Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyễn Ảnh Hương Vĩ Hồ

Phiên bản Dịch · 1561 chữ

"Sư đệ, ta biết ngươi sẽ không bỏ lại một mình ta." Trì Tuyết Phù trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, nói.

Mạc tranh không để ý tới nàng, khẽ nhíu nhíu mày, cái bóng màu đỏ vừa rồi thật sự quá quái dụ, hắn rõ ràng đã đâm trúng nó một kiếm, nhưng bỗng nhiên nó liền biến mất, khiến cho hắn không thể không cẩn thận đề phòng.

"Xem như tốc độ có nhưng, cũng nên để lại một chút dấu vết, tại sao lại không thấy gì." Mạc Tranh lẩm bẩm.

"Sư đệ, có phải ngươi vẫn đi theo sau ta? không trách ta đi theo lâu như vậy một chút dấu vết cũng không có, ra là ngươi ẩn núp đằng sau ta, tên tiểu tử nhà ngươi, quả nhiên là ngoài lạnh trong nóng, ngoài miệng nói bỏ ta lại một mình, nhưng vẫn lo lắng cho an toàn của ta, trốn ở phía sau bảo hộ cho ta."

Bộ dạng của Trì Tuyết Phù giống như ta đã nhìn thấu ngươi đang nghĩ gì.

"Ngươi câm miệng cho ta!" Mạc Tranh nhăn màu, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

Trì Tuyết Phù lúc này mới giật mình nhìn lên trường kiếm của Mạc Tranh, trên đó còn lưu lại một vết máu, cẩn thận nói: "Gần đây có yêu thú? Ngươi vì chiến đấu với yêu thú nên mới chịu ra mặt?"

Nói xong, Trì Tuyết Phù cũng đề cao cảnh giác nhìn ngó xunh quanh.

Xung quanh đây một tiếng động đều không có nghe thấy, Mạc Tranh vẫn rất nghiêm túc đi lắng nghe, tuy rằng không có âm thanh, nhưng Mạc Tranh biết thứ vừa rồi nhất định vẫn còn ở quanh đây, dẫn đến nơi này bầu không khí vô cùng quỷ dị và bất an.

"Con cáo nhỏ đẹp quá đi. . ." Trì Tuyết Phù bỗng nhiên nói.

Theo tiếng nói của Trì Tuyết Phù nhìn qua đấy, Mạc Tranh thấy được cách đó 17 mét là một con tiểu hồ ly đang bị thương ở chân trước, đôi mắt to tròn và sáng ngời đang nhìn hắn, rất là đáng yêu.

Trì Tuyết Phù nhìn con hồ ly nhỏ, nhẹ giọng nói: "Tiểu tử này bị thương rồi, sư đệ, chúng ta phải chẳng nên giúp đỡ nó?"

Mạc Tranh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ngươi không biết nó là cái gì? Nếu ngươi không muốn chết, thì cất đi lòng tốt của mình đi."

Trì Tuyết Phù khẽ nhíu mày: "Không phải là một con cáo bình thường thôi sao,

Mạc Tranh cười lạnh một tiếng: "Nó không phải yêu thú? Cũng phải, nó đã không gọi là yêu thú nữa, nó là một con Thiên Yêu Thú!"

"Cái gì!"

Trì Tuyết Phù thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dọa tới giọng nói lắp bắp: "Thiên. . . Thiên Yêu Thú? Xong rồi, xong rồi, lần này chúng ta chắc chắn phải chết, nó hắt xì một cái chúng ta đều chết."

"Bây giờ ngươi sợ? Ta đã sớm nói với ngươi là không nên đi theo ta vào chỗ sâu." Mạc Tranh lạnh lùng nhìn nàng một cái.

Trì Tuyết Phù giống như sắp khóc, nhưng khi nàng nhìn thấy Mạc Tranh vẫn bộ dạng bình tĩnh, bỗng nhiên hỏi: "Sư đệ, tại sao ngươi không sợ? Hay là ngươi dọa ta, con cáo nhỏ này chắc chắn không phải Thiên Yêu Thú gì đó đúng không?"

Trì Tuyết Phù để lộ ra hai cái răng nanh, trừng mắt nhìn Mạc Tranh.

Mạc Tranh bình tĩnh nói: "Ta không có dọa ngươi, nó chính xác là Thiên Yêu thú, tên là Huyễn Ảnh Hương Vĩ Hồ, là một loại

"Huyễn Ảnh Hương Hồ? Vậy nó. . . Có nguy hiểm không?" Trì Tuyết Phù hoàn toàn không có một chút ấn tượng, ngây ngốc hỏi.

Mạc Tranh gật đầu, sau một hồi lại lắc đầu: "Nó tuy là Thiên Yêu thú, nhưng lực công kích của nó chỉ bằng yêu thú cấp 10, tốc độ cũng thuộc dạng bình thường mà thôi, hiện tại nó bị ta chém bị thương, sẽ không có nguy hiểm với chúng ta, nhưng nó có một loại thiên phú thần thông — Dịch chuyển tức thời."

"Dịch chuyển!" Trì Tuyết Phù lại tiếp tục ngây người.

"Không sai, chính là Dịch chuyển!"

