Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi này không nên ở lâu

Phiên bản Dịch · 1745 chữ

Chương 41

Nơi này không nên ở lâu

Bạch hồ lập tức hiểu ý hắn, thân thể co rút, chui qua miệng đang mở to, xuyên vào yết hầu trốn trong bụng hắn.

Chờ bạch hồ giấu trong bụng, Tần Lãng không vội mở cửa.

Ngay khi cửa phòng mở ra, hơn chục tu sĩ xông vào, họ không khách sáo đẩy Tần Lãng sang một bên, tìm kiếm xung quanh phòng.

Tần Lãng rất bình tĩnh, dù họ có bới ra từng viên gạch trong căn phòng này cũng không tìm được bạch hồ.

Nghe một giọng người: "Không đúng, tôi thấy rõ ràng con yêu vật đến đây."

Một tu sĩ cao to nhìn về phía Tần Lãng, vẻ mặt nghi hoặc.

Tần Lãng bình tĩnh nói: "Các người còn có quy tắc không? Không hiểu đạo lý chưa mời không nên vào sao?"

Tu sĩ cao to hừ lạnh một tiếng, đi tới túm áo Tần Lãng, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Lãng, hai mắt trợn ngược nói: "Nói, ngươi giấu con yêu vật ở đâu?"

"Buông ra! Buông ra!" Cổ Hài Phi chen vào, nắm cổ tay tên tu sĩ cao to, kéo tay gã ra.

"Lao Dật Bình, mọi người đều là một phe, đều muốn bắt yêu, chưa bắt được yêu vật, tại sao lại mâu thuẫn nội bộ trước?"

Tu sĩ cao to Lao Dật Bình ngạo nghễ nói: "Cổ Hài Phi, ngươi và ta không phải một phe. Ta là đệ tử nhập môn Cửu U Tông, có trong danh sách chính thức thuộc hàng chữ Dật, ngươi, các ngươi còn không có đủ tư cách để đặt chân lên thềm Bạch Ngọc."

Lao Dật Bình là một đệ tử mới gia nhập Cửu U Tông thông qua tuyển chọn ba năm trước, môn hạ của Phan Ngọc Kỳ, dù trình độ trong Cửu U Tông rất thấp, nhưng đối với những người cầu đạo chưa có cơ hội bước vào Cửu U Tông, địa vị đã cao cao tại thượng. Hơn một nửa nhóm cầu đạo này nửa đời người có thể không có cơ hội bước lên thềm Bạch Ngọc, dù lời Lao Dật Bình là sự thật, nhưng họ thấy rất tổn thương.

Lúc này, Phan Ngọc Kỳ nghe tin liền tới, Lao Dật Bình mới tha Tần Lãng, chạy đến bên Phan Ngọc Kỳ.

Phan Ngọc Kỳ đứng cạnh bức tường trong phòng xảy ra chuyện, trông cái xác đẫm máu, không khỏi nhíu mày, sư tôn giao quyền quản lý Chúng Sinh Viện cho gã, gã nên chịu trách nhiệm.

Lao Dật Bình đến trước mặt sư phụ, vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy nở nụ cười nịnh hót: "Sư phụ, người cũng tới rồi?"

Phan Ngọc Kỳ không thèm nhìn tên đệ tử, ngó khuôn mặt đẫm máu của thi thể treo ngược, giờ không thể nói ra bộ mặt thật người chết, thấp giọng nói: "Người thứ ba chết trong tháng này."

Lao Dật Bình cúi thấp đầu: "Là đệ tử sơ suất, yêu vật kia thật sự quá xảo quyệt." Nói xong, dừng một chút nói tiếp: "Nhưng mà… đều là kẻ cầu đạo, không có đệ tử tông môn." Vô tình phơi bày sự thật Cửu U Tông hoàn toàn không để tính mạng kẻ cầu đạo vào mắt.

Phan Ngọc Kỳ nhìn Lao Dật Bình, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm nghị, Lao Dật Bình biết mình nói sai, sợ đến mức không dám nói thêm nữa.

Phan Ngọc Kỳ nói: "Ngươi có biết ý nghĩa của Chúng Sinh Viện là gì không?"

