Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xoay chuyển tình thế

Phiên bản Dịch · 4994 chữ

Thẩm Hoằng phất phất tay, Ngô ma ma lập tức bước nhanh về phía trước, dẫn Thái Xuân đi tiểu hoa viên của Trường Nhạc đường, bất quá chỉ trong một chốc lát, đã mang về một cái bọc.

Thẩm Hoằng cầm lấy cái bọc, quả nhiên giống như lời Băng Lam nói, cũng là một cái vỏ bọc màu hồng cánh sen, cùng túi đồ vừa rồi mới nhìn cũng không có gì khác nhau, chỉ khác là nó được thêu bằng sợi bạc sẫm màu.

Thẩm Hoằng giũ bọc gói đồ ra, quả nhiên bên trong là một tượng Quan Âm có rễ cây điêu khắc, giống nhau như đúc.

Thẩm Nguyên Trân la lớn: "Chính là cái này! Đây mới là thọ lễ ta muốn tặng cho lão tổ tông!”

Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Hoằng nhìn về phía Thẩm Nguyên Ngọc: "Nhân chứng vật chứng đều có, cho dù ta không muốn tin cũng khó! Người đâu, nhốt Tam nha đầu vào từ đường cho ta!" Thẩm Hoằng có thể làm được tông chủ của tứ đại môn phiệt cao nhất, đối nhân xử thế tự nhiên không hồ đồ, tuy nhiên chuyện hôm nay, bởi vì có Tam hoàng tử và người ngoài ở đây, không nên dính líu quá nhiều, bằng không còn không biết phải dính líu đến bao nhiêu chuyện xấu xa, đến lúc đó thể diện Thẩm gia sẽ mất sạch. Chỉ có thể giải quyết dứt khoát, trước nhốt Tam nha đầu lại rồi nói sau.

Có thể thấy được Hồ Dương quận chúa mời Tam hoàng tử tới, quả là một chiêu diệu kỳ.

Khóe miệng lão thái quân giật giật, rốt cuộc không có ngăn cản. Nghĩ đến chuyện này có thể là do Thẩm Quân vì cướp lấy ngôi vị tông tử mà thiết kế bẫy, lão nhân gia cũng có vài phần thương tâm.

Lập tức có hai bà tử tiến lên kéo Thẩm Nguyên Ngọc. Sắc mặt của Tạ Thuần và Thẩm Mộc đều trở nên rất khó coi.

Thẩm Nguyên Ngọc mạnh mẽ mở lời: "Chậm đã!"

"Tam nha đầu, ngươi còn có gì muốn nói?" Trong mắt Thẩm Hoằng có tinh quang chợt lóe.

"Tổ phụ, có thể cho phép cháu gái hỏi mấy câu không?"

Thẩm Hoằng hơi do dự, dưới loại tình huống này, tất không thể không để Thẩm Nguyên Ngọc nói chuyện, nếu không làm sao có thể phục chúng, liền gật gật đầu.

Ánh mắt mọi người nhất thời đều rơi lên trên người Thẩm Nguyên Ngọc. Thấy vẻ mặt tự nhiên của nàng, Dữu Cảnh Niên cùng Tạ Thuần đều cảm thấy Thẩm Nguyên Ngọc có năng lực lật bàn, nhưng hai người đặt mình vào hoàn cảnh suy nghĩ, đổi lại là bọn họ, dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, chỉ sợ cũng không có biện pháp gì hay để thoát tội!

Thẩm Nguyên Ngọc nhận được sự đồng ý, chậm rãi đi vào trong sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai nha hoàn Thái Xuân cùng Bạch Hương: "Ta muốn hỏi các ngươi một chút, nếu muốn làm đại sự cơ mật bực này, bất kỳ một chỗ nào sơ hở, đều sẽ làm cho ta thân bại danh liệt, vì sao bổn tiểu thư không để cho nha hoàn tâm phúc, Loan Nương, Bảo Châu các nàng đến làm, ngược lại muốn tìm hai nha hoàn tam đẳng ngay cả phòng ta cũng không vào được làm? Điều này được giải thích như thế nào?”

