Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làng Chài Bị Tấn Công.

Tiểu thuyết gốc · 3466 chữ

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 41: Làng Chài Bị Tấn Công.

....................

Hắc Hoàn nghe xong thì liền hối thúc Stella:

- Chị Stella mau xuống bếp cùng với em chuẩn bị bữa trưa đi! Dù gì thì em cũng cảm thấy đói rồi.

Stella nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Vâng, thưa thiếu gia!

Thế là cả hai chị em đều xuống bếp để mà chuẩn bị bữa trưa, đang làm giữa chừng thì Schnee bị mùi hương hấp dẫn, thế là liền lần theo mùi hương rồi tiến thẳng vào phòng bếp và thấy rằng Hắc Hoàn cùng với Stella chuẩn bị đồ ăn. Thấy chủ tớ có những hành động như vậy, Schnee liền ngạc nhiên nói:

- Ồ! Không ngờ thiếu gia đây cũng biết nấu ăn đấy!

Hắc Hoàn nghe thế thì liền đáp:

- Vâng, mấy cái này vẫn không khó để làm cho lắm.

Sau đó, Hắc Hoàn hỏi Schnee:

- Mà cô Schnee này, cô đến đây là để làm gì vậy?

Schnee nghe vậy thì liền đáp:

- Tại vì lúc nãy cô có ngửi thấy một mùi hương từ đâu đó phát ra, thế là cô liền đi theo mùi hương đó và đến được phòng này.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng cạn lời, mà cũng thôi vậy, chả trách móc được cái gì, dù gì thì mấy cái này cũng chỉ liên quan đến đồ ăn, vì thế cho nên cậu cũng nhiệt tình cho qua.

Lúc này, cậu liền nói với Schnee:

- Mà cô Schnee này, cô đợi cỡ mười lăm phút đi! Khi nào nấu xong thì em sẽ gọi cô ra dùng bữa.

Schnee nghe vậy thì lắc đầu, rồi sau đó nói:

- Cô sẽ không đợi đâu! Để cô giúp thiếu gia một tay cho!

Thế là cả ba người đều cùng nhau giúp đỡ và có một bữa ăn ngon lành, ăn xong được một lát thì Hắc Hoàn cùng với Schnee chăm chỉ luyện tập ngày đầu tiên, tới khi tháng chín được bắt đầu gần mười ngày.

....................

Lúc này, ngoại trừ bọn hải tặc ra thì chả ai biết rằng trong tương lai, nơi đây sẽ có khả năng sẽ biến hành địa ngục đẫm máu nhất từ trước tới giờ. Như đã hẹn, những con thuyền có điểm xuất phát từ hòn đảo hải tặc cứ thế mà lênh đênh trên biển hướng tới làng chài. Tổng cộng là khoảng mười con thuyền dạng trung, mỗi con thuyền chứa khoảng một trăm sáu mươi tên hải tặc, lần này bọn chúng có vẻ như là định chơi lớn thật rồi.

Ở làng chài lúc này thì người ta vẫn chẳng biết gì, dù gì thì trời tối đen như mực, dù có ánh sáng mờ ảo của trăng khuyết thì cũng chỉ cải thiện được phần nào khả năng nhìn thấy vào ban đêm nên trời cứ tối hù. Với lại, dân cư trong làng chài đa số là con người chứ những tộc người lai thú khác hầu như chả có, vì thế cho nên vẫn chưa phát giác được bọn cướp biển kia.

Giờ đây thì cũng đã đến giữa đêm rồi, với một lối sống lao động đầy mệt mỏi của người dân làng chài thì giờ đây họ đang có một giấc ngủ sâu và cực kì ngon lành, dù gì thì giấc ngủ đối với dân lao động chả khác gì là một liều thần dược cả. Còn những tên lính canh giác thì đang ngáp ngắn ngáp dài, không biết là nên làm gì cả, chỉ đứng đó và ngủ gục lên gục xuống.

Cuộc sống yên bình là như vậy, ngày nào cũng như ngày nào, làm cho bọn họ mất đi phần nhiều những kỹ năng cần thiết để làm một người lính. Dù sao thì họ cũng làm lính ở nơi không được xem là quan trọng, đó cũng là do cái mức độ hữu dụng của bọn họ có cao không, nếu không thì chỉ là một tên lính quèn, sẵn sàng trở thành một con tốt thí mạng bất cứ lúc nào.