Lao Dật Bình đương nhiên biết Chúng Sinh Viện mang nghĩa chúng sinh bình đẳng, khi tông chủ Nhạc Dương Thiên đặt tên này, ông muốn mọi người biết Cửu U Tông sẽ đối xử bình đẳng với tất cả kẻ cầu đạo, nhưng thực tế là không thể làm thế.

"Chôn!"

Phan Ngọc Kỳ quay thân bước ra ngoài, những kẻ cầu đạo đang xem bên ngoài bèn nhường đường, ánh mắt Phan Ngọc Kỳ rơi vào mặt Cổ Hài Phi, gật đầu và chủ động đi về phía Cổ Hài Phi.

"Cổ huynh thật cố chấp, huynh ở đây lâu chưa?"

Cổ Hài Phi nói: "Huynh nhập môn bao nhiêu năm, ta tới đây bấy nhiêu năm."

Cổ Hài Phi cũng có thể coi là người nổi tiếng số một sống ở Chúng Sinh Viện thời gian dài. Ba mươi năm trước, gã cùng Phan Ngọc Kỳ tới đây tham gia tuyển chọn vào tông môn, Phan Ngọc Kỳ trúng tuyển, Cổ Hài Phi bị phạt ở ngoài tường cửa, Cổ Hài Phi không lựa chọn rời đi, thay vào đó ở trong Chúng Sinh Viện chuẩn bị chờ đợi ba năm để tham gia tuyển chọn lần nữa, nhưng không ai nghĩ gã đợi ba mươi năm, tham gia mười lần trong ba mươi năm, không một lần thành công. Thấy cuộc tuyển chọn thứ mười một sắp bắt đầu, Cổ Hài Phi vẫn chưa rời đi, nó thành trò đùa lớn nhất trong Chúng Sinh Viện.

Gã Cổ Hài Phi này căn bản không hề quan tâm ánh mắt người khác, vẫn làm theo cách của riêng mình, ngày thường không thấy gã khổ luyện thế nào, ăn uống vui chơi, sinh hoạt rối rắm, dường như thành quen khi sống ở đây.

Bây giờ Phan Ngọc Kỳ đứng thứ 29 trong thế hệ đệ tử thứ ba của Cửu U Tông, đủ tư cách thu nhận đệ tử ba năm trước. Nếu Cổ Hài Phi được chọn năm nay, gã sẽ thành một thành viên thuộc hàng chữ Dật, rất có thể sẽ thành môn hạ của Phan Ngọc Kỳ, nó sẽ là một sự mỉa mai lớn.

Phan Ngọc Kỳ nói: "Tôi nghe nói huynh là người đầu tiên tìm thấy xác?"

Cổ Hài Phi gật đầu nói: "Tôi nghe thấy tiếng hét, vì vậy chạy ra ngoài, nhưng tôi không vào phòng."

Tần Lãng lùi lại một bước, vì sợ gã lôi mình ra làm chứng, may Cổ Hài Phi chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói câu nào.

Phan Ngọc Kỳ nói: "Nhìn thấy yêu vật?"

Cổ Hài Phi lắc đầu.

Phan Ngọc Kỳ bỏ qua cho gã chuyện không nhìn thấy, cao giọng nói với mọi người: "Tất cả về nghỉ ngơi đi, đêm nay không ai được phép truyền chuyện này ra ngoài, để không làm mọi người hoang mang, ta sẽ đích thân xử lý."

Người xem tản ra. Cổ Hài Phi đưa tay về phía Phan Ngọc Kỳ rồi chuẩn bị rời đi. Phan Ngọc Kỳ nói: "Cổ huynh, năm nay ta sẽ tham gia làm giám khảo." Chỉ với một cái búng tay trong ba mươi năm, Phan Ngọc Kỳ thay đổi từ một thiếu niên thanh thuần được chọn thành giám khảo. Điều mỉa mai hơn nữa là gã sẽ chịu trách nhiệm đánh giá kẻ đến cầu đạo với mình năm xưa là Cổ Hài Phi.