Hồ Dương quận chúa giành trước nói: "Cái này có cái gì khó giải thích, Loan Nương cùng Bảo Châu tất cả đều là thiếp thân nha hoàn của ngươi, mục tiêu quá lớn. Hơn nữa hai nha đầu này là bồi phòng của mẫu thân ngươi, cũng không tính là người ngoài, ngươi có thể tìm các nàng làm chuyện này, cũng không tính là kỳ quái!”

"Quận chúa nói rất hay! Quận chúa chấp chưởng Đông phủ, mỗi ngày hàng nghìn việc, quản mấy trăm người, thậm chí ngay cả hai nha đầu này là mẫu thân ta từ Chu gia mang đến cũng biết, phần năng lực này thật sự là làm chất nữ bội phục không thôi!”

Hồ Dương quận chúa chậm lại, cãi chày cãi cối nói: "Chính là bởi vì bổn quận chúa phụ trách gia nghiệp to lớn như đông phủ, mới có thể biết lai lịch của hai nha đầu này!”

Thẩm Nguyên Ngọc từ chối cho ý kiến, xoay người nói với Ngô ma ma: "Phiền ma ma mang Bạch Hương ra ngoài trước, ta có mấy vấn đề muốn hỏi riêng Thái Xuân!”

Ngô ma ma nhìn thoáng qua lão thái quân, thấy bà khẽ gật đầu, lúc này mới mang theo Bạch Hương ra khỏi sảnh đường trước.

Thẩm Nguyên Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thái Xuân, hỏi: "Theo lời ngươi vừa nói, ta bảo ngươi chế tác con rối hình người nguyền rủa lão tổ tông, là chuyện khi nào?”

Thái Xuân không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Nửa tháng trước, mồng 8 tháng 12.”

Khóe miệng Thẩm Nguyên Ngọc khẽ nhếch lên: "Mồng 8 tháng 12, ta vừa mới từ thôn trang trở về, rất tốt!" Giọng điệu của nàng lạnh lẽo: "Lúc đó ta nói với ngươi như thế nào, ngươi phải lặp lại không sót một chữ cho ta một lần?”

Nàng hỏi nhanh, Thái Xuân trả lời cũng nhanh: "Lúc ấy ngài tự mình mang vải trắng vào, phân phó chúng ta nói: 'Trong vòng năm ngày dùng những tấm vải trắng này làm một con rối hình người, cao năm tấc, rộng ba tấc, các ngươi phải vụng trộm làm, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết, có khó khăn gì thì gọi Loan Nương nói cho ta biết, ta tự sẽ giúp các ngươi! Chuyện này làm xong, ta sẽ ban thưởng trọng hậu cho các ngươi!”

Thẩm Nguyên Ngọc gật gật đầu, lại nói một câu: "Rất tốt!" Sau đó nói: "Ta bảo các ngươi dùng gói đồ giả này thay gói đồ thật của Tứ tiểu thư, lại phân phó như thế nào, ngươi cũng phải không sai một chữ nói cho mọi người nghe!”

Thái Xuân quả nhiên giống y như đúc kể lại một lần.

Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười nói: "Ngô ma ma, mang Thái Xuân ra ngoài đi! Thay Bạch Hương vào!”

Ngô ma ma liền mang Thái Xuân ra ngoài, lại mang Bạch Hương vào. Đối với Bạch Hương, Thẩm Nguyên Ngọc chiếu theo hồ lô vẽ hồ lô, vẫn như trước hỏi lại mấy vấn đề vừa mới hỏi Thái Xuân khi nãy, Bạch Hương cũng giống như Thái Xuân, há mồm liền trả lời, không chút chần chờ, hơn nữa câu hỏi trả lời hoàn toàn giống nhau như đúc.

Hỏi xong, Thẩm Nguyên Ngọc liền bảo Ngô ma ma mang Bạch Hương ra ngoài.

Mọi người không khỏi âm thầm kỳ quái, phương pháp hỏi như vậy chẳng phải càng thêm xác thực tội lỗi của Thẩm Nguyên Ngọc sao.

