Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo này mọi người đều điên hết rồi

Phiên bản Dịch · 2718 chữ

Nhìn theo bóng lưng Lâm Hi Nguyệt, Phó Du Nhiên đột nhiên thấy chán nản, Lâm Hi Nguyệt lý trí hơn nàng rất nhiều, sẽ không làm cái việc ngu ngốc như tự động hiến thân gì đó, nhưng nếu còn muốn một nam nhân thứ hai đi vào lòng nàng ấy sẽ là một việc rất khó khăn.

Có lẽ đây chính điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và Lâm Hi Nguyệt, từ trước đến giờ Lâm Hi Nguyệt đều tự biết phải làm như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất.

Hai ngày sau Lâm Hi Nguyệt lại tới, lúc trông thấy Phó Du Nhiên liền hốt hoảng, rõ ràng tinh thần Phó Du Nhiên rất không tốt, dưới hai mắt hiện lên một quầng thâm giống như là mấy ngày rồi không ngủ.

Lâm Hi Nguyệt đuổi Tiểu An Tử ra khỏi điện, kéo tay Phó Du Nhiên để nàng ngồi xuống, Phó Du Nhiên thở nhẹ một tiếng, cuộn tay áo lên nhìn, trên cánh tay bầm xanh một mảng.

Lâm Hi Nguyệt tức giận nói: "Tiểu tử kia rốt cuộc có lương tâm không vậy? Lại có thể giày vò mi thành bộ dáng này? Một ngày không làm thì hắn có thể bị nghẹn chết hay sao?"

Tuy Phó Du Nhiên da mặt dày, nhưng nghe vậy thì trên mặt cũng nổi lên một tầng ửng hồng, "Mi nói bậy bạ gì đó."

Lâm Hi Nguyệt tức giận khó nhịn: "Ta đi tìm hắn tính sổ!" Dứt lời liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Phó Du Nhiên liền vội vàng kéo Hi Nguyệt lại: "Chuyện không phải như mi nghĩ đâu, ngày hôm qua hắn cũng cảm thấy ta không khỏe, cho nên buổi tối cũng... cũng không làm cái đó, nhưng buổi sáng hôm nay tỉnh dậy ta vẫn thấy cơ thể mình khó chịu như cũ."

"Nhất định là do các người làm quá nhiều nên cơ thể mới suy nhược như vậy."

Phó Du Nhiên đỏ mặt nói: "Buổi sáng thái y có đến xem qua, nói không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là tốt thôi."

Lâm Hi Nguyệt hừ một tiếng, Phó Du Nhiên vội vàng nói sang chuyện khác, "Đồ gia truyền của mi sao rồi?"

Lâm Hi Nguyệt tháo Tử Tinh trên cổ xuống trả lại cho Phó Du Nhiên, bĩu môi nói: "Không đùa nữa, người ta nói muốn khắc giống cái này tất phải dùng một loại châm nhỏ như lông trâu, nhưng bản chất của Tử Tinh rất cứng rắn mà châm nhỏ lại không có lực, vật này của mi không biết là được một vị sư phụ nào chế thành, coi như là một vật tuyệt phẩm rồi."

Phó Du Nhiên cười nói: "Nghĩa phụ đã từng nói nó là bảo bối, quả đúng là thế."

Lâm Hi Nguyệt nói: "Hôm qua mi không nhìn thấy được sắc mặt của chưởng quỹ kia đâu, đôi mắt của ông ta trừng to như muốn rớt ra ngoài luôn á, cứ cầm bảo bối hoài mà không muốn buông ra, còn nói muốn dùng tất cả tài sản ông ta đang có để đổi lấy, cuối cùng ta phải tặng cho ông ta một quyền mới đoạt lại được bảo bối đấy, bà nội nó chứ, khiến ta mất hết hình tượng thục nữ ngay trước trước mặt Hoài vương !"

Nhắc tới Hoài Vương, Phó Du Nhiên liền nhớ đến chuyện Lâm Hi Nguyệt muốn rời đi, ánh mắt nàng buồn bã, "Hay mi vào cung ở với ta đi, mi mà đi rồi thì không biết lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại được."

Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Mi không thể rời kinh thì ta có thể tới thăm mi, thật vất vả mới đến được Kinh Thành mà lại ngày ngày buồn bực ở trong cung thì lỗ to đấy, nha đầu Tử Yên kia hình như nghĩ thông suốt rồi, không còn ngày ngày quấn lấy Hoài vương không thả nữa, ta ở bên ngoài cung còn có thể thỉnh thoảng cùng nàng ta đi dạo phố tâm sự, chẳng lẽ cho ta vào cung để chứng kiến cảnh mi và lão Tề mỗi ngày đều chàng chàng thiếp thiếp sao?"