Sắc mặt Mạc Tranh nghiêm túc lại, nói: "Trừ thần thông đó ra, khi Huyễn Ảnh hương Hồ ở im tại một vị trí, trên cái đuôi nó phát ra một mùi hương kỳ lạ, Yêu thú ở gần đó chỉ cần ngửi được mùi hương này đều phát cuồng, sẽ bị mùi hương hấp dẫn chạy đến, xem như Thiên Yêu thú cấp cao cũng không thể tránh khỏi!"

"Ngươi nhìn nó đi, tuy nó bị thương nhưng vẫn cứ đi đi lại lại, đó là bởi vì nó không thể dừng lại, một khi nó dừng lại để trị thương, hương thơm trên đuôi nó sẽ dẫn tới rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, đem nó ăn hết.

"Vậy nên, Huyễn Ảnh hương hồ cả một đời đều không thể dừng lại. Ta chém nó một kiếm ở chân, coi như đã hoàn toàn khiến nó tức giận, bởi vì nó không thể dừng lại, nên vết thương của nó cứ mãi đổ máu như vậy, qua một thời gian dài cũng không thể khôi phục."

Nó thật đáng thương, cả một đời đều không thể dừng lại nghỉ ngơi một chút, như vậy mệt mỏi đến cỡ nào, đáng thương tiểu hồ ly kia." Trì Tuyết Phù lại nổi lên lòng thương.

Mạc Tranh lếc nàng một cái, nói: "Đợi chút nữa ngươi mới thấy nó khủng bố cỡ nào, nó mặc dù không có nguy hiểm trực tiếp, nhưng ta đã chọc tức nó, chúng ta phải mau chóng rời khỏi khu rừng yêu thú này, đi một đường cũng không thể dừng lại nghỉ ngơi, một khi chúng ta dừng lại, nó sẽ trốn ở đâu đó, dùng cái đuôi phát ra hương thơm, hấp dẫn vô số yêu thú đến đây, nếu như có Thiên Yêu thú tới, chẳng phải là chúng ta sẽ bị xé thành mảnh nhỏ sao!"

Mạc Tranh thản nhiên nói: "Đi thôi, chỉ cần chỉ cần chúng ta cứ đi một mạch, nó cũng không làm gì được chúng ta."

Nói chung Mạc Tranh quay ra nhìn Huyền Ảnh hồ một chút, sau đó quay người hướng ra bên ngoài khu rừng yêu thú.

Trì Tuyết Phù đuổi sát theo hắn, còn Huyễn Ảnh hồ ở cách đó khoảng 30 40 mét, ở vị trí này nó vừa không bị Mạc Tranh đánh lén, cũng không để mất dấu bọn người Mạc Tranh.

"Nó đi theo chúng ta thật kìa." Trì Tuyết phù có chút khẩn trương, nói.

Mạc Tranh thản nhiên nói: "Không cần lo lắng như vậy, chúng ta chỉ cần không ngừng lại là được, chỉ mong chúng ta không gặp phải yêu thú cấp 9 sống thành đàn, nếu không phải dừng lại một thời gian ngắn, thì đúng là phiền phức lớn rồi."

Nửa tiếng sau, Mạc Tranh hận không thể tát chính mình một phát, hắn đúng là thối miệng, hiện tại trước mặt bọn họ là một đàn yêu thú cấp 9 Sơn Lâm Lang yêu, có khoảng bảy con.

Bảy con Sơn Lâm lang yêu ánh mắt phát ra ánh sáng màu xanh, miệng chảy nước bọt, ánh mắt tập trung vào Mạc Tranh cùng Trì Tuyết Phù, khom người một cái liền đưa hai người bao vây lại.

Thần sắc Mạc Tranh nghiêm túc, trên tay giữ chặt thanh kiếm.

Bảy con yêu thú cấp 9, cho dù là võ đồ cấp 10 cũng không dám trêu chọc vào, nếu như không phải có Trì Tuyết Phù, Mạc Tranh có lòng tin có thể lao ra ngoài.

Nhưng có thêm Trì Tuyết Phù vướng víu như vậy, hắn không có lòng tin.

Hiển nhiên lúc này Trì Tuyết Phù cũng nhận ra điều này, sắc mặt của nàng trắng bệch, đừng nói là bảy con yêu thú cấp 9, xem như một con đối với nàng đều vô cùng chật vật.

Nàng biết, hiện tại hi vọng sống duy nhất là Mạc Tranh.

Nàng há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ là mím chặt môi, dáng vẻ như muốn liều mạng.

Mạc Tranh nhíu mày, nói: "Một lát nữa ngươi bảo vệ tốt cho bản thân mình, ta sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của Lang yêu, nhanh chóng đem chúng nó chém giết, nhưng mà. . .Thôi được rồi, làm hết sức mình, vận mệnh do trời."

Làm hết sức mình, vận mệnh do trời, chính là nói, Trì Tuyết Phù có thể sẽ phải ở lại chỗ này.

Trì Tuyết Phù cắn răng, khuôn mặt kiên định, nói: "Sư đệ, ngươi không cần để ý tới ta, nếu có cơ hội ngươi hãy chạy đi, Huyễn Ảnh hồ đã biến mất, chắc chắn nó muốn hấp dẫn càng nhiều Yêu Thú tới đây, như vậy chúng ta đều phải chết ở chỗ này, không bằng một người sống sót, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi ngăn cản đám Lang yêu này!"

Bạn đang đọc Cực Vũ Huyền Đế (Dịch) của Cửu Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongHoàng3112
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.