Và cứ như thế, mười lăm con thuyền cứ lênh đênh trên biển, chậm rãi hướng về làng chài này, chỉ cần cần ở một khoảng cách nhất định, rồi sau đó cho những con thuyền nhỏ chèo vào bờ cách bến cảng cỡ chừng chưa tới một cây số là xem như thành công, sau đó thì mem theo bờ biển mà tiến tới làng chài để cướp phá, tiếp đến thì dùng chính những con thuyền đang neo đậu ở bến cảng để mà tẩu thoát, đó chính là kế hoạch của bọn chúng.

Khi lên được trên bờ thì bọn chúng liền cho giấu con thuyền nhỏ đó vào đó vào đám cây bụi rậm ở ven biển, sau đó thì âm thầm xách vũ khí lên và tiến thẳng tới ngôi làng chài này.

Dù gì thì ngôi làng chài này cũng có lính canh ở đó, vì thế cho nên khi bọn cướp biển tới gần thì rất nhanh chóng những tiếng chuông báo động vang lên khắp cả cái khu làng chài này, đêm tối tĩnh lặng, âm thanh càng vươn xa, khiến cho cả nơi ở của Diva cũng nghe thấy được thấp thoáng những tiếng chuông, tiếng kẻng báo thức thì liền thức dậy, Aretha bên cạnh thì cũng nghe thấy được vì là đồng tộc với nhau nên cũng thức luôn. Thế là Aretha hỏi:

- Anh à, những tiếng chuông, tiếng kẻ này là sao thế?

Là một người phục vụ trong quân ngũ lâu năm, Diva liền biết những âm thanh này báo động cho cái gì, thế là liền đáp:

- Có vẻ như theo tiếng của âm thanh, thì làng chài đã bị tấn công.

Đột nhiên lúc này Diva nhận ra một điều gì đó và cảm thán:

- Thôi chết! Dù sao thì ở đó cũng chỉ có khoảng một trăm tên lính đang trấn giữ, nếu như không tới đó kịp thì sẽ xong mất!

Vừa mới nhận ra xong, thì Diva liền ngay lập tức rời khỏi giường và nhanh chóng mặc áo giáp cầm thanh kiếm lên, sau đó thì báo cho những tên lính biết để đem quân viện trợ và cưỡi ngựa chạy thẳng về phía làng chài này.

Ở làng chài lúc này, khi nghe thấy những âm thanh báo động, thì có một tên cướp biển liền chửi thề:

- Khốn kiếp! Chưa gì mà đã làm rùm beng lên hết cả rồi!

Một tên nghe thế thì liền trả lời:

- Nếu đã bị bọn chúng phát hiện, chi bằng nhân lúc hỗn loạn này, chúng ta đi đánh bọn chúng là được.

Những tên kia nghe vậy thì gật đầu đồng tình với ý kiến này, sau đó thì cầm cao cây vũ khí của mình lên và xông thẳng vào ngôi làng, dù gì thì đây cũng chỉ là ngôi làng, cho nên chả có thành cao hào sâu gì cả, chỉ có duy nhất mỗi một cái bức tường gỗ cao hai mét này thì cũng khó mà chặn hết bọn hải tặc đang hung hăn, khát máu này được.

Những tên lính thấy vậy thì cũng cầm cây vũ khí lên để chiến đấu với bọn chúng, dù gì tuy là lính quèn, nhưng bọn họ lại là lính địa phương, vì thế cho nên trong ngôi làng này có người thân trong đó, vì thế buộc bọn họ phải cầm vũ khí lên mà chiến đấu để ngăn việc người nhà có thể bị sát hại.

Thế nhưng, vì bọn hải tặc tấn công quá bất ngờ, khiến cho bọn lính không kịp trở tay, làm cho những tên lính dù đã phát giác ra chuyện này từ sớm, nhưng vẫn không đủ nhân lực để chạy ra đón đỡ, dù gì thì họ còn phải báo cho dân làng để mà sơ tán nữa, cho nên ở cổng làng chưa tới năm chục lính, vì thế cũng khó để mà chặn đứng những đòn tấn công của một ngàn năm trăm tên hải tặc được.