Cổ Hài Phi bật cười, sau khi cười, thở dài nói: "Tôi đột nhiên nhớ nhà!" Sau đó xoay người rời đi.

Phan Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng phập phồng của Cổ Hài Phi Phi, cảm thấy hơi kỳ lạ, Cổ Hài Phi có ý gì? Cuối cùng có phải gã đã cởi được nút thắt trái tim mình, không còn hy vọng gia nhập Cửu U Tông nữa không?

Mọi người giải tán, Giáp Tử Phòng số 7 lấy lại yên tĩnh.

Tần Lãng mở cửa nhìn ra bên ngoài, chắc chắn không còn thấy ai nữa, đóng cửa trở lại bàn, vươn tay vỗ vỗ bụng, nghe thấy bạch hồ đang nói nhỏ trong bụng: "Ân công, họ đi hết rồi à?"

Tần Lãng hừ một tiếng.

Bạch hồ nói: "Cảm ơn ân công, tôi đi ra nhé?"

Tần Lãng vừa mở miệng, đúng lúc này, tường phia Tây vang một tiếng nổ, Tần Lãng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại thấy tu sĩ mập lùn Cổ Hài Phi xuyên tường xông vào phòng.

Bạch hồ vừa thò đầu ra khỏi cổ họng Tần Lãng, sợ tới mức chui vào trong bụng hắn. Tần Lãng giả bộ ngáp một cái, Cổ Hài Phi mắt híp nhìn chằm chằm hắn.

Tần Lãng nói: "Ngươi nào giờ chưa từng biết gõ cửa sao?"

Cổ Hài Phi kinh ngạc nói: "Giáp trận thân của ngươi thật sự rất tốt. Thoạt nhìn, đó là chữ viết tay của Lục Tinh Kiều ở Thiên Sách Phủ."

Tần Lãng nghe gã tiết lộ bí mật, trong lòng đột nhiên cảnh giác, tu sĩ mập mày không biết có mục đích gì, thấy ánh mắt vẫn luôn hướng về phía mình, có chút lo lắng sẽ nhìn thấu bạch hồ đang trốn trong bụng.

Cổ Hài Phi vươn tay nắm cổ tay hắn, Tần Lãng lùi lại một bước: "Ta cùng ngươi thân lắm sao?"

Cổ Hài Phi nói: "Ngươi không phải người, ngươi tới đây làm gì? Cửu U Tông không thể nhận ngươi làm đồ đệ."

Gã lại thở dài: "Đêm nay thực sự ta không nỡ gọi ngươi ra, sợ liên lụy ngươi, chỗ này không nên ở lâu, ngươi mau rời khỏi Cửu U Tông càng xa càng tốt, hoặc ngươi sẽ gặp tai họa."

Tần Lãng cảm thấy lời Cổ Hài Phi có chút khó hiểu, hắn mới vừa tới sẽ gặp phải phiền toái gì? Chỉ vào tường phía Tây có nghĩa là ngươi nên đi, ta không có hứng thú nghe những điều nói nhảm.

Cổ Hài Phi chắp tay chào, sau đó xoay người lao về phía bức tường phía Tây, nhưng lại quên niệm chú ngữ, va đầu vào tường, lùi lại hai bước để niệm phép xuyên tường mới xuyên qua thành công.

Tần Lãng đi tới, sờ vào bức tường, bức tường đang yên đang lành, đầu Cổ Hài Phi đột nhiên chui ra khỏi tường, Tần Lãng giật nảy mình.

"Mau đi đi, nếu không ngươi sẽ gặp rắc rối lớn." Cổ Hài Phi rụt đầu lại sau khi nói.

Tần Lãng trở lại bàn ngồi xuống, pháp thuật hoành hành nên chẳng có sự riêng tư nào ở thế giới này.

Bên ngoài vang tiếng bước chân, Tần Lãng tắt đèn, dựa vào khe cửa nhìn ra, Lao Dật Bình cùng các sư huynh đệ mang cái xác đẫm máu đi.

Bạn đang đọc Cốt Thuyền Ký của Bạch Tuộc Đá (石章鱼)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sampatin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.