Tạ Thuần cau mày khẽ suy tư, bỗng nhiên nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Không đúng... Dựa theo cách nói của hai nha hoàn này, Tam tiểu thư bảo bọn họ tạo con rối là chuyện nửa tháng trước, như thế nào Tam tiểu thư mỗi một lần hỏi các nàng, các nàng đều không chút nghĩ ngợi, thuận miệng liền đưa ra đáp án?”

Thất tiểu thư Thẩm Nguyên Bích ở một bên xem náo nhiệt, thấy Thẩm Nguyên Ngọc xui xẻo, trong lòng nàng ta có loại thoải mái nói không nên lời, hận không thể lập tức nhốt Thẩm Nguyên Ngọc vào từ đường, vĩnh viễn cũng đừng thả ra, như vậy mới coi như thỏa mãn ý nguyện của nàng ta. Nghe thấy Tạ Thuần khắp nơi giúp đỡ vị tỷ tỷ này, nàng ta không nhịn được lên tiếng nói: "Có lẽ Thái Xuân cùng Bạch Hương có trí nhớ xuất chúng, cũng có thể!”

Những lời này vừa nói ra, lập trường của nàng ta lập tức bại lộ không thể nghi ngờ. Lập tức có vô số ánh mắt khinh bỉ rơi vào trên người nàng ta. Thẩm Nguyên Ngọc dù sao cũng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng ta, ngóng trông tỷ tỷ không tốt như vậy, vị Thất tiểu thư này tâm tính nhân phẩm là như thế nào, cũng có thể thấy được một chút.

Thẩm Nguyên Bích vừa nói ra khỏi miệng mới biết mình trong tình thế cấp bách nói sai, đợi muốn nói mấy lời xã giao bù đắp, Tạ Thuần đã hừ lạnh một tiếng: "Thất tiểu thư lời này sai rồi, dù trí nhớ tốt đến đâu, hỏi ngươi chuyện hơn nửa tháng trước, cũng phải suy nghĩ một chút mới có thể trả lời! Làm sao há miệng là nói được, giống như học thuộc lòng!" Thẩm Nguyên Bích bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.

Mặt mũi này xem như là mất hết rồi!

Tạ Thuần không để ý tới nàng ta nữa, thẳng thắn nói: "Cho nên kết luận chỉ có một, đó chính là... Hai nha hoàn này đã sớm thông đồng lời khai!”

Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười nói: "Biểu ca quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, một câu nói trúng!”

Đám người Tam hoàng tử cùng Dữu Cảnh Niên cũng đều lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Nguyên Ngọc đều lộ ra vài phần khó tin. Có thể ở trong thời gian ngắn ngủi, dưới tình thế bất lợi như vậy, nghĩ ra sơ hở nhỏ nhặt như vậy, nữ tử tuổi còn trẻ này, thật sự là quá mức lan tâm huệ chất!

Hồ Dương quận chúa hừ lạnh một tiếng: "Chỉ dựa vào mấy câu nói như vậy, đã muốn che giấu tội lỗi lớn này, Tam nha đầu, ngươi nghĩ không khỏi quá đơn giản đi!”

Thẩm Nguyên Trân cũng ở một bên giúp đỡ nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Mặc dù hai nha đầu kia trả lời nhanh hơn một chút, lại có thể nói rõ cái gì, ngươi có chứng cớ gì chứng minh chính ngươi trong sạch vô tội?”

Thẩm Nguyên Ngọc thần sắc thong dong nhìn ánh mắt Hồ Dương quận chúa: "Quận chúa, Tứ muội muội, nếu ta có biện pháp chứng minh lời khai của hai nha đầu này, căn bản là đang nói dối, các ngươi nói như thế nào?”

"Ngươi trước tiên chứng minh cho chúng ta xem một chút!" Hồ Dương quận chúa ngoài mạnh trong yếu nói.

Thẩm Nguyên Ngọc xoay người lại, nói với Ngô ma ma: "Phiền thỉnh ma ma mang Thái Xuân vào.”

Thái Xuân một lần nữa tiến vào, lúc quỳ trên mặt đất đã lung lay sắp đổ. Cứ như vậy thẩm vấn vài lượt, khiến Thái Xuân có áp lực tinh thần rất lớn, tinh thần của nàng ta đã gần đến bờ vực sụp đổ.