"Mi không muốn biết suy nghĩ thật sự của hắn sao?"

Lâm Hi Nguyệt lắc lắc đầu cười: "Việc đã đến nước này, truy hỏi đến cùng có khi lại phá hỏng tình trạng bây giờ của ta và hắn nên thành ra cũng không tốt, vẫn nên quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này thôi."

Sau khi Lâm Hi Nguyệt đi, Phó Du Nhiên vẫn hoảng hoảng hốt hốt, vốn định chờ Tề Diệc Bắc trở lại để cùng nhau đi thỉnh an Hoàng hậu, ai ngờ vô tình lại ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra thì ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, gọi Tiểu An Tử lại hỏi thì được biết Tề Diệc Bắc vẫn chưa về, nói là xuất cung rồi.

Lại đợi một hồi, mãi đến lúc cửa cung gần đóng mới thấy Tề Diệc Bắc về, trên khuôn mặt đều là vẻ không vui.

Phó Du Nhiên không hiểu nói: "Chàng làm sao vậy? Trong triều đã xảy ra chuyện lớn gì sao?"

Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Mấy ngày nay chúng ta đều không gặp được Khuynh Thành, nàng đoán xem muội ấy đi đến đâu?"

Phó Du Nhiên lắc đầu một cái, Tề Diệc Bắc nói: "Chúng ta còn tưởng rằng muội ấy đã mất tích, không ngờ mỗi ngày muội ấy đều đến dịch quán tìm Đông Phương Cẩn, hai người dắt tay nhau đi du ngoạn, rất khoái hoạt."

Phó Du Nhiên sững sờ, "Đông Phương Cẩn? Không phải nàng ấy rất ghét hắn sao? Chẳng lẽ nàng ấy muốn tìm Đông Phương Cẩn d.đ.l.q.đ để thực hiện cái kế hoạch kia?"

Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Chỉ sợ kế hoạch không thực hiện được mà ngược lại còn khiến muội ấy rơi vào miệng sói."

"Vậy Mộc Thanh Y đâu rồi? Có phản ứng gì không?"

"Phản ứng gì chứ? Người ta nên ăn cơm vẫn ăn cơm, nên xem bệnh vẫn xem bệnh, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy."

"Tại sao có thể như vậy?" Phó Du Nhiên nói: "Lúc trước không phải Khuynh Thành đã nói chỉ cần nàng ấy và Đông Phương Cẩn đi gần một chút đã khiến cọc gỗ không chịu nổi rồi hay sao?"

"Ai biết bọn họ làm cái gì!"

"Không được." Phó Du Nhiên nói: "Ngày mai chàng kêu nàng ấy vào cung đi, ta sẽ hỏi nàng ấy chuyện này cho rõ."

Tề Diệc Bắc gật đầu một cái, lại ngượng ngập nói: "Nếu là thanh niên tài tuấn nào đó thì ta cũng không gấp như vậy, nhưng cố tình lại là cái tên Đông Phương Cẩn nam không ra nam nữ không ra nữ kia, không d.đ.l.q.đ chỉ khiến ta không yên lòng mà cả cữu cữu và mẫu hậu cũng rất nóng ruột."

Phó Du Nhiên bật cười nói: "Được rồi, chàng giải thích cái gì chứ?"

Tề Diệc Bắc tiến lên ôm chặt eo Phó Du Nhiên, nhỏ giọng nói: "Không giải thích lại sợ nàng suy nghĩ lung tung, hiện tại ta chỉ coi muội ấy là muội muội, cũng hi vọng muội ấy có một kết quả tốt."

"Ta nhỏ nhen như vậy sao?" Phó Du Nhiên phồng má, "Huống chi chàng đã từng thề độc, nếu như. . . . . ."

"Không có nếu như." Tề Diệc Bắc nầng cằm Phó Du Nhiên lên, ánh mắt vô cùng kiên định, "Vĩnh viễn không có."

Phó Du Nhiên rất cảm động đưa tay ôm lấy cổ Tề Diệc Bắc, nhón chân dâng lên đôi môi thơm nhưng Tề Diệc Bắc chỉ chạm vào một cái như chuồn chuồn lướt nước, Phó Du Nhiên không hài lòng cong cong cái môi lên nhưng Tề Diệc Bắc chỉ cười cười, "Ta thấy hai ngày nay tinh thần nàng rất không tốt, cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi."

Phó Du Nhiên nhanh chóng nói: "Hôm nay ngủ cả một buổi chiều nên tinh thần rất tốt."

