Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Áp Sơn Tặc.

Tiểu thuyết gốc · 3337 chữ

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Chương 4: Trấn Áp Sơn Tặc.

....................

- Chị Stella, chúng ta mau quay trở về lâu đài thôi!

Stella gật đầu. Cô gái miêu tộc nhỏ bé đó đã cứu cậu một mạng, ơn này sau sẽ báo đáp. Còn bây giờ, thì phải mau chóng rút về lâu đài rồi báo cáo cho Cao Đoàn giải quyết mới được.

Bọn họ cứ thế mà mau về tới nhà, cậu thấy hắn ta đang đứng trước cổng, mặt của hắn ta trông có vẻ nghiêm nghị xen lẫn vẻ lo lắng, có vẻ như hắn ta lo lắng cho cậu. Nhưng khi gặp mặt không phải kiểu như "Hắc Hoàn! Con có biết là ta lo lắng cho con như thế nào không? Huhu!". Tất nhiên là không có chuyện như vậy xảy ra, khi mà Cao Đoàn là người giỏi võ và cũng là quý tộc, ít ra cũng có một chút tôn nghiêm của mình, chứ không rảnh để mà làm mấy cái chuyện tào lao như vậy.

Đúng như cậu nghĩ, hắn ta có vẻ như hơi bực khi thấy cậu xuất hiện, hắn ta dùng một giọng nói nghiêm khắc để dò xét cậu:

- Hắc Hoàn! Con đi đâu mà tới giờ này mới về?

Cậu cảm thấy lạnh sóng cả lưng lên trước cái giọng nói đầy uy lực này. Cậu có hơi rung rẩy trả lời:

- Dạ! Là do con tham chơi quá!

Cậu chợt nhớ qua chuyện hồi nãy rồi nhanh chóng nói:

- Cha! Hồi nãy con có thấy một lũ sơn tặc đang cướp hàng đấy!

Sau đó, cậu kể cho hắn ta về chuyện hồi nãy, cộng thêm lời khai của Stella đã khiến hắn ta tin tưởng một chút. Hắn ta nói:

- Thôi được! Ta sẽ cử người lên người lên núi do thám để tìm than ổ của đám sơn tặc này. Còn con, thì mau vô ăn tối.

Coi như cậu đã thoát được một nạn. Cậu mau chóng bước vào nhà, rồi quay sang nhìn Stella cho có cảm giác đỡ sợ, Stella nhìn lại cậu và cố gắng cười, cậu cũng cố gắng rặn cười lại.

....................

Ngày mười một, tháng tư, năm một ngàn hai trăm lịch dị giới. Tức là một ngày sau khi Hoàn báo cáo lên Cao Đoàn về việc sơn tặc cướp hàng của đám thương nhân, hắn liền cho một đội trinh thám tìm kiếm hang ổ của bọn chúng. Chỉ một khoảng thời ngan ngắn, đội trinh sát đã có được tin tức.

Trong phòng làm việc của Ngô Cao Đoàn, tên trinh sát vào báo cáo:

- Thưa ngài, chúng tôi đã do thám được hang ổ của bọn chúng. Đám sơn tặc này có khoảng năm trăm tên, ngoài ra còn có một ngàn năm trăm người bị chúng bắt lao động khổ sai. Hiện giờ bọn chúng đang ở trên một ngọn núi cách thị trấn Đông Hải khoảng mười lăm cây số, ngọn núi này thuộc dãy núi ngăn cách phía Đông với vùng Trung Tâm.

Ngô Cao Đoàn gật đầu hài lòng với thông tin của đội trinh thám:

- Tốt, sau khi chinh phạt được đám sơn tặc, ta sẽ thưởng cho các ngươi. Giờ thì, ngươi mau lui đi.

Tên lính cảm ơn, sau đó lùi đi. Sau đó, hắn gọi một tên tướng thân cận của mình vào. Sau khi hắn vào thì cúi mình xuống:

- Diva bái kiến bá tước đại nhân.

Sau khi chào xong, hắn gật đầu rồi hỏi:

- Diva, ngươi có biết việc ta cử đi do thám bọn sơn tặc không?

Hắn bất ngờ đáp lại trước câu hỏi:

- Diva không biết.