Thẩm Nguyên Ngọc phân phó một tiếng: "Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ta!”

Thái Xuân theo lời ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn Thẩm Nguyên Ngọc.

Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Nửa tháng trước ta đã nói gì với ngươi, ngươi nhớ rõ một chữ không sai, như vậy bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có nhớ, mồng 8 tháng 12 ngày đó, là thời tiết gì, trời nắng hay là trời đầy mây, có tuyết rơi không?”

Thái Xuân mấy ngày nay kinh hồn táng đảm, làm sao còn có thể nhớ rõ những thứ này, nghe xong vấn đề này, trên đầu liền toát mồ hôi, chần chờ nói: "Là trời quang, à không, hình như là một ngày đầy mây!"

Khóe miệng Thẩm Nguyên Ngọc nhếch lên ý cười giễu cợt: "Trí nhớ của ngươi không phải rất tốt sao? Mỗi một chữ ta nói ngươi đều nhớ rõ, làm sao ngay cả thời tiết ngày đó như thế nào cũng không nhớ được? Đó là một ngày nắng hay nhiều mây? Nói đi!”

"Là, là trời đầy mây!" Mồ hôi trên trán Thái Xuân từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tạ Thuần thấy thế không nhịn được nở nụ cười: "Thật là nha đầu có trí nhớ thật tốt, ha ha, ha ha! Để bổn công tử đến nói cho ngươi biết, ngày đó tuyết rơi hơn nửa ngày, bổn công tử sở dĩ đến nay còn nhớ rõ, là bởi vì buổi chiều ngày mồng 8 tháng 12, tuyết rơi dày, bổn công tử mời mấy vị hảo hữu đến Mai viên ngắm hoa!”

Thái Xuân ngụy biện nói: "Nô tỳ không quá chú ý đến thời tiết, nhất thời không nhớ rõ cũng có thể, nhưng tiểu thư phân phó nô tỳ, nô tỳ cũng không dám quên.”

Thẩm Nguyên Ngọc nói tiếp: "Ngươi không nhớ rõ thời tiết ngày đó cũng thôi, vậy ta hỏi ngươi, hôm đó ta dặn dò ngươi chế tạo con rối, ta mặc quần áo gì, đeo loại trang sức gì, ở phòng nào của Trường Nhạc Đường triệu kiến các ngươi? Ngồi trên giường bạt hoặc ghế thái sư? Những điều này ngươi sẽ không quên!" Quên thời tiết còn nói được, nhưng một nha đầu mỗi một chữ chủ tử nói qua đều nói rõ ràng, nếu ngay cả chủ tử hôm đó mặc quần áo gì cũng quên, vậy thật sự không thể nói được.

Hồ Dương quận chúa nghe đến đó sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Bà ta không ngờ Thẩm Nguyên Ngọc lại hỏi kỹ như vậy! Những vấn đề này, bà ta cũng không cung cấp cho hai nha đầu này! Hiện giờ Thẩm Nguyên Ngọc tách hai nha hoàn ra thẩm vấn từng nha hoàn một, hỏi ra lời khai nếu giống nhau như đúc mới là lạ!

Trên mặt Hồ Dương quận chúa liền đổ mồ hôi!

Chuyện cho tới bây giờ, Thẩm Nguyên Ngọc đã nắm chắc phần thắng, nàng nhìn thoáng qua cái trán đầy mồ hôi của Hồ Dương quận chúa trêu ghẹo nói: "Quận chúa, trong sảnh đường này cũng không có nóng lắm, sao ngài lại đổ mồ hôi, chẳng lẽ thân thể không thoải mái?”

Hồ Dương quận chúa đã không còn khí lực mở miệng phản bác.

Thái Xuân quỳ trên mặt đất do dự không mở miệng, ngày thường nàng ta căn bản không gặp được Thẩm Nguyên Ngọc mấy lần, làm sao nàng ta bịa ra cho được.

Thẩm Mộc lạnh lùng quát một tiếng: "Tam tiểu thư hỏi ngươi, tai ngươi điếc sao? Còn không mau nói!”

