Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Cổ Tinh Thần

Tiểu thuyết gốc · 1583 chữ

Nơi này không có bầu trời, cũng không có mặt đất, xung quanh chỉ là mây mù bao phủ cùng vô số điểm sáng đa sắc màu đang không ngừng trôi nổi.

Tinh thần Trần Phong không theo sự khống chế mà tuỳ ý trôi dạt, thoáng sau chợt trông thấy một lão nhân đang ngồi nhập định trên một đài sen khổng lồ.

Khi hắn vừa xuất hiện, lão nhân bỗng mở mắt.

Lão nhân này trông rất bình phàm, duy chỉ có đôi mắt sáng quắc như hai vầng nhật nguyệt soi thấu thiên địa vạn vật.

Lão ngạc nhiên nói:

“Ồ! Một tu sĩ hạ giới cũng có thể đi đến tận đây sao?”

Trần Phong mang theo vẻ cảnh giác, dò hỏi:

“Tiền bối xin cho biết đây là địa phương nào vậy?”

Lão nhân mỉm cười hòa ái bảo:

“Nơi này là Thái Cổ Tinh Thần! Chỉ những người cảm ngộ hư bản nguyên đến một trình độ nhất định thì mới đủ cơ duyên được Thiên Đạo tán thành tiếp dẫn đến đây.”

Thái Cổ Tinh Thần, thiên địa kỳ danh tồn tại trong truyền thuyết à?

Đồn rằng tu sĩ đến nơi đây ngộ đạo sẽ có cơ hội sáng tạo thần thông bản nguyên.

Trần Phong kinh hãi quá thể, trong lúc còn đang phán đoán thực hư thì lại nghe lão nhân kia bảo:

“Mau trở về đi thôi! Tinh thần của ngươi quá yếu, nếu còn lưu lại chắc chắn sẽ bị lực lượng Thái Cổ thôn phệ.”

Nghe lão hù dọa, Trần Phong căng thẳng hỏi:

“Lão tiền bối! Vãn bối làm thế nào mới trở về hạ giới?”

Lão nhân trầm mặc một thoáng, vuốt chòm râu bạc bảo:

“Thôi! Để lão phu giúp ngươi một tay vậy!”

Nói đoạn lão phất tay một cái, tinh thần Trần Phong tức khắc bị cuốn ngược trở lại.

Thấy mình sắp sửa theo lối cũ hạ phàm, Trần Phong vội vàng hô lên:

“Tiền bối, xin cho biết danh tính, ngày sau có cơ hội vãn bối sẽ nhất định báo đáp.”

m thanh của lão nhân vang vọng truyền tới:

“Lão phu An Dương Vương! Một mai nếu thành công phi thăng thượng giới hãy đến Cổ Loa Thành tìm ta.”

Tinh thần của Trần Phong rời khỏi Thái Cổ Tinh Thần, trong nháy mắt đã xuyên qua kết giới bình yên trở về cơ thể.

Nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra rất nhanh!

Tính từ thời điểm Trần Phong nhập đạo cho đến khi thanh tỉnh không vượt quá nửa canh giờ.

Cơ thể Trần Phong phát ra một cỗ khí tức nhân quả bản nguyên thập phần quỷ dị khiến cho vua tôi Phạm Kiều biến sắc, cảm giác bản thân giống như con kiến hôi vô cùng nhỏ bé đang phải đối mặt với đấng thượng đế chí tôn.

Phạm Kiều và Trần Nam mồ hôi vã ra như tắm, trong mắt hai người lộ ra vẻ khiếp sợ đến cùng cực.

Cũng may cảm giác ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc rồi lập tức biến mất.

Có điều, vì như vậy mà độc tính trong cơ thể Phạm Kiều lại gặp thời phát tác.

Sắc mặt y trong tích tắc tái xanh như tàu lá, toàn thân mềm nhũn như bông, co giật dữ dội.

Trần Nam cuống cuồng giữ chặt lấy hoàng đế, hoảng hốt la lên:

“Bệ hạ! Bệ hạ…”

Nghĩ đến đối phương nhiều năm một lòng hiếu kính, còn lưu tâm an bài cho hậu nhân Trần gia chu đáo, cuối cùng Trần Phong cũng đưa ra quyết định.

Ngón tay hắn cách không điểm ra một đạo nguyên lực bắn thẳng vào cơ thể Phạm Kiều.

Ngay tức thì, từng làn khói đen kịt từ trên đỉnh đầu y thoát ra.

Phạm Kiều đang trong tình trạng sống dở chết dở bỗng nhiên cảm thụ toàn thân thư thái dễ chịu lạ thường, tựa hồ sức khỏe của mình trở về thời trai trẻ mười chín, đôi mươi.

Đúng lúc đó âm thanh của Trần Phong vang lên:

“Độc tính trong cơ thể ngươi đã được giải trừ! Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, các ngươi trở về đi thôi. Sau này cũng không cần phải đến đây quấy rầy ta nữa!”

Phạm Kiều đang định mở miệng cảm ơn bỗng thấy toàn thân nhẹ bẫng, chưa kịp định thần đã thấy mình và Trần Nam xuất hiện ngoài cửa Nhân Sinh Quán.

Vua tôi hai người kinh hãi nhìn nhau, một thoáng sau đồng loạt chắp tay hướng vào bên trong Nhân Sinh Quán nói:

“Đa tạ tiền bối!”