Sau đó, Cao Đoàn kể hết cho Diva về đám sơn tặc kia. Diva cũng biết được tiếp theo bản thân thắng nên làm gì. Hắn nói:

- Thưa ngài, vậy thì tôi xin được phép dẫn một ngàn năm trăm tên lính để đánh bọn chúng.

Đoàn gật đầu trước lời đề nghị của tên tướng Diva. Dù sao hắn cũng có một chút về kinh nghiệm trận mạc cũng khiến cho hắn tin tưởng được phần nào:

- Thôi được, dù sao ta cũng có năm ngàn quân. Ngươi cứ dẫn ba phần mười quân đi đánh bọn chúng. Còn vật tư, ta sẽ đem cho ngươi theo năm trăm tên dân phu theo để vận chuyển vũ khí với lương thảo hỗ trợ các ngươi.

Hắn cúi người tuân luận rồi đi ra ngoài. Không phải tự nhiên mà dẫn một đạo quân để trấn áp sơn tặc, việc trấn áp này mang lại một số lợi ích nhất định.Đầu tiên là nhân lực, nếu đánh bại bọn chúng, thì sẽ thu được nhiều nhất khoảng hơn một ngàn người, số lượng người này sẽ giúp đẩy nhanh tiến độ xây dựng ở thị trấn, là nguồn nhân lực để làm nông, trồng trọt, chăn nuôi lương thực để nuôi sống cả thị trấn và các làng chung quanh dưới sự kiểm soát của họ Hoàng. Tiếp theo là danh tiếng được tăng cao. Thứ ba là các khoáng sản kim loại trên núi sẽ dễ dàng khai thác, không sợ bị bọn chúng. Còn về thiệt hại thì nhiều nhất chỉ có vài chục tên lính mất mạng thôi, không ảnh hưởng gì nhiều tới lực lượng tư binh của nhà họ Hoàng.

....................

- Thiếu gia, cậu mau dậy đi, đã tới trưa rồi đấy!

Cậu bị Stella đánh thức trong giấc mộng đẹp. Mặc dù đã thức giấc trước giọng nói của Stella, cậu vẫn không tài nào đánh bại khỏi sự êm ái của cái giường sau một ngày chơi b... nhầm, là chuyến du ngoạn. Cậu vẫn chưa mở nỗi cái con mắt và vẫn nằm trên giường vùng vẫy và cầu xin Stella:

- Chị Stella, cho em ngủ một chút đi, hôm qua đi cả ngày rồi nên mệt lắm!

Nhưng dù thế, Stella vẫn không chịu bỏ cuộc trước sự lười biếng của cậu. Thế là cậu đành phải thức giấc mà thôi.

Sau khi thay đồ xong xuôi, cậu xuống phòng ăn để ăn trưa, nhưng lại không thấy Cao Đoàn ở đây. Thế là cậu hỏi phu nhân của hắn:

- Mẹ à, sao con không thấy cha ngồi ở đây vậy?

Khi được hỏi, vị phu nhân trả lời cậu về sự vắng mặt trong buổi ăn cơm trưa của Cao Đoàn. Thì ra là hắn đang chuẩn bị lính đi đánh nhau với bọn sơn tặc, nghe nói bọn hắn đông lắm, với lại bọn chúng rất hung hãn, còn thủ lĩnh của chúng thì có kinh nghiệm trận mạc. Vì thế cho nên mới điều động cả ngàn quân đi đánh chúng. Dù sao bọn chúng ở gần lãnh địa của Ngô gia, cho nên dù ít hay nhiều thì cũng sẽ ảnh hưởng tới việc giao thương của họ, từ đó sẽ làm giảm doanh thu của Ngô gia. Điều này thì tất nhiên là làm cho Ngô gia tức tối, với lại nhân việc bọn chúng đang lớn mạnh thì sẵn tiện đem quân sang đập chúng một trận để tăng tầm ảnh hưởng ở nơi đó.

Ăn cơm xong xuôi, cậu liền lập tức chạy đi tìm hắn. Theo suy đoán của cậu thì có vẻ như đang ở thao trường, nơi mà lính hay luyện tập ở đó. Cậu lập tức chạy đến đó với ý định xin tham gia quan sát trận chiến với bọn sơn tặc, nhưng lại bị hắn lắc đầu từ chối:

- Không được đâu Hắc Hoàn, chuyến đi sắp tới sẽ rất là nguy hiểm. Con nên ở nhà chơi với mọi người thì hơn.

