Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bốn tháng sau

2177 chữ

Bốn tháng sau ngày cưới …

Ngọc Diệp lủi vào góc nhà, tỉ mỉ sát trùng rồi cẩn thận quấn băng keo cá nhân quanh vết thương nơi ngón tay.

Bất chợt, từ phía sau, có ai vỗ vai cô một cái đau điếng, kèm theo lời ca cẩm lê thê:

- Trời ơi, mợ út! Mợ ở đây làm nãy giờ tụi con kiếm mợ quá trời.

Ngọc Diệp cười méo xệch quay lại. Nhà này ai nấy võ công đầy người, sao không biết nương tay với “liễu yếu đào tơ” như cô chứ:

- Kiếm mợ có gì không Thảo?

Thảo nắm khuỷu tay Diệp kéo băng băng về phòng của thằng Cung:

- Tụi con nghe cậu khen mợ là chuyên gia vi tính. Bẻ khóa, mợ làm được tuốt luôn. Mợ giúp anh Cung mở cái này với.

Ngọc Diệp lúp xúp theo chân đứa cháu, í ới:

- Từ từ thôi, té mợ bây giờ!

Trong phòng thằng Cung, thằng Dũng, bé Diễm đang đứng chờ sẵn bên dàn máy vi tính.

Thằng Cung nhấn Diệp ngồi xuống ghế:

- Mợ mở hộp thư này giùm con đi.

Nó mở hộp thư Yahoo, đánh địa chỉ mail [email protected] vào.

Diệp hỏi:

- Hộp thư của ai vậy?

Cung chà chà lòng bàn tay vào nhau:

- Dạ, của bạn gái con.

Diệp từ chối:

- Mợ không mở hộp thư riêng của người ta nếu không có lý do chính đáng đâu.

Cung khẩn khoản:

- Chính đáng mà mợ. Con năn nỉ mợ đó. Hạnh phúc cả đời con trông cậy hết vào mợ.

Ngọc Diệp kháy nó một cái:

- Có cần dùng từ đao to búa lớn vậy không?

Bé Diễm nhăn mũi cười hả hê, kể tội anh:

- Thật đó mợ. Anh Cung vừa mới sưu tầm được một lô một lốc địa chỉ trang web nhăng nhít mới. Ông liền hí hửng gửi cho tất cả bạn thân chí cốt … he …he… gửi cho cả người yêu.

Diệp lườm hai đứa cháu trai:

- Mấy đứa cứ vô mạng coi mấy thứ đó không thôi.

Dũng và Cung gãi đầu cười:

- Con trai mà mợ. Coi cho biết chứ tụi con không có thường xuyên truy cập, không có lạm dụng đâu. Không có.

Diệp dịu giọng:

- Mợ tin tưởng mấy con. Nhưng đôi lúc sự hiếu kỳ cũng dẫn đến nhiều tai hại.

Dũng ưỡn ngực tếu táo:

- Mợ phải có lòng tin vào đạo đức sáng ngời của tụi con chứ.

Cung sốt ruột nắm tay Diệp đặt lên bàn phím:

- Mợ giúp con đi mợ.

Diệp liền oai oái la đau Bốn đứa cháu nhìn xuống, thấy mười đầu ngón tay Diệp băng đủ mười ngón. Cung gãi đầu:

- Xin lỗi , con quên.

Thảo le lưỡi:

- Hôm nay mợ lại bị cắt trúng tay hả?

Diệp trả lời ỉu xìu:

- Ừa.

Diệp hỏi kỹ:

- Cung gửi lá mail này đi bao lâu rồi?

- Khoảng mười phút hà mợ.

- Cung nhắm bạn gái con có mở mail coi chưa. Nếu rồi thì coi như xong.

Cung quýnh quáng:

- Chưa đâu mợ. Giờ này bạn con đang đi lễ ở nhà thờ. Chưa về đâu.

