Hoá ra hắn ngay từ đầu không hề chung huyết thống với lão ta, nhận nuôi chỉ là để lợi dụng, đem về làm cái món hời lớn cho con trai ruột của lão.

Hoá ra cuộc đời ngắn ngủi này của hắn đều nằm trong sự thôn tính tỷ mỹ của lão ta. Tất cả những điều này đều dành cho Lãnh Hồng. Ha ha, chuyện này khiến hắn phát điên lên mất thôi.

Chí Tôn Cốt, bảo thuật trời sinh của hắn….

Nó vốn dĩ là đồ vật của hắn….

Hôm nay lão muốn lấy nó ư?

“Được, muốn lấy Chí Tôn Cốt của ta….tới lấy đi, từ nay về sau ta và lão không ai nợ ai cả.” Nhìn thẳng khuôn mặt kinh tởm ấy, Lãnh Hạo dâng trào một cảm xúc rối bời. Hắn cười khinh nói với Lãnh Vân Huyền.

“Vậy thì ta không lưu tình.” Lãnh Vân Huyền không xứng để nói thủ hạ lưu tình. Lão ra tay rất dứt khoát, một đường kiếm đã rạch bụng của Lãnh Hạo ra.

Bên trong xương cốt đã thực sự vỡ vụn rất hết. Nhưng vẫn còn một khối cốt nằm ở giữa xương sườn nguyên vẹn, khối cốt này được khắc lên tinh hoa phù văn thiên địa bẩm sinh, độ thuần khiết không có bất kì khối cốt nào sánh bằng. Nói kẻ trời sinh Chí Tôn Cốt chính là vô địch giả, quả thật không hề sai. Con đường của kẻ sở hữu Chí Tôn trên thân, chính là con đường vô địch.

“GGGGGGGRRRRRRRAAAAAAAHHHHHHH!!”

Tiếng gào thét thảm thiết không ngừng phát ra khắp căn phòng lạnh lẽo. Từng sớ thịt bên trong được cắt rời với khối cốt một cách kỹ càng, nếu như quá trình xảy ra sự bất trắc, khối cốt sẽ mất đi phù văn thiên địa bẩm sinh thuần khiết ấy.

Hắn nhắm tịt đôi mắt lại, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đớn. Hắn chưa từng cảm thấy đau như vậy. Từ tinh thần đến thể xác đều bị dày vò một cách nặng nề, hai dòng nước mắt chảy xuống vì cơn đau và sự thống khổ.

Một con mắt hé mở ra, nhìn về hướng lão ác nhân thâm độc kia. Một nụ cười lạnh hiện lên trên khuôn mặt. Một sự thất vọng tràn trề dâng trào lên.

“Đã lấy được rồi, cuối cùng cũng lấy được rồi ha ha. Chí Tôn Cốt, bảo thuật độc nhất vô nhị, thứ vượt trên cả Thập Hung. Hạo, ngươi làm tốt lắm, bổn phận của ngươi đến đây là kết khúc. Giờ thì ngươi có thể an tâm để chết rồi.” Lấy được khối cốt ấy, Lãnh Vân Huyền cười như kẻ điên. Với nó, La Vân thành à không cả thiên hạ này sẽ thuộc vào tay Lãnh Hồng. Lúc đó Lãnh gia sẽ là siêu cấp đại thế lực, không có bất kì ai dám ngán đường.

“Niệm tình cha con bao nhiêu năm nay. Ta sẽ để ngươi tự sinh tự diệt ở đây. Ngươi bị móc khối cốt này, có thể nói là không thể nào giữ mạng.”

Lãnh Vân Huyền cứ thế rời đi cùng thân ảnh còn lại.

Nhìn theo bóng dáng của lão ác nhân, nghiến răng thật chặt, hắn nhìn vết rạch ở bụng, tinh huyết không ngừng chảy ra. Kim Văn được khắc trên xương cốt đều đã tiêu biến. Toàn bộ tu vi của hắn cứ thế bay màu. Thật không cam tâm! Thật không cam tâm! Nhưng giờ hắn chẳng thể nào làm được gì. Ngoài việc tự sinh tự diệt ở nơi này.

Từ chỗ bụng bị rạch, tinh huyết không ngừng chảy xuống. Đột nhiên bên trong chiếc nhẫn trữ vật đeo ở tay trái phát ra hồng quang hỏa diễm. Một chiếc lông vũ màu đỏ từ bên trong chiếc nhẫn bay ra.

Nhìn thấy chiếc lông vũ ấy đột nhiên xuất hiện, hắn ngơ ngác rất lâu. Đột nhiên nhận thấy huyết tinh đang sôi trào vì sự xuất hiện của chiếc lông vũ đó.

Nó rơi vào bên trong cơ thể của hắn. Cứ thế hoà tan cùng huyết tinh. Một hiện tượng kỳ lạ xảy ra, máu của hắn xuất hiện những phù văn thiên địa bẩm sinh giống hệt phù văn trên khối Chí Tôn Cốt.

Hiểu rõ, hắn nguyên lai đã hiểu.

Chí Tôn Cốt căn bản không phải bảo thuật hoàn chỉnh. Muốn hoàn chỉnh được nó thì phải thức tỉnh một thứ.

Chí Tôn huyết!

Hiện tại hắn Chí Tôn huyết nhờ dung hoà với chiếc lông vũ tình cờ tìm được kia. Thế nên đã thực sự thức tỉnh. Cơn đau khắp cơ thể dần được xoa dịu, xương cốt dần dần được khôi phục lại. Khối Chí Tôn Cốt đã mất cũng đã được tạo thành một khối mới. Tuy nhiên phù văn so với trước đây rất mờ nhạt.

Toàn thân thể thương tổn đều được chữa lành. Tuy nhiên tu vi hắn chỉ đạt cấp bậc Luyện Huyết nhất tinh. Không thể nào sánh bằng thời điểm đỉnh phong ngày trước.

“Lãnh Vân Huyền tuy ông đúng là sai sót trong việc ám hại ta. Thế nhưng Hạo ta đây nhờ việc này đã thấu thị nhân tâm, hiểu rõ sự đời. Tuy đối với ông, ta căm phẫn. Nhưng ta đã nói giữa hai ta không ai nợ ai. Kể nay, cái tên Lãnh Hạo kia đã chết. Giờ ta chỉ là Hạo. Chỉ Hạo mà thôi.”

Hạo nắm chặt lòng bàn tay, kiềm nén lòng hận thù của bản thân. Hắn biết trả thù chẳng được gì cả. Huống hồ lão ác nhân kia cũng có ân nuôi dưỡng. Bây giờ tặng một khối cốt cho con trai yêu quý của lão ấy. Xem như hai bên không ai nợ ai, không ai oán ai.

Bạn đang đọc Con Đường Vô Địch sáng tác bởi HungThuThaiCo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HungThuThaiCo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.