Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngủ chung

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Hiểu có thể dựa vào thực lực cấp Thiên hạ cảnh, không cần tốn sức đã đánh chết mười người cấp Thiên ngay lập tức, đối với dị tộc mà nói, cũng không phải việc khó.

Cho dù là cảnh giới giống nhau, một người có phương pháp tu hành chính thống, một người lại có chiêu thức tự mình suy nghĩ ra, sức lực chiến đấu của hai người căn bản không thể so sánh được.

Lâm Tú bận rộn mấy ngày, mãi cho đến buổi chiều trước khi hội nghị của các chư quốc được cử hành mới có thời gian nhàn rỗi.

Niếp Niếp cùng Băng Hùng đang chơi đùa lăn lộn ầm ĩ ở trong sân sau hoa viên của Lâm phủ, ba ngày trước Na Tháp Toa đã đến Đại Hạ, giờ phút này ở Đại Hạ đang tụ tập toàn hơn mười quốc vương cùng Hoàng đế của các quốc gia, các vương công quý tộc của các nước trên toàn bộ đại lục cũng đến đây rất nhiều.

Hai tên nhóc kia không hiểu gì cả, còn vui vẻ chơi đùa, Song Song cùng Mộ Dung Ngọc cùng với Linh Lung và một nữ tử khác, nhìn hai nhóc con hoạt bát kia, Mộ Dung Ngọc than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu có thể không buồn không lo giống chúng nó thì tốt rồi..."

Những tiểu tử này cùng với những dân chúng vẫn chưa hay biết gì đương nhiên hạnh phúc nhất, bọn họ không cần nghĩ đến chuyện gì, cũng không cần lo lắng gì cả, đương nhiên không có phiền não.

Nữ tử bên cạnh nàng mỉm cười nhéo nhéo mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Chuyện xảy ra trong tương lai sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cùng với sầu lo phiền não, không bằng quý trọng khoảnh khắc hiện tại, nhân dịp còn có chút thời gian, lớn mật một tí, làm càn một tí, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cũng đừng để bản thân phải nuối tiếc..."

Sau khi rời khỏi hoàng cung Quý phi nương nương khác với trước kia rất nhiều.

Lâm Tú rất khó tin, từ trước đến nay tâm tư thiếu nữ của nàng cũng sẽ nói ra những lời giàu triết lý như vậy.

Quá khứ không thể thay đổi, tương lai là không thể đoán trước, việc mọi người có thể làm là trân trọng hiện tại.

Rất có thể con người sẽ không có tương lai, dù kết quả ba năm sau đó như thế nào, trong mấy năm ngắn ngủi này, đừng nên để lại cho mình sự tiếc nuối.

Nói đến sự tiếc nuối, cuộc sống này của Lâm Tú, thật ra hiếm khi có điều gì tiếc nuối.

Cha mẹ hắn vẫn còn sống, gia đình hòa thuận, những người hắn yêu nhất đều ở bên cạnh. Những việc hắn muốn làm lúc trước, hiện giờ cũng đều thực hiện được. Nếu như không có tộc khác xâm lược, thì thật ra hắn hoàn toàn có thể lui về ở ẩn, sinh ra một đám trẻ con, nhìn bọn chúng lớn lên, dạy bọn chúng tu hành. Hoặc là, mang theo nhóm Linh Âm, đi xem vũ trụ bao la và rực rỡ...

Nếu như nói có điều gì tiếc nuối, vậy hẳn là cũng có.

Lâm Tú nhìn một bóng người đang cùng Linh Âm chơi cờ trong một đình nào đó, trong lòng hơi nổi lên gợn sóng.

Hắn cho rằng hắn có thể giống như Linh Quân, có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, coi chuyện tối hôm đó như là một trận đấu giao hữu vì toàn nhân loại. Nhưng trên thực tế hắn vốn không cách nào làm được.

Mấy ngày nay, bóng dáng của nàng thường xuất hiện trong đầu hắn.

Lâm Tú nhìn Linh Quân, nàng và Linh Âm vừa nói vừa cười. Lúc Lâm Tú đi qua, nàng đứng lên, nói với Lâm Tú: “Vừa lúc ta dự định trở về phòng tu hành, chàng và Linh Âm nói chuyện đi...”

Sau khi Linh Quân rời đi, Linh Âm liếc về phía sau, hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Lâm Tú lắc đầu, nói: “Không có.”

Lúc trước khi chưa có chuyện gì xảy ra, quan hệ của bọn họ vẫn bình thường, có thể nói chuyện suốt đêm về vũ trụ, cùng nhau tu hành. Mấy ngày nay, Lâm Tú rõ ràng cảm giác được, nàng đang vô tình hay cố ý trốn hắn.

Xảy ra chuyện như vậy, hai người cũng không có cách nào lấy thân phận bạn bè để ở chung với nhau được nữa.

Linh Âm kéo ống tay áo của hắn, nói: “Tỷ tỷ từ nhỏ đã giấu giếm tâm sự của mình đi. Nàng muốn cái gì, cũng sẽ không trực tiếp nói ra, nàng chính là người miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo...”

Lâm Tú sau khi dùng thuật đọc tâm, cũng đã biết điều này.

Có rất nhiều chuyện, trong lòng nàng rõ ràng rất muốn, ngoài miệng lại kháng cự.

Vì vậy, nàng thường nói “không”, nhưng cơ thể lại rất trung thực.

Tay Linh Âm chạm vào hắn, nói: “Rốt cuộc chàng có hiểu ý của ta hay không...”

Chút tâm tư nhỏ bé của nàng, tất nhiên không thể gạt được Lâm Tú, Lâm Tú thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta biết rồi, biết rồi...”

Ban đêm.

Trăng sáng nhô lên cao.

Mỗi khi trên trời có mặt trăng, Lâm Tú luôn theo thói quen tìm người dị tộc ở trên mặt trăng. Nhìn thấy hắn ta thành thật tu hành ở trên mặt trăng, hắn mới có thể an tâm.

Hắn bê một bát mì nấm với trứng chần nước sôi, đi vào phòng Linh Quân, nói: “Vừa rồi lúc ta nấu mì cho Linh Âm, không cẩn thận nấu thêm một bát, nàng có muốn ăn không?”

Triệu Linh Quân khoanh chân ngồi trên giường tu hành, ánh mắt cũng không mở ra, nói: “Ta không đói.”

Bạn đang đọc Công Tử Biệt Tú (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 382

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.