Ba đứa còn lại nhìn Cung cười mím chi cọp:

- Rành thời khóa biểu của người ta dữ.

Cung cười hì hì:

- Học hỏi cậu Út đó.

Diệp húng hắng giọng. Cả bọn le lưỡi cười. Ngọc Diệp yêu cầu Cung mở hộp thư của mình ra, đọc lệnh cho Cung kích chuột, giúp Cung thủ tiêu lá thư đó mà không cần đột nhập hộp mail của người ta.

Cả đám quây lại ngó Diệp khâm phục, chúng xúm xít:

- Trùi ui, con ngưỡng mộ mợ quá!

- Mợ giỏi thật.

Cung thì sến nhất đám:

- Mợ là cứu tinh của đời con.

Diệp cười thành tiếng đưa tay đẩy mấy gương mặt nham nhở ấy ra:

- Chiêu này trên báo “Hoa học trò” hay “Mực tím” gì đó, có dạy rồi . Tại mấy đứa không chịu đọc báo thôi.

Diễm thắc mắc:

- Con có đọc thường xuyên, đâu thấy gì đâu.

Thảo nói cô em họ ngay:

- Mày chỉ chú tâm vào mấy mục thơ, truyện ngắn, cái gì liên quan đến vi tính, toán học là lật qua thiệt nhanh. Ở đó còn bày đặt tài lanh.

Dũng nháy mắt ghẹo Diệp:

- Í … mấy tạp chí đó dành cho tuổi mới lớn mà mợ.

Diệp tỉnh queo:

- Thì đã sao, miễn là không đề chữ cấm người lớn đọc thì mợ có quyền đọc.

Chiến Thắng có đông con cháu, Diệp muốn tìm hiểu kỹ tâm lý của bọn chúng nên tìm những sách báo đó đọc. Cô đã có lòng vậy mà bọn chúng còn trêu ghẹo cô. Thật là đáng ghét!

Gia đình Thắng hơi khác nhà người ta. Ba má anh thì rất lớn tuổi, xuýt xoát tuổi với ông bà cô. Anh chị lớn của anh thì gần tuổi ba má cô. Mấy đứa cháu thì chỉ thua kém cô vài tuổi. Ngọc Diệp hơi lúng túng khi bước vào cuộc sống gia đình đông đúc, đa dạng như thế này.

Và do tính Ngọc Diệp rất cầu toàn nữa, cô muốn mình sớm hòa hợp với nếp sống gia đình anh. Cô muốn gia đình anh đều có thiện cảm tốt với cô, nên không tiếc thời gian, công sức bỏ ra tìm hiểu.

Dũng trêu già:

- Ủa! Chứ không phải nếu có đề chữ cấm đọc, mợ vẫn đọc sao.

Ngọc Diệp nhăn răng ra cười. Cô không thể để mất phong độ với đám cháu quái quỷ này được:

- Dũng hiểu tính mợ ghê. Giỏi, ngoan, mợ thưởng cho kẹo nhé!

Dũng hơi đỏ mặt cười chịu thua, hòa vào tiếng cười khanh khách khoái chí của đám em họ.

Diễm sẵn có dịp hỏi mợ luôn:

- Mợ ơi! Mợ có cách nào giấu Yahoo Messenger mà ba má con tìm không ra không? Con cứ dowload về xài, ba má con cứ xóa hoài. Ba má la chiếm nhiều không gian, làm máy chạy chậm.

- Diễm có thể dùng trực tiếp Yahoo Messenger có sẵn trên website của Yahoo.

Diệp ra hiệu cho Diễm lại gần máy vi tính. Mở Internet Explorer, nhập vào địa chỉ https://messenger.yahoo.com. Chọn mục Launch Web Messenger bên dưới trang web, tức thì một màn hình khác hiện ra yêu cầu nhập ID và password, tương tự như mail trong Yahoo, click chuột vào chữ Sign in.