Thái Xuân mặt đầy mồ hôi, lại căn bản không kịp lau một chút, một tiếng gào to này của Thẩm Mộc triệt để đánh bại nàng ta, nàng ta khóc, nói năng lộn xộn nói: "Tam tiểu thư, ngày đó, đeo một bộ trang sức hồng ngọc, mặc áo choàng lông chồn màu đỏ nhạt, là ở bên hông khách sảnh Trường Nhạc đường gặp chúng ta, ngồi ở trên trên sập Tương Phi!”

Nàng ta vừa nói xong, Loan Nương liền không nhịn được quát: "Ngươi nói bậy! Tam tiểu thư đúng là có một chiếc áo khoác lông chồn, nhưng không phải đỏ nhạt, mà là màu nâu đỏ. Quần áo của tiểu thư cũng là có hạn, lão tổ tông phái người vừa nhìn liền biết thật giả.”

Thẩm Nguyên Ngọc cười lạnh một tiếng: "Tiện tỳ này ngay cả phòng ta cũng không vào được, làm sao biết áo khoác của ta là đỏ nhạt hay là màu nâu đỏ!”

Đại nha hoàn Tước Nhi bên cạnh Hồ Dương quận chúa thấy tình hình này, thừa dịp người không để ý lặng lẽ di chuyển bước chân, rón rén đi ra ngoài cửa, nếu có thể ráp khẩu cung với Bạch Hương trước, Hồ Dương quận chúa còn có một đường sinh cơ, bằng không tiểu nhị phòng ai cũng đừng hòng chiếm được chỗ tốt.

Tước Nhi lặng lẽ mò tới cửa, lại bị thân ảnh cao lớn của Ngô ma ma chặn lại, khuôn mặt Ngô ma ma ngày thường như Bồ Tát đầy ý cười, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng có vài phần ý tứ không tốt. "Tước nhi cô nương, đây là muốn đi đâu hả?”

Tước nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt Ngô ma ma trong lòng liền không khỏi chột dạ, chỉ đành nở nụ cười nói: "Ma ma, ta nhất thời quá mót, ngài xem..."

Ngô ma ma "À" một tiếng, âm dương quái khí nói: "Quá mót à! Lẽ ra chuyện như vậy lão thân không nên ngăn cản cô nương, chỉ là hiện giờ, nếu như xảy ra chuyện gì không rõ ràng, sợ ngay cả Quận chúa nương nương cũng không bảo vệ được cô nương. Cho nên lão thân xin khuyên cô nương, bất kể là thật gấp hay là giả gấp, trước tiên đều yên tâm không được nóng nảy! Chẳng mấy chốc chân tướng sẽ rõ ràng, giờ này, không nghẹn hỏng cô nương được!”

Ngô ma ma ở bên cạnh lão thái quân hầu hạ mấy chục năm, trung thành với lão thái quân nhất. Thẩm Quân cùng Thẩm Huy vì vị trí tông tử dù đấu thế nào, Ngô ma ma cũng lười đi quản, nhưng bọn họ dám lấy lão thái quân làm bè, Ngô ma ma dù thế nào cũng nhìn không được.

Nói đến mức này, Tước Nhi đành phải mặt mày xám xịt trở lại bên cạnh Hồ Dương quận chúa.

Lần này không cần Thẩm Nguyên Ngọc dặn dò, Ngô ma ma liền mang Thái Xuân ra ngoài, mang Bạch Hương vào.

Tố chất tâm lý của Bạch Hương tốt hơn Thái Xuân nhiều, Thẩm Nguyên Ngọc hỏi nàng ta thời tiết ngày mồng 8 tháng 12, nàng ta lại có thể nhớ rõ hôm đó là có tuyết rơi.

Chẳng qua nghe xong vấn đề kế tiếp, trên trán Bạch Hương cũng toát mồ hôi, nàng ta không chịu trả lời Thẩm Nguyên Ngọc, ánh mắt lại nhìn về phía Hồ Dương quận chúa.

Nhiều lần bức bách, nàng ta mới lắp bắp nói: "Ngày đó, Tam tiểu thư mặc một bộ áo khoác màu chuột xám, cài trâm vàng ròng khảm phỉ thuý, trực tiếp đưa chúng ta vào nội thất của Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lúc ấy ngồi trên giường bạt bộ trong nội thất!”