Mặc dù số lượng chênh lệch đến như vậy, bọn lính vẫn anh dũng chiến đấu, mang theo tinh thần một mạng đối một mạng là thua, một mạng đổi hai mạng cũng là thua, ba mạng mới chỉ tạm chấp nhận là huề. Thế là, sau trận chiến đó, có khoảng một trăm hai mươi tám tên hải tặc đã bị đám lính đó đánh bại, bao gồm tám mươi tên bị giết, bốn mươi tên bị thương nặng và tám tên bị thương nhẹ.

Mặc dù chiến đấu anh dũng là như vậy, nhưng hàng phòng thủ nhỏ bé của ngôi làng đã bị phá hủy trầm trọng, mất đi một bức tường phòng thủ và một nửa số lính, cả làng cứ thế mà bước vào địa ngục, những tên cướp biển thấy thế thì liền nhanh chóng tấn công vào những người dân vô tội, trong nhóm cướp biển đó được chia làm hai. Bao gồm sáu trăm bốn chục tên để cướp làng và sáu trăm bốn chục tên còn lại cướp thương thuyền, ngoài ra thì trên những con thuyền hải tặc đó, mỗi con tàu có khoảng mười tên chông chừng con thuyền, có nhiệm vụ giữ thuyền và giải cứu đồng bọn nếu như vụ cướp thất bại thảm hại.

Vừa tiến vào ngôi làng thì bọn cướp biển ngay lập tức thực hiện những hành động của bản thân, dù sao thì gần đây làng chài làm ăn ra cũng được dư giả ít nhiều, vì thế cho nên nơi đây có được sự tích lũy tài sản ở một mức độ nào đó mặc dù đã bị đánh hai loại thuế, một là các loại thuế nộp cho lãnh chúa Ngô Cao Đoàn, và hai là các loại thuế nộp cho vương quốc này. Tuy thế, làng vẫn ở mức độ có thể nói là ở hạng trung.

Vừa mới tiến vào làng thì bọn cướp liền nhanh chóng thực hiện những hành vi tội ác của mình một cách không khoan nhượng, dù gì đối với cuộc sống như thế này, thì đây lại chính là cách tốt nhất để hưởng thụ cuộc sống. Đối với bọn chúng, cái cuộc đời sống sống chết mặc bay như thế này, thì cứ hưởng thụ được ngày nào là hay ngày đó, cho nên bọn chúng ăn cướp, giết người, hiếp dâm, cưỡng hiếp rất chi là nhiệt tình. Dù sao thì nếu không tính mấy vụ cướp lẻ tẻ ra thì vụ này chính là một mối thu hoạch lớn, dễ dàng khiến cho bọn chúng bộc lộ hết phần thú tính của bản thân.

Nếu như trong làng là bọn cướp muốn làm gì thì làm, thì trên bến cảng, thuyền trưởng Ebisu và những tên còn lại thì phải cẩn thận hơn, dù gì thì đây cũng là thương thuyền, cho nên sẽ có vài chiếc neo đậu ở đây có một vài tốp lính đánh thuê canh giữ. Dù gì thì lính đánh thuê chiến đấu vì tiền và kinh nghiệm của bọn hắn rất là phong phú, cho nên bọn hải tặc đối với bọn họ vẫn có một sự tôn trọng nhất dành cho đám lính đánh thuê này.

Vừa tiến tới đoàn thương thuyền, thì ngay lập tức bị bọn lính thuê phát giác, lúc này có một tên trưởng đội dò hỏi:

- Này, tụi bây là cướp biển có phải không? Nếu tụi bây dám bước lên đây, thì đừng trách tại sao lại phải bỏ mạng tại nơi này đấy!

Tên Ebisu lúc này thì không quan tâm tới câu hỏi của đám lính thuê, hắn chăm chú hơn về việc cho đám đàn em xem xét số lượng của lính đánh thuê này là bao nhiêu. Sau một hồi điều tra thì liền xác nhận rằng khắp cả cái bến cảng này có khoảng một trăm năm mươi lính đánh thuê, như vậy thì đối với bọn hải tặc là khó khăn rồi đây, dù gi thì đối với bọn chúng, số lượng lính đánh thuê này bọn chúng tuy có thể đánh bại, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt, vì thế mà bọn chúng khi nghe thấy báo cáo như vậy thì cũng có hơichùn chân, không còn hứng khởi như là lúc đầu nữa.