Một cửa sổ mới xuất hiện, nhắc mình click vào một trong hai chế độ báo rằng mình đã online. Cho tất cả mọi người biết mình đang online (Let my friends see me online) hay ẩn mình (Keep me invisible).

Diệp cười nhìn Diễm:

- Bây giờ Diễm đã ở trong cửa sổ Yahoo Messenger, con muốn nói chuyện với ai tùy thích. Đơn giản lắm, đúng không?

Diễm vui ra mặt:

- Con cám ơn mợ.

Diệp cười vuốt tóc nó:

- Có gì đâu. Mấy cái khám phá nho nhỏ này, báo “Mực tím”, báo “Hoa học trò” hay đăng, tụi con chịu khó để ý là biết hết thôi.

Diễm mè nheo:

- Thôi, con ghét đọc mấy thứ liên quan đến vi tính, khô khan lắm. Mai mốt có gì không biết, con hỏi mợ có phải tiện lợi hơn không.

Ngọc Diệp phì cười. Hết nói nổi!

Dũng bẹo má em:

- Mợ đừng thèm chỉ cho con bé này nữa. Nó là chúa làm biếng, giỏi tài bán cái cho người khác không hà.

Bé Thảo đằm tính hơn. Nó thấy nãy giờ Diệp không có động tay vào bàn phím hay con chuột. Toàn đọc lệnh cho Cung, Diễm sử dụng thôi.

Nó nâng nhẹ đôi tay Diệp lên xăm xoi:

- Mợ bị đau phải không?

Diệp chớp mắt cười:

- Ừ.

Thảo chắt lưỡi, nói những kiến thức mình được học ở trường:

- Đương nhiên rồi. Ở mấy đầu ngón tay tập trung rất nhiều các dây thần kinh cảm giác. Nên mỗi lần bị thương ở tay, vết thương dù nhẹ cũng đau lắm.

Diễm vô tư hỏi:

- Mà sao mợ cứ cắt trúng tay hoài vậy? Mợ cẩn thận, cắt từ từ, từ từ sẽ không bị cắt vào tay.

Thảo khỏ đầu em:

- Cắt lâu như mày chừng nào có cơm ăn. Chừng vài tháng mợ sẽ quen thôi mợ há. Mợ rất giỏi, rất thông minh mà.

Ngọc Diệp mỉm cười, không ý kiến. Nói gì thì nói, chuyện bếp núc đúng là cô tệ thật, tiếp thu chậm rì. Đôi lúc cô đâm ra nghi ngờ. Không biết mình có thông minh thiệt không. Buồn cười chưa?

Cung với Dũng cũng rất mến Diệp. Nhưng là con trai, tụi nó không thể quan tâm Diệp như cái cách của Thảo hay Diễm được. Hai thằng nháy mặt hội ý nhau, nghĩ ra trò ghẹo

Ngọc Diệp, hòng xua đi bầu không khí “ảm đạm” này:

- Mợ ơi! Ở công ty, mợ có phụ tá không?

- Làm gì có.

Cả bọn thắc mắc:

- Sao kỳ vậy? Mợ là kiểm toán viên rất giỏi mà. Lương của mợ cao ngất ngưởng luôn. Công việc của mợ chắc phải nhiều lắm, sao không mướn một phụ tá cho mợ?

Ngọc Diệp thật thà giải thích:

- Chỗ mợ làm việc chỉ có một ông sếp. Tất cả những người còn lại đều là đồng nghiệp với nhau. Có thêm một người tạp vụ, một admin (chữ viết tắt của administrator: nhân viên hành chính), một anh tài xế. Sếp còn chưa có thư ký riêng nữa là. Nhân viên ở đó sẽ chia ra thành từng bộ phận.

Mỗi bộ phận có một trưởng bộ phận quản lý. Những công việc nhỏ, riêng lẻ từng người phụ trách. Những dự án lớn, cả bộ phận cùng làm. Có khi còn liên kết với bộ phận khác, thậm chí cả công ty khác nữa.