Không thể không nói, nha đầu Bạch Hương này thông minh hơn nhiều. Áo khoác màu chuột xám cùng trâm vàng ròng khảm phỉ thuý, mỗi tiểu thư đều sẽ có, trả lời như vậy cũng sẽ không sai quá nhiều.

Thẩm Nguyên Ngọc lại không nhịn được cười ra tiếng: "Ngươi xác định ta ngồi trên giường bạt bộ?”

Giọng nói Bạch Hương hơi run rẩy: "Vâng, xác định!”

"Được rồi! Tốt lắm! Chỉ tiếc nha đầu thông minh như ngươi, lại chưa từng vào phòng ta, không biết trong phòng ta, chỉ có một cái giường Tương phi, cũng không có cái gì mà giường bạt bộ!”

Thẩm Nguyên Ngọc cúi người bái lạy: "Mời lão tổ tông, tổ phụ vì cháu gái, vì tiểu đại phòng chủ trì công đạo!”

Chuyện cho tới bây giờ, mưu tính của Hồ Dương quận chúa đã thất bại thảm hại. Lão thái quân thở phào một cái, Thẩm Quân là một trong những tôn bối, bà thích nhất nhìn trúng, ngay từ đầu bà cũng từng có hoài nghi, là Thẩm Quân âm thầm bày mưu hãm hại tiểu nhị phòng, từ đó thủ lợi, mưu đoạt vị trí tông tử, nếu thật sự là như thế, vậy thì quá khiến lòng người lạnh lẽo.

Cũng may hiện giờ chân tướng đã được phơi bày, trong lòng bà cũng cảm thấy thoải mái không ít.

Lão thái quân liền nhìn Thẩm Hoằng. Dù sao Thẩm Hoằng mới là tông chủ Thẩm thị nhất tộc, quyết định của ông ta chính là quyết định cuối cùng của gia tộc. Lão thái quân, cũng phải cho ông ta đủ tôn trọng.

Thẩm Hoằng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hồ Dương quận chúa, lại nhìn Thẩm Huy miễn cưỡng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt mang theo thất vọng nhàn nhạt.

Hồ Dương quận chúa quỳ xuống trước khi Thẩm Hoằng lên tiếng: "Con dâu không thể phân biệt rõ đúng sai, nhất thời oan uổng Tam nha đầu, kính xin lão tổ tông, thỉnh cha chồng trách phạt!”

Thẩm Quân cười lạnh: "Đệ muội nói rất thoải mái... Ngươi muốn oan uổng sợ không chỉ đơn thuần là Tam nha đầu đơn giản như vậy đi!" Chỉ đơn giản như vậy đã muốn thoái thác trách nhiệm, làm như ai cũng đều là kẻ ngốc?

Thẩm Hoằng nhìn Thẩm Quân một cái, ánh mắt sắc bén của hai cha con giao nhau trên không trung, rồi lại tránh đi. Trầm Hoằng nói: "Đưa hai nha đầu Thái Xuân cùng Bạch Hương to gan làm bậy này đến sài phòng hậu viện, phái người trông coi, chờ lão tổ tông thánh thọ xong ta muốn tự mình thẩm vấn!”

Hồ Dương quận chúa thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi người ở đây đều biết, Thái Xuân cùng Bạch Hương không có khả năng vô duyên vô cớ làm một con rối hãm hại Tam tiểu thư, sau lưng nhất định có người chủ mưu. Thẩm Hoằng không thẩm vấn tại chỗ, chính là cho tiểu nhị phòng thời gian giảm xóc.

Lão thái gia xử trí như vậy, một mặt là không muốn để cho trò hề tranh giành của huynh đệ Thẩm thị ầm ĩ đến trước mặt người ngoài, bảo trì thể diện gia tộc, mặt khác, không thể không nói Thẩm Hoằng đối với tiểu nhị phòng vẫn có chút thiên vị.

Lập tức có bà tử thô sử đi vào, kéo hai tỳ nữ đang run rẩy xuống.