Nghe thế, Ebisu liền hỏi bọn đàn em:

- Thế bọn chúng có tập trung lại thành một chỗ hay là chung một tổ chức gì không?

Tên đàn em đi thăm dò tình hình nghe vậy thì liền ngay lập tức trả lời:

- Thưa thuyền trưởng, vì bọn chúng được các thương thuyền thuê riêng lẻ, vì thế cho nên bọn chúng không có chung một tổ chức, cho nên bọn chúng có nhiệm vụ từng nhiệm vụ riêng là bảo vệ từng đoàn thương thuyền một, nên lực lượng rất là chia rẽ.

Ebisu nghe vậy thì gật đầu, như vậy là con thuyền khi nãy mà bọn hắn bị đám lính đánh thuê đó cảnh cáo có lẽ là chưa tới năm chục tên. Sau khi suy ngẫm một hồi thì Ebisu liền quyết định là dẫn quân đánh thẳng lên con thuyền khi nãy luôn. Thế là hắn liền ra lệnh cho đám đàn em xách lưỡi đao lên để mà leo lên tàu và chém vào đám lính đánh thuê đó.

Vừa đưa ra quyết định thì đám đàn em liền hùng hổ xách những cây vũ khí sắt bén và có sức xát thương cao và xông thẳng vào tàu mà một tốp lính đánh thuê đang trấn giữ ở đó. Thế là vì lực lượng đôi bên quá chênh lệch, cho nên bọn lính đánh thuê đã bị đám cướp biển giết sạch không còn một mống, ngoài ra thì còn bắt sống được vài tên thuyền viên ở trong tàu, trong khi đó bọn cướp biển phải đánh đổi mười mạng của bọn cướp biển chỉ để cướp một con tàu này.

Vừa chiếm được tàu thì Ebisu liền cho một tốp đàn em đứng ở đây để giữ thuyền, sau đó thì dẫn những tên đàn em còn lại đi cướp những thương thuyền khác, dù gì thì việc này còn dễ dàng hơn tìm kho báu rất nhiều, nên chỉ trong chốc lát, một đoàn thương thuyền đang neo đậu ở bến cảng đã bị bọn hải tặc chiếm hữu bằng vũ lực một cách không thương tiếc. Lúc này, Ebisu cảm thấy rằng đây là một chiến lợi lớn, muốn ăn thêm nhiều nữa, nên là liền nhanh chóng kéo hơn ba trăm đàn em tiến vào làng với mong muốn cướp được thêm tiền tài, thậm chí là cả nô lệ.

Phải biết rằng ở thế giới này, nô lệ được xem là một món hàng kinh doanh chỉ có lời chứ rất ít khi lỗ, nhất là con gái, từ độ tuổi mười hai đến độ tuổi mười tám đôi mươi là bán được giá nhất, dù gì thì bọn nhà giàu cũng thích một cô gái trẻ, những mặc hàng này rất phù hợp với sở thích biến thái của bọn chúng, được bọn chúng xem như là nô lệ tình dục để mà thỏa mãn thú tính của bản thân mình.

Nhưng mặc dù tàn nhẫn là như vậy, người ta vẫn không thể chống lại những việc đó, đơn giản là vì quyền lực, khác với xã hội ở Trái Đất hiện giờ, quyền lực đa số tập trung vào bốn giai cấp.

Đầu tiên là quý tộc, cao nhất là hoàng tộc, tiếp đến là công hầu bá tử nam, và thấp nhất là hiệp sĩ; thứ hai là các tầng lớp tu sĩ, tăng lữ, đa số tập trung ở khu vực trung tâm của vương quốc này, tuy tầng lớp này có số lượng rất ít và chả tạo ra được của cải gì cho xã hội, nhưng dù thế, chỉ bằng cách lợi dụng sự tin tưởng của người theo đạo vào những giáo lí tôn giáo đó, số lượng của cải và đất đai nắm trong tay lại rất nhiều, thế là vừa có tiếng, lại vừa có miếng; thứ ba là quân đội, dù gì thì quân đội cũng là một tổ chức quân sự, cho nên thường có sức mạnh vượt trội, nhưng lại chịu sự phân quyền các cứ, vì thế cho nên thường chia bè kết phái đấu đá lẫn nhau, cho nên nếu một chi quân đội bị một tên nào đó có dã tâm nắm giữ thì sẽ là họa cho người dân ở vùng đấy, khi đó cuộc sống sẽ bị ảnh hưởng rất tiêu cực; và cuối cùng là tầng lớp thượng lưu, tuy là tầng lớp giàu có nhưng họ lại không có chức danh quý tộc gì, vì thế họ buộc phải tự dùng trí lực để tự nâng cao năng lực của bản thân để mà tự làm giàu nội lực của bản thân, vì thế họ buộc phải bốc lột những người dưới trướng của mình, hoặc thậm chí là cấu kết với quý tộc địa phương để mà bốc lột cả người dân, tuy thế, họ chả khác gì con dê béo cả, người nào cảm thấy ngon là cứ mà làm thịt thôi.