Hai thằng cháu trai đâu phải có lòng muốn quan tâm tới cơ cấu tổ chức của công ty Ngọc Diệp đâu. Vừa nghe Diệp nói xong, chúng liền hỏi ngay:

- Vậy mấy hôm nay mợ làm sao sử dụng máy vi tính? Dùng tay gõ như người ta chắc đau chết luôn.

Diệp lấy hai cây bút để vào lòng bàn tay nắm chặt. Cô khỏ khỏ lên bàn phím:

- Mợ hạn chế dùng chuột, mợ dùng bàn phím như vầy nè.

Cung ngây thơ cụ:

- Mợ gõ bằng hai cây viết nhanh ghê. Nhìn là biết dân chuyên nghiệp rồi.

Diệp đánh được mùi lạ từ hai thằng cháu. Cô im lặng cho hai đứa nó kẻ tung người hứng tiếp:

- Mợ nè! Con biết mợ được nhiều người trong công ty quan tâm lắm. Có nhiều ông bây giờ gặp cậu Út vẫn còn ghét ra mặt.

- Chắc người ta hỏi thăm mợ nhiều lắm phải không mợ?

Hai thằng lại nháy mắt cười với nhau hỉ hả. Tụi nó tưởng tượng ra cảnh Diệp ngượng nghịu giải thích đôi tay bị thương tùm lum do học nấu ăn với mẹ chồng là mắc cười không chịu được.

Không cười sao được, khi trong mắt mọi người Diệp là một người rất đẹp, rất dễ thương, biết cách giao tiếp, cừ khôi trong công việc, …Tóm lại là mẫu người phụ nữ mơ ước. Khám phá ra Diệp cực kỳ hậu đậu trong bếp núc, hỏi sao người ta không … “hú hồn”.

Ngọc Diệp xuống bếp là lọng cọng như gà mắc tóc, nhìn buồn cười kinh khủng. Đến một người khó tính như bà ngoại mà tụi nó thỉnh thoảng còn bắt gặp bà che miệng cười.

Ngọc Diệp cắm phập hai cây viết vào cái ly đựng viết:

- Không có!

Hai thằng trợn mắt không tin:

- Sao không có được! Mợ xấu hổ nên giấu thì nói đại đi.

Ngọc Diệp cười híp hai con mắt, trông thật “nham hiểm”:

- Bởi mấy người hỏi han kiểu đó đều bị uýnh phải nhập viện hết rồi.

Cung và Dũng làm trò, nhảy lùi một bước, thủ thế:

- Í da … Mợ tôi là găng tơ.

Ngọc Diệp với mấy đứa đùa giỡn, cười ầm ĩ cả một góc nhà. Trong nhà, ai cũng biết bà Loan hơi khó tính với Diệp. Ừ, biết là biết vậy chứ có ai dám hó hé ngoài cậu Út.

Cậu thì khỏi nói, chiều mợ xám hồn luôn.

- Mợ cố lên mợ nhá! Tụi con ủng hộ mợ.

Ngọc Diệp cay cay mắt:

- Cám ơn mấy đứa.

Dũng cầm cổ tay Ngọc Diệp , kéo cô đứng dậy:

- Hôm nay mợ bị thương, không hỏi về vi tính nữa. Mợ chỉ tụi con nhảy đi.

- Nhảy bây giờ à?

Cả bọn hào hứng với trò này lắm:

- Dạ, bây giờ. Mấy cú mợ dạy con bữa trước, con đem ra xài rồi. Đám bạn con lé mắt hết trơn.

- Cái thằng!

Diệp cười vò vò đầu Dũng. Đã học đại học rồi mà chưa chững chạc chút nào.

Bạn đang đọc Còn Tuổi Nào Cho Em của Đường Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kaibaseto
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.