“Đa tạ Phong gia gia!”

Hoàng đế sắc diện hồng hào, tinh thần vui vẻ quay sang vỗ vai tể tướng Trần Nam bảo:

“Nam ái khanh! Chúng ta trở về triều thôi! Trẫm nhất định phải uống cùng khanh một trận cho thoả lòng a.”

. . .

Còn lại một mình trong Nhân Sinh Quán, Trần Phong lập tức hồi tưởng lại quá trình tiến vào Thái Cổ Tinh Thần.

Đã có kinh nghiệm lần đầu, hắn tin tưởng những lần sau muốn đi đến Thái Cổ Tinh Thần là cực kỳ dễ dàng.

Có điều, ngộ nhỡ trong Thái Cổ Tinh Thần tồn tại nguy hiểm đúng như vị lão nhân kia cảnh báo thì e rằng hậu quả rất thê thảm.

“Thôi vậy, đợi khi ta thành tựu Hoá Thần sẽ lại thử đến đó thăm dò một chuyến coi sao!”, Trần Phong thầm nhủ.

Còn một điểm làm cho Trần Phong kinh ngạc khôn cùng chính là việc lão nhân ấy tự xưng là An Dương Vương.

Đây liệu có phải là chủ nhân của kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ trong truyền thuyết hay không nhỉ?

Câu nói sau cùng ông ta dặn sau này phi thăng thượng giới hãy đến Cổ Loa Thành gặp mặt.

Thái độ của đối phương nhìn qua rất có thiện ý, nhưng với tính cách cẩn trọng của mình Trần Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Cho dù thành công phi thăng thượng giới cũng tìm hiểu thực kỹ càng mới quyết định sau.

Lại nói, vào thời điểm này sinh tử luân hồi bản nguyên và nhân quả bản nguyên gần như đã sắp sửa chạm ngưỡng đại thành, Trần Phong hạ quyết tâm trong vòng mười năm tới tất phải thành công.

Qua thêm bốn năm, rốt cuộc nhân quả bản nguyên cũng đại thành!

Trần Phong lập tức cảm nhận được tiếng gọi của Thiên Đạo.

Lúc này, chỉ cần hắn nguyện ý liền có thể tùy thời triệu hoán cánh cửa Thiên Môn, tiến hành quá trình chứng đạo Hoá Thần.

Tất nhiên Trần Phong không đơn giản làm như vậy, cái hắn muốn chính là một lần chứng đạo vạn cổ lưu danh.

Ba năm nữa chớp mắt qua đi, nhẩm tính thời điểm Trần Phong nhập phàm vừa tròn sáu mươi năm.

Trần Phong cảm nhận sinh tử luân hồi bản nguyên đã gần chạm ngưỡng chứng đạo, chỉ thiếu một chút nhỏ mà thôi.

Còn thời gian bản nguyên lại cực kỳ khó lĩnh ngộ, vẫn mơ mơ hồ hồ như trước, đình trệ không hề tiến triển chút nào.

Hắn không nôn nóng, vẫn lặng lẽ sống trong Nhân Sinh Quán cảm ngộ nhân sinh.

Dường như Trần Phong vẫn đang chờ đợi một điều gì đó.

Về phần hoàng đế nhân gian Phạm Kiều, nghe theo sự căn dặn của Trần Phong nên từ sau lần đó đã không còn đến nữa.

Có điều, hoàng đế đối với con cháu Trần gia đích thực ưu ái vô cùng, ban cho công danh bổng lộc, vinh hoa phú quý không sao kể xiết.

Trần Nam thân là tể tướng đương triều, nhận được sự sủng ái tuyệt đối của hoàng đế, quyền uy dưới một người mà trên cả vạn người, chỉ cần ho một tiếng cũng đủ khiến cho quần thần lo lắng.

Chuyện này Trần Phong có nghe dân gian đồn thổi nhưng không mảy may quan tâm, bởi vì con đường mà hắn theo đuổi không phải là những thứ như vậy.

Hoàng đế thì sao?

Quan cao lộc hậu thì thế nào chứ?

Đến cuối cùng nằm xuống dưới ba thước đất, tất thảy đều như gió thổi mây bay mà thôi.

Trong một buổi hoàng hôn của mùa thu năm ấy.

Một cỗ xe ngựa chạy như bay vào An Thái Trấn rồi thẳng tiến đến Nhân Sinh Quán.

Từ trên xe, một gã thanh niên nhảy xuống, hối hả chạy vào bên trong, vừa trông thấy Trần Phong lập tức cúi đầu thi lễ nói:

“Xin thứ lỗi! Cho hỏi lão nhân ngài có phải là Trần Phong tiền bối?”

Trần Phong tinh thần thoáng động, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

Gã thanh niên mang theo sự gấp gáp, không kịp thở dốc đã vội nói:

“Vãn bối là Vương Hồng! Nội tổ mẫu hiện đang trong cơn nguy kịch, di nguyện cuối cùng của bà là được gặp mặt ngài. Cầu xin ngài đi theo vãn bối lên kinh thành một chuyến.”

. . .

Tác giả: Đạo hữu yêu mến truyện hãy dành chút thời gian tương tác, bình luận góp ý để mình có thêm động lực ra chương nhanh hơn!

Chân thành cám ơn!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 292

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.