Ngoài ra thì còn hai tầng lớp nữa là dân tự do và nô lệ. Dân tự do thì chả có đặc quyền gì, chỉ mong sống ngày qua ngày là vui rồi; còn nô lệ thì chả có quyền con người hay là quyền công dân gì cả, sinh mạng là do người khác nắm giữ, sống hay chết là do tâm trạng của chủ nô.

Dù gì thì đây cũng là ý đồ của bọn cướp biển, chỉ cần chịu khó lùng sục vài ba căn nhà thì có thể dễ dàng kiếm được được vài ba tên có thể đem bán làm nô để bán kiếm lời, hoặc là bị bắt đi lao động ở trên hòn đảo Hải Tặc đến suốt đời.

Đang cướp bóc giữa chừng thì đột nhiên có một người cưỡi ngựa đến. Lúc này, một vị tiểu tướng trong tư quân của Ngô Cao Đoàn xuất hiện. Lúc này, thấy tình cảnh như vậy, hắn phẫn nộ nói:

- Các ngươi biết đây là đâu không mà dám cướp phá hả?

Một tên hải tặc nào đó nghe được thì liền khiêu khích:

- Biết chứ, đây là con dê béo không có sức lực gì mà, thế thì bọn ta liền làm thịt nó thôi!

Mấy tên hải tặc nghe vậy thì liền cười không thôi, dù gì thì bọn chúng cho rằng Diva dù có mạnh cỡ nào thì cũng không thể làm gì trước số lượng áp đảo của bọn chúng được.

Diva thấy vậy thì liền sầm mặt lại, sau đó thì xuống ngựa, rồi thì rút thanh kiếm ra, và thế là một cuộc thảm sát sắp sửa chuẩn bị bắt đầu.

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ bảy, ngày 9/4/2022.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Từ chương 13 đến chương 28.

- Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 29: Lên Cấp Thị Trấn Và Ô Ăn Quan.

Chương 30: Cha Con Hợp Tác.

Chương 31: Tìm Người Khai Thác Đá Vôi.

Chương 32: Làng Bị Cướp Phục Kích.

Chương 33: Trận Chiến Nhàn Hạ Với Sự Giúp Sức Của Cây Nỏ Đặc Chế.

Chương 34: Mở Rộng Thị Trấn Cách Tân Về Phía Tây Nam, Xe Đạp Thồ, Xe Rùa, Khai Thác Đá Vôi Và Làm Ra Bao Xi Măng Đầu Tiên.

Chương 35: Kế Hoạch Xây Dựng Lại Các Hạng Mục Công Trình, Làm Món Ăn Quen Thuộc, Nước Chấm, Tâm Trạng Đơn Côi Và Máy Trộn Bê Tông.

Chương 36: Đi Thị Sát Ở Khu Vực Mới Thành Lập Và Làm Chai Dầu Gió.

Chương 37: Suy Nghĩ Về Nâng Giá Trị Sản Phẩm Thành Hàng Cao Cấp Và Cùng Với Stella Tập Luyện.

Chương 38: Giáo Viên Mới.

Chương 39: Bồn Tắm Thảo Dược Và Tin Tức Về Một Vụ Tấn Công Ngoài Biển Khơi.

Chương 40: Cô Giáo Đi Thăm Quan Thị Trấn Và Làng Chài Có Nguy Cơ Bị Cướp Bóc.

Chương 41: Làng Chài Bị Tấn Công.

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.