Nghe điều này thì cậu cũng có cảm thấy hơi nuối tiếc vì đã bỏ lỡ việc quan sát quân đội ở thế giới này đánh trận như thế nào. Bởi vì kiếp trước cậu rất là yêu thích quân sự, cậu cũng toàn xem mấy bộ phim chiến tranh nào là xe tăng, máy bay, tàu chiến bắn nhau chí chóe. Thỉnh thoảng cậu còn hay thích mấy bộ phim cổ trang như Tam quốc diễn nghĩa. Nhưng giờ cậu lại bị từ chối khiến cho cậu thất vọng đi ra, có vẻ như có người nhìn trúng được cậu, nên quay sang giúp cậu:

- Thưa ngài, có lẽ ngài nên cho cậu Hoàn đi theo để quan sát trận chiến này. Theo tôi thấy là cứ đem cậu ấy theo, dù sao cũng là con trưởng, với lại tuy tuổi cậu còn nhỏ, nhưng lại thích khám phá thế giới xung quanh. Nếu bồi dưỡng thật tốt từ bây giờ, ắt hẳn sau này sẽ làm nên đại sự.

Khi nghe thấy lời đề nghị của tên Diva, cậu vui vẻ quay đầu lại như tìm thấy được đồng minh vậy. Coi bộ tên này sau này rất có ích, sau này chắc phải tìm cách thu phục dưới trướng mình mới được.

Sau khi được tên này đề nghị, thì hắn suy ngẫm một chút rồi nói:

- Dù sao, sau này nó cũng phải kế thừa sản nghiệp của Ngô gia. Thôi được, cho Hắc Hoàn đi theo cũng tốt, ít nhất cũng rèn luyện được bản thân nó để sau này để nó không trở thành công tử bột.

Sau đó, cậu cảm ơn hắn. Với một thằng yêu thích quân sự như cậu thì chuyến đi này rất là có ý nghĩa. Nó sẽ khiến cho cậu làm quen với sự tàn khốc ở thế giới này, bởi vì muốn làm được việc lớn thì dù muốn hay không, thì cũng phải dẫm đạp lên lợi ích của nhiều người, nhiều thế lực khác. Đây là một cuộc chiến sinh tồn, nếu cứ ngồi yên mà không làm gì thì sau này chắc chắn sẽ bị diệt vong. Đây là việc đầu tiên cậu phải làm, để làm quen với cảnh máu me, chết chóc để không bị bỡ ngỡ với đời.

....................

Sáng hôm sau, đoàn quân chinh phạt sơn tặc cũng đã chuẩn bị rời đi. Đoàn quân lính và đám dân phu chỉ trong nửa ngày đã đến được gần doanh trại bọn sơn tặc bằng chiếc xe ngựa. Do đường xá quá gồ ghề, đường toàn là đất với đá nên chiếc xe ngựa nó cứ lắc lư liên tục, khiến một vài tên dân phu có thể trạng không tốt phải liên tục ôm chậu và luôn say tình gọi tên chị Huệ. (Đây là một cách nói ví von, bởi khi nôn ói, âm thanh phát ra thường có tiếng giống từ “huệ”).

Đến buổi chiều, cuối cùng đoàn quân chỉ còn cách doanh trại khoảng một cây số. Lúc này doanh trại đã được dựng lên, đối với sơn tặc, doanh trại bị che khuất bởi ngọn núi nên cũng an tâm thắp đuốc. Lúc này, thì giờ ăn tối cũng đã đến, sau một ngày liên tục ngồi trên xe ngựa thì họ cũng đã thấy đói bụng. Một cái bếp lập tức được bắt lên giữa trời và được nấu ăn bởi những tên dân phu đi theo. Tất nhiên là vì họ không phải là đầu bếp chuyên phục vụ cho các tiệm ăn, họ cũng chả để tâm trau chuốt đến món ăn cho lắm. Họ chỉ nghĩ rằng nấu ăn cho bọn lính đủ no là được, không cần để tâm đến gia vị dù món ăn có vị tệ đến thế nào. Chính vì vậy, cậu vẫn không ăn nổi một bát cơm mà bọn họ nấu được, như cái nồi cám heo ra ấy!

Stella thấy cậu ăn không được nên đến khuyến khích, cổ vũ cậu:

- Cậu ráng ăn đi thiếu gia. Dù sao bây giờ nếu cậu không ăn thì sẽ đói đấy. Nếu vậy thì cậu sẽ không đủ sức để mà quan sát trận chiến ngày mai đâu.