Nhìn thấy nàng như vậy, Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười nói: "Làm gì? Lại muốn Bá Vương ngạnh thượng cung sao?"

"Cái gì mà ‘lại’?" Phó Du Nhiên hứ một tiếng, lại cúi đầu buồn bực nói: "Ta không muốn chàng đi tìm người khác."

Tề Diệc Bắc sững sờ, "Cái gì."

Phó Du Nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Ta nói, nếu như không thỏa mãn chàng...chàng sẽ đi tìm người khác, ta không muốn chàng đi tìm các nàng kia!"

Tề Diệc Bắc kinh ngạc một lúc lâu mới bật cười ôm Phó Du Nhiên vào trong lòng, "Không tìm người khác, chỉ tìm nàng thôi có được hay không?"

Phó Du Nhiên cúi đầu, hài lòng cười ngượng ngùng, đưa tay cởi áo ngoài trên người Tề Diệc Bắc xuống, "Hôm nay tinh thần của ta rất tốt. . . . . ."

"Đừng lộn xộn nữa."

"Thật, không tin chàng nhìn xem."

"Không nhìn."

"Vậy chàng sờ sờ. . . . . ."

. . . . . .

Kết quả như thế nào? Không cần phải nói cũng biết.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Tề Diệc Bắc lâm triều không lâu thì thấy Cố Khuynh Thành tới, nàng trông thấy Phó Du Nhiên thì thản nhiên cười một tiếng, "Biểu tẩu, tẩu tìm ta sao?"

Phó Du Nhiên ý cười đầy mặt khoác lấy cánh tay của nàng, "Đã mấy ngày rồi chưa đến cung mẫu hậu thỉnh an người rồi? Chúng ta cùng đi đi."

Cố Khuynh Thành cúi đầu im lặng đi theo Phó Du Nhiên ra ngoài, Phó Du Nhiên cũng không hỏi chuyện xảy ra mấy ngày nay, chỉ nói về thời tiết lạnh rồi hoa cỏ lung tung, đang lúc Phó Du Nhiên chỉ vào trên trời định nói gì đó, Cố Khuynh Thành liền ngăn lại tay của nàng cười nói: "Sao biểu tẩu không hỏi trong mấy ngày qua ta đã làm cái gì?"

"Cô muốn nói thì tự nhiên sẽ nói thôi, nếu cô không muốn nói thì ta có hỏi cũng chỉ là vô ích."

Cố Khuynh Thành gật đầu, "Vậy ta sẽ không nói đâu."

Phó Du Nhiên quýnh lên, "Cô. . . . . ."

Cô Khuynh Thành cười cười, trên khuôn mặt vốn tái nhợt hiện lên một chút hồng hào, "Hôm đó chúng ta nói chuyện bị sư huynh nghe được, huynh ấy rất tức giận, cho rằng chuyện ta và Đông Phương Cẩn cũng là diễn trò lừa huynh ấy."

"Tại sao có thể như vậy?" Phó Du Nhiên gãi gãi mặt, "Cô chưa giải thích với hắn sao?"

Cố Khuynh Thành chán nản nói: "Làm sao mà giải thích, dưới tình thế cấp bách đó ta liền nói rõ hết với huynh ấy tâm ý của mình, sau. . . . . ." Nói đến đây, trên bộ mặt tuyệt mỹ của nàng xẹt qua một chút đau khổ, "Sau đó sư huynh cũng cự tuyệt ta rất rõ ràng, huynh ấy nói huynh ấy đối với ta chỉ là tình nghĩa huynh muội, không hề nghĩ tới chuyện gì khác."

Phó Du Nhiên hoàn toàn ngây ngốc, Mộc Thanh Y, đầu của ngươi thực sự là cọc gỗ sao?

"Đã như vậy, ta cũng không muốn làm người khác khó chịu nữa." Trong lời nói của Cố Khuynh Thành rõ ràng là đang cố làm ra vẻ thoải mái.

Phó Du Nhiên gấp gáp: "Vậy cô cũng không thể hụt hẫng mà ngày ngày đi tìm tên nhân yêu kia để dạo chơi được."

Cố Khuynh Thành cười cười, "Đông Phương Cẩn cũng có chỗ tốt của hắn, huống chi ta gả đến nước Ngụy thì Đại Tấn cũng sẽ được lợi mà."

Hai người vừa đi vừa nói thoàng chốc đã gần đến cung Tử Hòe, Phó Du Nhiên liên tiếp nói bốn năm câu "Tuyệt đối không được", nhưng lại không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn để khuyên lơn, aizz, chuyện tình cảm chính là khiến người ta buồn lòng như vậy đấy.