"Chẳng lẽ Tam tiểu thư cứ chịu oan ức vô ích như vậy à?" Bên này tiểu đại phòng còn không có phản ứng gì, Tạ Thuần đã nhìn không vừa mắt, cũng mặc kệ Thẩm Hoằng là tông chủ hay không tông chủ gì đó, há mồm liền nói như vậy.

Tạ thị vẻ mặt bất đắc dĩ, đối với vị cháu trai tùy hứng này, bà đã không biết nói cái gì cho phải!

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Hoằng thản nhiên đảo qua Tạ Thuần, lại quay trở lại trên người Hồ Dương quận chúa: "Hồ Dương, xin lỗi Tam nha đầu!"

Sắc mặt Hồ Dương quận chúa lập tức đỏ như máu. Bà ta là trưởng nữ của Trường Sa vương, tôn thất hoàng thân quốc thích, cành vàng lá ngọc, gả vào Thẩm gia chủ trì bếp núc, cho dù là cha mẹ chồng cũng chưa từng tức giận bà ta! Dựa vào cái gì bà ta phải xin lỗi một tiểu bối!

Hồ Dương quận chúa nhìn chằm chằm Thẩm Hoằng, ánh mắt Thẩm Hoằng kiên định. Hồ Dương quận chúa nghe xong liền hiểu, lời nói vừa rồi của ông ta không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh. Hồ Dương quận chúa hít sâu một hơi, tiếp nhận chén trà nha hoàn một bên đưa tới, từng bước đi tới trước mặt Thẩm Nguyên Ngọc, bởi vì phẫn nộ cùng xấu hổ, toàn thân bà ta đều đang run rẩy, chén trà phát ra âm thanh răng...rắc...

Thẩm Nguyên Ngọc lạnh lùng nhìn ánh mắt bà ta, đối với bà ta không có chút đồng tình nào. Nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy, phải hung hăng đánh vào mặt bà ta, thì bà ta mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hồ Dương quận chúa cố gắng há miệng, nhưng thủy chung nói không nên lời. Sắc mặt Thẩm Hoằng đã trở nên thập phần khó coi, ông ta bảo Hồ Dương quận chúa xin lỗi Thẩm Nguyên Ngọc, không phải vì an ủi cháu gái Thẩm Nguyên Ngọc, mà là vì muốn cho người khác họ ở đây một lời giải thích.

Nếu Hồ Dương quận chúa ngay cả điểm này cũng không làm được, ông ta cũng khó tránh khỏi để lại ấn tượng thiên vị tiểu nhị phòng cho người khác, xử sự bất công.

Đúng lúc này, Thẩm Nguyên Trân phía sau Hồ Dương quận chúa đột nhiên bước nhanh tới, đoạt lấy chén trà trong tay mẫu thân, lớn tiếng nói: "Tam tỷ tỷ, vừa rồi là mẫu thân hiểu lầm tỷ, ta thay mẫu thân xin lỗi tỷ! Xin đại nhân rộng lượng, đừng hận chúng ta!”

Hồ Dương quận chúa thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười nhìn nàng ta, lại không nhận chén trà nàng ta đưa tới: "Ta tự nhiên sẽ không ghi hận Quận chúa cùng Tứ muội muội, ngày sau Quận chúa cùng muội muội không cần thiết áp tội danh không có chứng cớ như vậy lên tiểu đại phòng người ta như vậy nữa, Nguyên Ngọc liền vô cùng cảm kích!"

Thẩm Nguyên Trân cố nén nhục nhã, trong mắt là hận ý không che giấu được, lại đưa chén trà về phía trước. Thẩm Nguyên Ngọc không nhận chén trà của nàng ta, nghi thức xin lỗi này không thể chấm dứt.

Giọng nói lười biếng của Tạ Thuần lại vang lên: "Trên thế giới sao lại có chuyện đơn giản như vậy? Vừa rồi thời điểm nói chắc như đinh đóng cột vu oan người tốt, sao lại không nghĩ tới cảm thụ của người khác chứ?”

