Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm xong một chuyện!

Phiên bản Dịch · 1051 chữ

Gia Cát Tiểu Sinh thông minh nhưng trong lòng tràn vẫn đầy nghi hoặc, không biết Tiêu đại ca vì sao bỗng nhiên bật cười?

Còn cười vui vẻ như vậy.

Có cái gì đáng cười a!

Sau khi trở về thẳng đến Thúy Hoa Cung, nói với Trương Diêu Nhi về chuyện của Phàm.

Trương Diêu Nhi vừa kinh ngạc lại vừa thẹn thùng lại vừa tức giận, ngây người một lâu đều nói không nên lời.

"Cái này không phải là oan uổng cho cung chủ sao?" Tiêu Thần vừa nói vừa tự nhủ để xem nha đầu ngươi còn dám mạnh miệng hay không!

"Khó trách buổi sáng hôm đó ta cảm giác là lạ, còn tưởng rằng là kinh nguyệt tới trước thời hạn......"Trương Diêu Nhi đỏ mặt cúi đầu xuống.

"Còn muốn chết sao?"Tiêu Thần hỏi một câu nói nhảm.

"Đương nhiên là không, ta mới mười bảy tuổi, còn chưa sống đủ a."Trương Diêu Nhi nhẹ giọng thì thầm, trong lòng tự nhủ làm gì có ai điên mà muốn chết?

Người ta trước đó không phải là bị ép bất đắc dĩ sao!

Hiện tại ngươi cũng đáp ứng cha muốn giúp ta, vậy trước hết ta không thể chết.

"Vậy là tốt rồi, cung chủ nhớ kỹ cho ta, về sau vô luận là ai hỏi cung chủ việc này, cung chủ không được nói cái gì cả, hỏi quá thì khóc òa lên, rõ chưa?"

Tiêu Thần cảm giác nha đầu Trương Diêu Nhi này ít nhiều có chút đần độn, cho nên không thể không căn dặn nàng hai câu.

"Ngươi nói chuyện người ta hỏi là chuyện nào?"Trương Diêu Nhi quả nhiên liền rất ngu ngốc.

"Ngươi cứ nói đi!"Tiêu Thần cả giận.

"Ách...... Giống như cũng không thể nói a?"Trương Diêu Nhi tội nghiệp nhìn Tiêu Thần.

"Những chuyện giữa cung chủ cùng các cung nữ đều chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không có ai quan tâm, điểm chết người nhất chính là chuyện của Phàm, cái này đánh chết cũng không thể nói."

"Chờ một lúc ta sẽ để cho Văn Thiện Trường tới lấy lấy thai nhi ra, chúng ta trước tiên đem chứng cứ tiêu hủy đi rồi nói tiếp, thực sự không được cho bọn họ tìm được bất kỳ chứng cứ gì!"

"Ngươi cũng nên căn dặn thủ hạ của mình, đừng để bọn họ ra ngoài loạn nói lung tung."

"Những công chuyện khác đều giao cho ta."

"Biết rồi, ta đều nghe ngươi, tạ ơn Tiêu công công."Trương Diêu Nhi vội nói.

"Cung chủ cũng chớ vội cảm ơn ta, ta là đáp ứng phụ thân cung chủ hỗ trợ, nhưng có thể giúp đỡ hay không còn chưa biết được đâu, ài...... Có thể qua được chuyện mất mạng này hay không, thật sự là rất khó nói!"Tiêu Thần lắc đầu liên tục.

"Gì thì cũng phải cám ơn ngươi."Triệu diêu mà nói khẽ.

Sau khi ra ngoài bàn giao với ba người Gia Cát Tiểu Sinh, Triệu Công Minh, Ngụy Vân Thiên ở tại ngoài Thúy Hoa Cung đêm nay, chặt chẽ trông coi, vô luận là ai đến đều không cho đi vào, liền nói là chỉ thị của Hoàng Hậu!

Sau đó đi thẳng đến Từ Ninh Cung của Thái Hậu, không phải tìm Thái Hậu, mà là tìm Vương Tận Trung.

"Đã trễ thế như vậy, ngươi cái tiểu nhân ngươi tìm ta có chuyện gì?"Vương Tận Trung nhìn thấy Tiêu Thần đến tựa hồ cũng không phải thật bất ngờ.

"Hắc hắc, đặc biệt tới để thăm hỏi công công a."Tiêu Thần cười đùa tí tửng.

"Ít bộ dạng này, loại lời này ta nghe suốt ngày đến bành cả lỗi tai rồi, nói chính sự!"Vương Tận Trung cười mắng.

"Là! Là như thế này, hôm nay tiểu nhân phụng lệch ra cung một chuyến, trùng hợp lại gặp được một linh kiện chủ chốt mà người thích, nhưng cũng không biết đến tột cùng là thế nào, lại biết công công người có nghiên cứu rất sâu đối với cái này, thuận tiện tranh thủ thời gian lấy ra mời công công giúp đỡ xem một chút có phải đồ tốt hay không?"

Tiêu Thần nói xong từ trong ngực lấy ra Mặc Ngọc Kỳ Lân lấy được từ nhà Trương Bạch Quán, dâng lên bằng hai tay.

"Úc? Để ta qua xem qua."Vương Tận Trung lập tức trợn tròn mắt, nhận lấy liền dùng ánh đèn quan sát tỉ mỉ nửa ngày, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười.

Có thể thấy được là người biết hàng.

"Khối mặc ngọc lớn có nhan sắc thuần khiết như này thế nhưng hiếm thấy rất, càng thêm là được làm ra từ tay nghề của một trong tứ đại công tượng Bắc Đại Đầu, hắc hắc, tiểu tử ngươi xem như tìm đến bảo bối, cái đồ chơi này thế nhưng là giá trị liên thành a!"

Lúc Vương Tận Trung nói chuyện con mắt đều không rời khỏi Mặc Ngọc Kỳ Lân trong tay, hiển nhiên trong lòng là yêu không muốn bỏ.

"Tiểu nhân nào có thể chịu nổi phúc khí ấy, vẫn là mời công công ngài lưu lại thưởng thức a."Tiêu Thần vội nói.

"Ai nha nha, làm sao có thể nói như vậy, cái này cũng không tốt lắm đi?"Vương Tận Trung vui mừng.

"Còn xin công công vui vẻ nhận lấy, cũng coi là cho tiểu nhân chút tình mọn."Tiêu Thần cười nói.

"Ai uy, cái miệng nhỏ của ngươi rất ngọt a! Cũng được, khó thấy được thời điểm tiểu nhân ngươi hiếu tâm, ta liền nhận phần phúc khí này vậy."Vương Tận Trung cười đến nếp nhăn trên mặt đều nổi lên gợn sóng.

"Đa tạ công công nể mặt, công công nghỉ ngơi sớm, tiểu nhân xin cáo lui."

"Lại ngồi một lát đi? Cũng tốt, ngươi còn phải đi hầu hạ Hoàng Hậu, vậy ta cũng không lưu ngươi lại nữa, không có chuyện nhớ tới đây làm làm...... Ta đưa tiễn ngươi đi."

Tự mình đưa Tiêu Thần đến ngoài cửa, còn ra sức nắm lấy tay hắn, một bộ dáng vẻ lưu luyến không rời......

Làm xong một chuyện, còn có một chuyện.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Phong Lưu Giả Thái Giám của Hỏa Vương Chi Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gietkochet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 389

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.