Cậu nghĩ lại thì thấy lời khuyên của cô ấy cũng đúng. Thế là cậu liền cố gắng ăn, dù sao thì cũng đã quyết định đi theo, chịu khổ một chút thì có chết ai đâu. Giờ mà kén cá chọn canh thì chỉ có nước mà đói.

....................

Ngày hôm sau, đoàn quân đã dẹp trại, sau đó đoàn quân chia làm hai. Một là đem một ngàn hai trăm quân lính trận công trực tiếp đám sơn tặc. Còn hai là khoảng ba trăm lính được chia nhỏ làm ba tốp để chặn ba con đường có khả năng cao bọn chúng chạy thoát khi mà thua trận.

Ngoài ra, trong đội hình của đội còn có khoảng mười pháp sư. Nhìn những viên đá hỗ trợ gắng trên những cây trương, có thể đoán trên mười vị pháp sư này có sáu viên là màu đỏ, còn bốn viên là màu xanh. Tức là có sáu pháp sư hệ hỏa và bốn pháp sư hệ nước. Nhiệm vụ của sáu pháp sư hỏa là tấn công, trấn áp, gây tâm lí sợ hãi lên đám sơn tặc. Còn bốn pháp sư còn lại thì dùng để dập lửa, để hạn chế tối đa thiệt hại về người và của khi xảy ra hỏa hạn.

Sau khi đã chỉnh đốn xong đội hình, đoàn quân cuối cùng cũng đã xung phong. Một đoàn ba trăm người đi trước để chặn đường rút của đám sơn tặc có thể chạy trốn. Còn lại khoảng một ngàn năm trăm người, trong đó có một trăm năm mươi kị binh cầm trường , mười pháp sư, hai trăm cung binh và sáu trăm bốn mươi kiếm binh cầm thuẫn.

Đường cách sơn trại cũng không quá xa, chỉ cần đi khoảng nữa tiếng là áp sát được sơn trại của bọn chúng. Lúc này, mặt trời cũng mới ló rạng, trời cũng bắt đầu sáng. Với sự trợ giúp của đám sương chưa tan khi ban sớm, đoàn quân nhanh chóng áp sát, bao vây sơn trại. Lúc này, các cung thủ lẫn pháp sư đều đã sắn sàng, giờ chỉ còn chờ hiệu lệnh là lập tức bắn.

Lúc này, mặt trời đã mọc lên hết đường chân trời, khiến làn sương bị ánh nắng chiếu qua như bị bốc hơi hết đi. Sương vừa tan, lúc này trong đám sơn trại, những tên sơn tặc mới thức dậy sau một đêm ăn uống chơi bời hoa lá họe, khiến cho thân hình mỏi mệt, chẳng muốn thức dậy.

Bởi vì đêm qua bọn chúng vừa mở một buổi tiệc, chúng bắt những cô gái của những thôn làng xui xẻo hoặc những đoàn thương nhân bị bọn chúng cướp phá đem đi làm thú vui cho bọn chúng. Bọn sơn tặc không xem những cô gái tội nghiệp này là con người, mà chúng chỉ xem là những món đồ chơi chỉ để thỏa mãn nhu cầu của bọn chúng. Sau khi hành sự xong, con hàng cũng hết giá trị, muốn giết luôn hay xài tiếp là quyền của bọn chúng.

Ngoài ra, những thôn làng xui xẻo bị bọn chúng cướp phá thì gặp một kết cục duy nhất. Kẻ chạy thoát được khỏi kiếp nạn này thì coi như thoát nạn, được hồi sinh lại một kiếp. Còn kẻ không thoát được hoặc dũng cảm đánh lại bọn chúng thì sẽ có hai số phận, một là chết hoặc hai là bị bắt làm nô lệ. Nhưng, những thanh niên trai tráng dù có anh dũng tới đâu thì cuối cùng cũng bị những cỗ máy sát nhân đè bẹp dễ dàng.

Và bây giờ, đoàn quân lấy danh nghĩa trị sơn tặc đang thành quân tới trước cổng sơn trại của bọn chúng. Đoàn quân vừa tới nơi thì lớp sương mù dưới tác động của ánh sáng mặt trời dần tan đi. Đoàn quân dần dần hiện ra dưới lớp sương mù. Dàn sương mù tan đi, bọn họ đã cầm đủ vũ khí và sẵn sàng chiến đấu, và chỉ còn đợi lệnh nữa là lập tức tấn công.