Thẩm Nguyên Trân bất ngờ nhìn về phía Tạ Thuần, trong mắt cơ hồ phun ra lửa: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

"Vì biểu thị thành ý, ít nhất cũng phải quỳ xuống nhận sai!"

Nước mắt Thẩm Nguyên Trân lập tức rơi xuống, chỉ cảm thấy lớn như vậy còn chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy. Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn lão thái quân cùng Thẩm Hoằng, kêu lên: "Lão tổ tông, tổ phụ..."

Hai vị lão nhân đều nghiêng mặt đi.

Nếu không có sự ngăn cản, điều đó có nghĩa là mặc định.

Thẩm Nguyên Trân tuyệt vọng, ánh mắt bất lực kia, dung nhan lê hoa đái vũ, Si Kiệt nhìn thấy mà không đành lòng, nếu không phải Dữu Cảnh Niên kịp thời phóng tới một ánh mắt như đao, Si Kiệt thiếu chút nữa quên mất ai mới là vị hôn thê của mình, mở miệng giúp Thẩm Nguyên Trân cầu tình.

Thẩm Nguyên Trân cuối cùng cũng không nhận được sự trợ giúp từ bên ngoài, chỉ có thể cắn răng một cái, chậm rãi quỳ xuống, nâng chén trà lên cao: "Tam tỷ tỷ, mời uống trà!”

Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc khuây khoả một hồi, nàng vươn tay tiếp nhận chén trà Thẩm Nguyên Trân đưa tới: "Tứ muội muội mau đứng dậy, chúng ta luôn là người một nhà, chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm, đều là hai nha hoàn to gan lớn mật, tự chủ trương hại ta, hoàn toàn không có quan hệ với tiểu nhị phòng các ngươi! Nói ra, chúng ta vẫn là thân nhân cắt đứt xương thì vẫn liền gân!”

Những lời này, tất cả đều là nói dối. Nước trà Tam hoàng tử uống vào miệng thiếu chút nữa đều phun ra. Ngay cả những người lạnh lùng như Dữu Cảnh Niên cũng không nhịn được mà khóe miệng cong lên.

Hồ Dương quận chúa kéo Thẩm Nguyên Trân lên, Thẩm Nguyên Trân nhào vào trong ngực mẫu thân, uất ức khóc lên. Nàng ta chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình sẽ nằm rạp dưới chân Thẩm Nguyên Ngọc, đây sẽ là vết nhơ vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong sinh mệnh của nàng ta!

Lão thái quân ghét bỏ nhìn hai mẹ con này một cái, thản nhiên mở miệng nói: "Lão thân mệt mỏi, sẽ không ở cùng các vị quý khách. Mời các vị dời bước tới tiền sảnh, lão đại, ngươi phải thăm hỏi cho tốt, không được mất lễ nghĩa!" Đây chính là ý tứ bưng trà tiễn khách.

Mọi người lập tức nhao nhao đứng dậy cáo từ.

Tam hoàng tử, Dữu Cảnh Niên cùng với Si Kiệt cũng vội vàng cáo từ lão thái quân cùng mọi người Thẩm gia. Ba người ra khỏi cửa Thẩm phủ, Tam hoàng tử cười nói: "Không nghĩ tới ở Thẩm gia lại xem được một tuồng kịch lớn như vậy, Tam tiểu thư Thẩm gia không cần bất kỳ nhân chứng vật chứng nào, có thể triệt để xoay chuyển cục diện, thật sự là làm ta mở rộng tầm mắt! Quý Nho, Thái hậu đã định cho ngươi một cửa hôn sự tốt mà!”

Trong lời nói của Tam hoàng tử không phải không có hâm mộ. Hắn hiện giờ còn chưa thành thân, nếu có thể cưới được một nữ tử vừa thông minh lại gia thế như vậy làm vương phi của mình, hy vọng đoạt đích của hắn lại lớn hơn một phần.

Si Kiệt cười khì khì: "Ta không thích nữ tử quá thông minh, nếu đổi Tam tiểu thư thành Tứ tiểu thư, vậy thì tốt rồi!" Hắn ngược lại một chút cũng không che dấu.

Bạn đang đọc Cùng Nắm Tay Chàng (Bản Dịch) của Thải Điền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.