Đang lúc nàng suy nghĩ muốn nát óc thấy trên hành lang cách đó không xa đột nhiên có một bóng người nàng bèn hô to một tiếng: "Tề Vũ Tây!"

Người nọ dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn phương hướng của Phó Du Nhiên, quả đúng là Tề Vũ Tây.

Phó Du Nhiên kéo Cố Khuynh Thành đi tới, đợi thấy rõ mặt của hắn thì không nhịn được thở nhẹ một tiếng, "Sao huynh lại biến thành bộ dạng này?"

Sắc mặt Tề Vũ Tây tái nhợt không hề có tí hồng hào nào, so với lúc trước gầy đi không ít, chân mày nhẹ nhàng nhăn lại một chỗ, giống như có chuyện gì đó rất khó nghĩ, trông thấy Phó Du Nhiên liền nở một nụ cười cứng nhắc, "Đi đâu vậy?"

"Đến thỉnh an mẫu hậu."

Tề Vũ Tây gật đầu, chuyển hướng nhìn sang Cố Khuynh Thành, "Khuynh Thành, chuyện của muội và sư huynh sao rồi?"

Cố Khuynh Thành thắc mắc nhìn qua Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên liền ngượng ngùng cười nói: "Ta từng nói với hắn về chuyện này."

Cố Khuynh Thành cười cười, lại nhìn qua Tề Vũ tây lắc đầu một cái, Tề Vũ tây nói: "Mặc dù gặp chút ngăn trở nhưng đừng nói ra lời buông tay dễ như vậy, một nữ tử tốt như muội thì cho dù là kẻ nào cũng sẽ động lòng."

Phó Du Nhiên nói: "Huynh không biết đấy thôi, vị sư huynh kia của nàng ấy chính là một tên đầu gỗ, Khuynh Thành nàng ấy cũng nản chí rồi, đang suy nghĩ muốn gả cho Đông Phương Cẩn kia kìa, huynh mau tới khuyên nhủ nàng ấy đi."

Tề Vũ tây nhìn qua Cố Khuynh Thành, hồi lâu mới nói: "Muội và sư huynh của mình thật không có khả năng sao?"

Vẻ mặt Cố Khuynh Thành buồn bã khẽ gật đầu một cái.

Tề Vũ Tây đột nhiên cười cười, nói: "Thay vì gả cho Đông Phương Cẩn, không bằng gả cho ta đi."

Nhìn dáng vẻ Tề Vũ Tây không giống như đang đùa giỡn, Cố Khuynh Thành hơi kinh ngạc sau đó thở ra một hơi, khẽ cười một tiếng, "Được."

Phó Du Nhiên. . . . . . Bất kỳ lời nói nào cũng không thể hình dung tâm tình của nàng bây giờ, hai người này đang làm gì thế? Điên hay là ngốc vậy?

"Huynh đừng vội vã như vậy được không?" Nàng nhìn qua Tề Vũ tây nói: "Tuy nói qua năm là huynh đã có thể thành thân, nhưng huynh cũng phải thận trọng một chút chứ, tại sao có thể gặp bất cứ ai cũng muốn cưới người ta vậy?"

"Khuynh Thành sao có thể là bất cứ ai được?" Tề Vũ Tây nói: "Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đều hiểu biết rõ về đối phương, ta muốn cưới muội ấy muốn gả, thích hợp hơn hết, hôm nay ta tiến cung chính là đi tìm phụ hoàng nhờ người giúp ta chọn một mối hôn sự, giờ như thế này lại càng tiết kiệm phiền toái chứ sao."

"Huynh. . . . . . Ít nhất huynh cũng nên để cho Quốc sư coi cho huynh một quẻ, xem thử coi có gì hung hiểm không chứ."

Không biết có phải do ảo giác của Phó Du Nhiên hay không mà khi nàng vừa nhắc tới hai chữ "Quốc sư", sắc mặt Tề Vũ Tây vốn đã tái nhợt càng trở nên gần như trong suốt, làm cho người ta lo lắng hắn có thể sẽ té xỉu bất cứ lúc nào, hắn cười khổ thì thầm một câu: "Hắn chính là hung hiểm của ta thì có."

"Cái gì?"

Tề Vũ tây lắc đầu rồi quay qua nhìn Cố Khuynh Thành nói: "Nếu như muốn đổi ý thì nhớ nói cho ta biết."

Cố Khuynh Thành chỉ thản nhiên cười một tiếng, "Ung vương ca ca cứ đi tìm Hoàng thượng đi, Khuynh Thành sẽ chờ tiếp chỉ."

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thái Tử Phi của Viên Không Phá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.