....................

Tù, tù, tù,.......... Tiếng tù vang lên, lúc này trong sơn trại, có vài tên bị đánh thức bởi tiếng kêu lạ này. Lúc này, có một tên ngủ trên tháp canh bị đánh thức bởi tiếng tù từ đoàn quân. Hắn mở mắt ra và phàn nàn:

- Gì thế? Mới sáng sớm thôi mà đã ồn ào như vậy rồi!

Sau đó, tên kia đứng dậy, hắn thấy trước mắt không chỉ là cảnh núi rừng mà hằng ngày hắn thường thấy khi đứng canh ở doanh trại. Mà hôm nay hắn lại thấy trong lớp sương mờ, có một đoàn người đang rầm rập tiếng tới. Hắn thấy vậy bèn lấy hai tay xoa xoa đôi mắt của mình. Những gì hắn thấy là không lầm đâu, trước mắt hắn là cả một đội quân cả ngàn người đang áp sát cái sơn trại này. Thấy vậy, hắn nhanh chóng hét lên:

- Quân đội tới! Bọn chúng đang áp... ặc.

Chưa kịp nói hết, tên sơn tặc này đã bị trúng tên ngay yết hầu. Mũi tên đâm xuyên họng của hắn, khuyến cho hắn căm nín ngay lập tức và sau đó bị một mũi tên khác lạnh lùn đâm vào ngực trái mà chưa kịp nghĩ ngợi gì, quả là một cái chết nhanh chóng khiến tên đồng bọn bên cạnh khiếp sợ.

Người bắn mũi tên này không ai khác đó chính là Ngô Cao Đoàn. Tài của hắn đó chính là bắn cung, nếu như được hạ sinh ở Trái Đất thì cũng là một sát thủ bắn tỉa nổi tiếng. Sau đó, y tiếp tục bắn những mũi tên khác nữa. Cứ mỗi một mũi tên được bắn ra thì lại có thêm một tên sơn tặc ngã xuống.

Lúc này, sơn trại đã loạn thành một bầy, tất cả bọn cướp đều cuốn cuồng tìm lấy vũ khí chiến đấu của mình. Từ bên ngoài sơn trại, tên tướng Diva đứng ở một chỗ cao hơn quan sát thấy sơn trại đang tạm thời bị loạn thành một bầy thì liền ra lệnh pháp sư lẫn cung thủ tấn công.

Sáu pháp sư hệ hoả mau chóng bắn đạn lửa vào phía sơn trại, sau đó là và hai trăm mũi tên bay theo sau với hình vòng cung.

Cú tấn công phủ đầu này nhanh chóng khiến cho tường trại mau chóng sụp đổ, tiêu diệt được một trăm năm mươi tên cướp. Khiến cho bọn chúng tạm thời hỗn loạn vì cú tấn công bất ngờ khi nãy.

Lúc này, Cao Đoàn đang ngồi trên chiến mã, mặc chiến giáp sắt, cầm gươm lên và ra lệnh:

- Xung phong! Đồ sát bọn chúng.

Sáu trăm bốn mươi tên lính còn lại đều đồng loạt xông lên theo lệnh và tiến thẳng vào sơn trại. Và thế là bắt đầu cuộc chiến trấn áp sơn tặc.

....................

Ở từ xa quan sát, cậu và Stella đều núp ở một nơi cách xa sơn trại nhưng mà vẫn quan sát được. Thấy cuộc chiến dù nghiên về một phe, nhưng những khung cảnh máu me vẫn khiến cậu cảm thấy buồn nôn, cậu cố gắng giữ bĩnh tĩnh và lắc đầu thở dài:

- Đúng là cuộc chiến vũ khí lạnh, nó đã khiến cho con người ta trở nên thú tính và tàn ác hơn.

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ sáu, ngày 19/2/2021.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Chương 1: Bắt Đầu Cuộc Đời Ở Thế Giới Mới.

Chương 2: Ngôn Ngữ Khác Biệt Và Sự Khó Khăn Trong Giao Tiếp.

Chương 3: Chuyến Du Ngoạn Tại Thị Trấn Biển.

Chương 4: Trấn Áp Sơn Tặc.

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.